“Harry, bồ có gì muốn nói với mình không?” Trong bữa sáng, Hermione vừa trét bơ trái cây lên bánh mì vừa quay đầu nhỏ giọng thì thầm với Harry.
“Tạm thời không có.” Harry khẳng định.
Hermione nheo mắt lại, chậm rì rì nói: “Trước khi làm rõ chuyện người kia, mình không định làm độc dược cho bồ nữa.”
Khóe miệng Harry cong lên tươi cười: “Mình cũng nghĩ như vậy.”
“Hả?” Lần này Hermione có chút khó hiểu.
“Mình không tra rành mạch mười tám đời tổ tông nhà anh ấy mình sẽ không gọi là Harry Potter!” Harry oán hận nói.
Đôi mắt Hermione thoát chốc biến thành hai một đậu xanh, khô cằn chớp chớp.
“Năm nay mình là huynh trưởng!” Ron đột ngột phát ra tiếng kêu kinh hỉ, cậu giơ con cú mèo vừa đem thư tới cùng thư thông báo lên cao hưng phấn la không ngừng.
Hermione lấy lại tinh thần, miễn cưỡng thu hồi tầm mắt dừng trên người Harry, xé thư của mình ra cô nàng lập tức tươi cười: “Mình cũng vậy.”
Harry nhún vai: “Chúc mừng.” Hai danh hiệu đã có đủ, phỏng chừng không tới phiên cậu đi: “Ơ?”
“Sao vậy, Harry?” Ron hỏi.
“Mình thành đội trưởng Quidditch của Gryffindor.” Harry thật sự không ngờ McGonagall giáo sư lại giao vị trí này cho mình.
“Đúng là tin tức tốt, mình bắt đầu mong chờ học kỳ này.” Ron ảo tưởng tới cảnh mình thẳng lưng trừ điểm các niên cấp dưới, dù sao đây cũng chính là quyền lực của huynh trưởng.
Buổi chiều, mọi người tới Hẻm Xéo mua sách.
“Lại một tin tốt nữa bồ tèo, chúng ta không cần nhìn tới mặt Snape nữa.” Ron trong tiệm sách tấm tắc: “Chúng ta không cần học khóa độc dược cao cấp.”
“Đây không phải chuyện đáng khoe khoan.” Hermione lườm Ron.
Ron le lưỡi, vội vàng chạy tới giá sách khác tránh né sự khinh bỉ của Hermione, Harry thấy vậy liền đi tới bên cạnh Hermione: “Hắc, bồ còn liên lạc với những người đã tốt nghiệp của Gyffindor không?”
“Thỉnh thoảng cũng viết thư.” Hermione nghi hoặc nhìn cậu.
“Có thể giúp mình tra ra danh sách học sinh tham gia khóa độc dược cao cấp mấy năm trước không? Là Slytherin.” Harry suy nghĩ.
“Bồ muốn tra Allen?” Hermione vốn đã có ý này: “Mình có thể trực tiếp hỏi giùm bồ.”
“Không……..” Harry có chút xấu hổ, thật khó nói rõ: “Thực tế là anh ấy không phải tên Allen.”
Hermione hoang mang: “Vậy tên gì?”
Harry vò đầu, cười gượng.
Hermione trừng to mắt: “………bồ không biết?”
Harry tiếp tục vò đầu, tiếp tục cười gượng.
“Giỡn gì chứ!” Hermine đề cao âm lượng: “Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Ron khó hiểu ló đầu nhìn về phía hai bằng hữu, Haary vội túm lấy Hermione: “Nói nhỏ thôi, không phải mình đang muốn điều tra sao?”
“…… thế mà mình vẫn luôn giúp bồ.” Hermione đỡ trán, ảo não lảm nhảm: “Nếu bồ bị Slytherin kia lừa bán đi, lỗi lớn nhất chính là mình, thượng đế ơi, Harry, não của bồ rốt cuộc cấu tạo thế nào vậy.”
“Tha cho mình đi, Hermione.” Harry xấu hổ cầu xin tha thứ.
“Bồ thật sự cứng đầu.” Hermione càu nhàu, nhưng không cự tuyệt lời kêu gọi giúp đỡ của Harry.
Mua sách xong, ba người tới tiệm Madam Malkin để mua áo chùng mới cho năm nay, ở đây, bọn họ không hẹn mà gặp Malfoy, thật sự đúng là oan gia, nếu không phải bà Malkin lớn tiếng ngăn cản, Ron và Malfoy không thể nghi ngờ đã đánh nhau một trận ra trò trong tiệm! Harry hiếm có dịp không nói chen vào, cậu chỉ cảm thấy gương mặt kiêu ngạo ương ngạnh của Malfoy hoàn toàn khác biệt với bộ dáng yếu đuối trong kì nghỉ, cậu không mắng ra được, cho dù người này cẫn cứ mắng chửi Hermione, người này vẫn cứ tồi tệ như vậy.
Sau khi đo đạc xong áo chùng, Harry một mình chuồn ra khỏi tiệm, bởi vì cậu thấy Malfoy quẹo vào một góc đường, Harry cân nhắc xem Allen có tới hay không, chắc là không, Allen chưa từng đề cập tới chuyện cùng cậu tới Hẻm Xéo, tuy rằng Harry cũng không hỏi đối phương có rảnh không, nhưng nếu Allen cùng đi với Malfoy, thì…….
A? Harry đột nhiên trợn mắt, ngõ Malfoy tiến vào là hẻm Knockturn? Malfoy vào đó để làm gì?
Cân nhắc một chút, Harry đuổi theo, cậu muốn xem xem Malfoy lại muốn làm trò quỷ gì!
Đi theo một đoạn thì Harry bị mất dấu: “Con chồn này chạy đi đâu rồi.” Bực bội chà chà chân xuống đất, Harry nhớ tới kết quả thảm bại khi theo dõi Malfoy cha.
Lần trước nếu không phải…… Harry đang nghĩ ngợi thì một bàn tay chụp lấy vai cậu: “A!”
Harry giật mình hét to.
“Potter!” Âm thanh trầm thấp lạnh như băng mang theo tức giận vang lên sau lưng Harry.
“Sssnape giáo sư?” Harry quay đầu lại kêu, Meilin, sao Snape lại ở đây?
Dùng sức đẩy Harry, Snape cay mày, nhóc con này sao cứ chạy loạn tới đây: “Ngươi cho đây là nơi nào? Hoa viên Gryffindor sao?” Sư tử ngu xuẩn này rốt cuộc có hiểu hẻm Knockturn là thiên đường của phù thủy hắc ám hay không, cũng hoàn toàn không thích hợp để cứu thế chủ dạo bước ngắm cảnh.
“Em lập tức đi.” Harry lập tức muốn chạy, gây ngược lại không bằng mau mau chạy trốn.
“Potter! !” Âm thanh nam nhân lại trầm thấp vài phần.
“Giáo sư?” Harry rụt cổ.
“………….ngươi đi nhầm hướng, ngu xuẩn.” Snape thật muốn chẻ đầu Harry xem xem đại não của tên ngốc này vận hành thế nào, ít nhất bộ phận xác định phương hướng tuyệt đối bị hỏng nghiêm trọng.
Harry xấu hổ, vòng lại vội vàng bỏ chạy.
Snape ứa gân xanh, nghiến răng, cuối cùng vẫn không mắng chửi mà xoay người đi tiếp, y ra ngoài vì muốn mua dược liệu.
Một lát sau, một đầu vàng nhô ra khỏi một ngõ nhỏ, là Draco: “………theo dõi tao?” Thiếu niên quý tộc nhíu mi, ngay sau đó một đầu cẩu nhô ra bên cạnh chân Draco, còn nhe răng với bóng dáng của Snape ở xa xa.
“Làm tốt lắm.” Draco đưa tay xoa xoa đầu đại cẩu, là đại cẩu mẹ tặng phát hiện ra cậu bị theo dõi, quả nhiên không phải loại tầm thường: “Lần sau còn nhìn thấy đầu sẹo, tao không ngại mày trực tiếp nhảy tới cắn nó.” Đồ vô liêm sỉ gián tiếp hại cha bị bỏ tù!
“Ô ô……..” Đại cẩu không kêu gì, chỉ ô ô hai tiếng không rõ.
Chạy về Hẻm Xéo, Ron và Hermione đang sốt ruột tìm cậu.
“Bồ đi đâu vậy?” Hermione chống tay lên thắt lưng có vẻ không cao hứng.
“Chỉ đi dạo một chút thôi.” Harry thuận miệng đáp.
Ron là người lỗ mãng nên cũng không buồn truy vấn, kéo Harry qua hướng khác, vừa đi vừa gọi Hermione: “Không có gì là tốt rồi, đi tới chỗ Fred với George thử xem, nhất định rất thú vị.”
Cặp song sinh mở một cửa hàng giỡn, trong vẻ tiêu điều của Hẻm Xéo thì nó là cửa hàng rực rỡ nhất, bất kể là đèn nê ông bảy màu lấp lánh hay phông nền cùng âm nhạc sống động, tất cả đều tạo nên không khí vui vẻ, cũng như bản thân hai anh em nhà Weasley.
“Harry, muốn cái gì cứ tùy ý chọn.” Cặp song sinh một trái một phải ôm lấy bả vai Harry, vô cùng nhiệt tình.
Ron bĩu môi, có chút ganh tỵ, Hermione ở bên cạnh cảm thấy thực buồn cười.
Harry vừa gật đầu vừa xem, không thể không nói, Fred cùng George nhất định là thiên tài trong thiên tài, trừ bỏ một ít đồ chơi, bọn họ còn phát minh ra nón hay quần áo phòng ngự linh tinh rất có thực dụng, trong tiệm có rất nhiều người, cơ bản đều là học trò, Ginny đã đến từ sớm cao hứng chào hỏi Harry, sau đó lực chú vào một cái chai màu phấn hồng, Hermione tiến tới, tựa hồ cũng có chút hứng thú.
“Đây là mê tình cao cấp nhất.” Fred nhếch quảng cáo, bất quá, anh lập tức nói thêm: “Chúng ta sẽ không bán thứ này cho em gái đâu, em đã đã có tới chàng trai bốc lửa…….” George cùng lúc đó cũng quay qua nháy mắt với Ginny.
Ginny lập tức sa sầm mặt, quay về phía Ron tức giận nói: “Đừng có bịa chuyện trước mặt hai anh ấy.”
“Vốn là vậy mà.” Ron nhỏ giọng lầm bầm, Harry cũng thực tò mò, cậu hoàn toàn không biết chuyện này.
“Hermione, em cầm đi.” George nhét lọ nhỏ màu hồng vào tay tiểu thư vạn sự thông: “Em trai ngốc nghếch của chúng ta ít nhiều gì cũng được em chiếu cố, đây là quà cám ơn nho nhỏ.”
“Đúng đúng, Ron bé bỏng của chúng ta nếu không có em giúp đỡ sao có thể thi được kết quả như vậy.” Fred phối hợp làm ra biểu tình kinh diễm: “Cư nhiên được điểm O còn nhiều hơn tụi anh!”
Hermione ôn tập miễn phí hơi do dự, vẫn nhận lấy.
“Bồ định dùng trên người ai?” Ron tò mò.
“Làm nghiên cứu.” Hermione trừng Ron.
Ron rụt cổ, quay đầu kề bên tai Harry nói nhỏ: “Cô ta lừa ai a.”
Harry quay đầu, không muốn bị dính vào “chiến trường”.
Harry cầm mấy bịch kẹo động vật, cộng thêm một cái nồi quặng biết cười, bởi vì cặp song sinh sống chết không chịu lấy tiền của cậu.
“Em mua cái nồi quặng này làm gì?” Hai anh em bát quái tò mò ánh mắt sáng như đuốc.
“……..cảm thấy thú vị.” Harry không biết nói dối trước mặt bằng hữu, chỉ một lời nói dối bé xíu cũng làm hai gò má cậu phiếm hồng, kỳ thật cậu nhìn thấy nó liền nghĩ tới mua cho Allen, Allen rất ít khi cười, chính là khi cười rộ lên thực sự rất đẹp.
Đỏ mặt? Fred cùng George nhìn nhau, không sai biểu tình Harry có biến hóa trong chớp mắt.
Biểu tình Ginny trở nên kỳ quái.
Hermione hắc tuyến đầy đầu, đi tới túm lấy Harry đi về phía dãy kệ khác: “……thiếu niên đang yêu đương……….” Hermione cúi đầu trêu tức.
Harry quẫn.
“Harry, đừng nói mình không nhắc nhở bồ.” Hermione tức giận nói: “Học kì này ngay cả một bài độc dược cao cấp bồ cũng không rớ tới, còn thích nồi quặng? Thật buồn cười đi, không biết còn nghĩ bồ đối với Snape giáo sư từ hận hóa thành yêu, mới có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về mới đột ngột phát sinh cảm tình với nồi quặng.”
“Khụ khụ……” Harry bị sặc vội vàng ho khan, ngôn ngữ Hermione thật sự làm người ta sợ chết khiếp.
Hermione nâng mí mắt, tiếp tục: “Còn sợ bồ đến lúc vào trường hết phân nữa thời gian sẽ chạy tới hầm.”
“Đủ rồi!” Harry nhịn không được ngắt ngang, Hermione ngẫu nhiên hài hước có thể giết chết cậu: “Tuyệt đối không buồn cười, làm gì có ai nghĩ như bồ.” Người bình thường cho dù có liên tưởng thì cùng lắm cũng sẽ kết luận là một cô gái, lão dơi? còn không bằng bảo cậu tìm một cái cây mà treo cổ, sớm đầu thai.
“Dù sao cũng đều là nam nhân Slytherin.” Hermione lầm bầm, nói đến cùng cô nàng vẫn còn bất mãn Harry lỗ mãng ở cùng một người luôn giấu diếm thân phận từ lễ Giáng Sinh tới tận bây giờ.
“Mình cam đoan……. nhất định bồ là người đầu tiên mình giới thiệu.” Harry thành tâm sám hối, chỉ cần làm rõ thân phận Allen, cậu nhất định sẽ dẫn bà mai Hermione tới giới thiệu: “Mình thề!” Harry nghiêm túc đảm bảo.
Hermione hơi nâng mi, lúc này mới buông tha Harry.
Harry thầm than thở, trước kia sao mình không phát hiện mỗi khi Hermione há mồm châm biếm người khác lại lợi hại đến vậy.
Hoàn