Sáng sớm hôm sau, Remus cũng tới trang trại Hang Sóc, thực hiển nhiên vị tiền giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám trải qua kì nghỉ thực hỏng bét, đại khái là do mớ lông mao kia có chút vấn đề nho nhỏ.
“Remus, anh nên ăn nhiều một chút.” Bà Weasley đương nhiên sẽ chú ý tới dung nhan tiều tụy của Remus.
Ăn xong bữa sáng, cặp song sinh với Ron ra sân bắt chuột, Ginny cùng Hermione đứng một bên chỉ huy, còn Harry và chú Remus đứng vây vòng ngoài.
“Gần đây chú Sirius đang vội gì hả?” Harry nhỏ giọng hỏi.
Con ngươi màu nâu của Remus lóe lóe, lắc đầu: “Chú cũng không biết, Dumbledore bảo cậu ấy đi làm nhiệm vụ một mình.”
Harry có chút giật mình.
“Yên tâm, cậu ta tốt lắm.” Remus thông minh vội vàng bổ xung: “Cậu ấy tự biết chăm sóc mình.”
“Nga.” Harry rầu rĩ đáp lại, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Remus, vì sao chú Sirius lại chán ghét Snape?”
“A?” Người sói nghi hoặc vấn đề thiếu niên đưa ra.
“Hay nói là vì cái gì Snape lại chán ghét Sirius?” Harry lại hỏi, một bên là cha đỡ đầu, một bên là người mình yêu, người đứng giữa vừa vặn chính là Remus, Harry muốn tìm hiểu chuyện này, về sau có lẽ dễ dàng hơn.
“Vì sao con lại muốn biết chuyện này?”
“Con chỉ cảm thấy kỳ quái, Snape có vẻ rất chán ghét mọi người, nhưng cảm giác này đặt trên người chú Sirius lại càng rõ ràng hơn, ngược lại, mọi người cũng không thích Snape, mà biểu hiện của chú Sirius lại càng gay gắt hơn.” Harry cẩn thận tìm từ.
Remus chăm chú quan sát Harry một hồi mới nói: “Quan hệ của bọn họ cũng giống như con và Malfoy, có lẽ càng tệ hơn.”
“Vậy……..” Harry muốn hỏi rõ hơn.
“Được rồi.” Remus đánh gảy lời Harry: “Con chơi với đám nhóc Weasley đi.” Nói xong, chú ấy đẩy Harry đi, cự tuyệt tiếp tục vấn đề này.
Harry bất đắc dĩ gia ngập hàng ngũ bắt chuột.
Người sói nhìn đám nhỏ nháo loạn, thì thào lập lại lời Harry nói lúc nãy: “Mọi người cũng không thích Snape?”
Không phải nên dùng “chúng ta” mới đúng sao?
Remus có chút đăm chiêu.
………
Harry lao vào tắm rửa một thân đầy bùn đất của mình, đổi quần áo mới, sau đó vì rảnh rỗi lài không khống chế nhớ tới người nào đó, thở dài, cậu lấy quyển nhật ký ra, tuy rằng Snape không thích viết cho lắm, nhưng mà………
Mở ra một tờ mới, Harry trừng mắt, thế mà lại có thêm một câu mới, thời gian là hôm qua, thật kỳ lạ, Snape cư nhiên chủ động tìm cậu?
【 ngươi muốn cái gì? 】
Harry nhướng mi, lời này có nghĩa gì, cậu đọc không hiểu.
Snape hỏi cậu muốn gì? Snape muốn tặng quà cho cậu sao?
Không phải quà phải bất ngờ mới có kinh hỉ sao? Harry đoán, bất quá nếu đối tượng là Snape, có quà tặng đã là rất may mắn rồi.
Cậu muốn gì…….
Cậu muốn Snape thẳng thắng, muốn……..
Harry kìm không được mặt dần đỏ lên, cậu le lưỡi, quên đi, Snape giống như con nhím vậy, nếu mà cậu viết thực thì nam nhân kia không co người lại xù lông mới là lạ.
【 tôi phải nghĩ lại đã, coi như anh nợ tôi đi. 】 Harry vui tươi hớn hở viết, cậu có thể tưởng tượng Snape nhìn thấy câu này nhất định sẽ nhăn nhó, nhất định rất buồn cười.
“Harry, bà Weasley bảo chúng ta……….” Một cái đầu thò vào.
Harry ôm chặt quyển nhật ký, vẻ mặt đỏ bừng.
“Harry?” Người tới là Harry, ánh mắt cô gái dừng lại trong lòng Harry, liếc mắt một chút liền nhận ra đó là gì.
Harry thực xấu hổ, khoảng thời gian này cậu cố ý tránh mặt Hermione một chút, nhưng lần này vẫn bị bắt gặp.
Hermione nhức đầu, nuốt nước miếng, cô cẩn thận hỏi: “Hai người vẫn còn liên lạc?”
Mặt Harry lại càng đỏ hơn, thành thật gật đầu.
“Cái kia……..” Hermione khó khăn tìm từ.
Harry cùi đầu nhìn sàn nhà: “Mình biết anh là ai.”
“A?” Hermione lúng túng.
“Mình biết anh là ai.” Harry nhẹ nhàng lập lại một lần nữa.
Lần này tới phiên Hermione xấu hổ.
Harry đứng lên, cất kỹ quyển nhật ký sau đó quay đầu lại nói thêm: “Mình cảm thấy…… cũng rất tốt.”
Tuy rằng biết thần kinh bạn tốt rất cứng cỏi, tiếp nhận rất nhanh, nhưng tình cảnh này thực sự vẫn làm Hermione rung động.
“Tốt lắm, mình chuẩn bị bị bồ chê cười rồi đây.” Harry đi tới bên cạnh Hermione, sắc mặt vẫn đỏ bừng.
“……..ai dám chê cười bồ a.” Hermione đỡ trán, sau một lúc lâu, cô chớp chớp mắt: “Vậy thầy có phản ứng gì?”
Harry sửng sốt, chép miệng nói: “Anh ấy không biết.”
“A?” Hermione cũng sửng sốt theo.
“Anh ấy biết mình là ai cũng không nói ra không phải sao? Vì cái gì mình phải nói cho anh biết chứ.” Harry không phục nói.
Hermione tưởng tượng tới trạng thái hai người này thực sự choáng váng.
Harry cười hắc hắc, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Kỳ thực như vầy rất thú vị, Allen so ra nhân nhượng mình hơn, cũng không hung dữ, mình muốn ăn gì hay làm gì, anh cũng làm, mình làm bộ tức giận anh còn lúng túng không biết làm sao.”
Hermione nổi đầy hắc tuyến, khô khan nói: “Giáo sư mà biết nhất định sẽ độc chết bồ.”
“Anh ấy không nỡ đâu!” Harry khẳng định nói, vui vẻ đi xuống lầu.
Không biết thế nào, nhưng hình tượng bạn tốt trong lòng Hermione đột nhiên trở nên thật cao lớn rồi lại càng đáng khinh hơn, Hermione khẽ thở dài, âm thầm cảm thán cho nam nhân bị lợi dụng kia.
…………
Trong căn phòng tràn ngập hơi thở u ám ở đường Bàn Xoay.
Snape ngồi trên sô pha không hề nhúc nhích, tâm tình y lúc này giống hệt như năm đó nghe tin Chúa tể Hắc ám muốn giết chết cả nhà Lily, hay đúng hơn, lại càng thương tâm hơn.
Gương mặt nam nhân không có biểu tình gì, thần thái trống rỗng tựa như đang sử dụng bế quan bí thuật.
Quyển nhật ký đặt trên bàn trà mở ra, Snape vươn tay nhẹ nhàng khép nó lại.
“Nợ?”
Y nợ cậu nhiều lắm, chính y hiểu rõ nhất.
Hôm qua, nguyên bản y không phải muốn viết Harry muốn gì mà là “Ta muốn gặp ngươi.”, bất quá, lý trí Slytherin ngăn cản hành động đó, vì thế y đổi thành một câu như vậy.
Bất luận Harry muốn gì, y sẽ dùng hết toàn lực để hoàn thành, Snape không biết đây có thể xem là bồi thường hay không, mặc kệ hắn biết rất rõ, bất cứ bồi thường nào cũng không thể tha thứ cho sai lầm của y.
Snape không phải một người đấu tranh vì chính nghĩa, lúc đầu sở dĩ đứng bên Dumbledore chỉ vì muốn báo thù cho Lily, nhân tiện bảo hộ con trai của cô, nói đơn giản y không thể dễ dàng tha thứ cho Chúa tể Hắc ám không phải vì đối phương đã giết bao nhiêu người, mà bởi vì Chúa tể Hắc ám đã giết chết người bằng hữu thân thiết nhất của mình.
Cả đời này y không nhận được một sự đối đãi công bằng nào, như vậy sao y có thể chân chính nguyện ý chiến đấu vì người khác? Nhiều lắm thì y chỉ là một Slytherin vì lợi ích của riêng mình mà thôi, hiện giờ, người duy nhất y muốn bảo hộ chỉ có Harry Potter, y hi vọng người này có thể sống sót.
Y nên làm thế nào đây?
Nói cho Harry biết sự thật, sau đó mang cậu bé trốn đi?
Nếu có thể, Snape thực sự muốn nhốt Harry vào một nơi chỉ có y biết.
Ý tưởng đen tối cỡ nào.
Sau đó để mặc Chúa tể Hắc ám chiếm cứ giới pháp thuật? Sau đó giới pháp thuật sẽ bị hủy diệt?
Snape cảm thấy mình không có gì phải quan tâm, trước mắt, bằng hữu của y không có mấy người, có lẽ tính cả Dumbledore, nhưng lão nhân này thực sự không thể sống được bao lâu nữa, gia đình Malfoy? Y không cần lo nhiều, gia đình này hiểu rõ nhất cách tránh né nguy cơ, về phần những người khác, hoặc ngay cả tính mạng của y, cũng không sao cả.
Snape cười khổ, đầu ngón tay vuốt ve trang bìa quyển nhật ký, y hiện tại thực căm hận vì sao Harry lại là Gryffindor, bởi vì Gryffindor vĩnh viễn không ích kỷ được như Slytherin.
Cái gì đó y không quan tâm Harry sẽ quan tâm, người y không để ý, Harry cũng sẽ để ý.
Y lãnh khốc như một con độc xà, còn con sư tử Gryffindor chói sáng như ánh mặt trời kia sẽ đem sinh tử của mọi người thành trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình.
Kết quả, y chỉ có thể thỏa hiệp.
……….
Những ngày kế tiếp, Harry không thấy quyển nhật ký có thêm câu nào khác, đại khái Snape chê cậu phiền hoặc là quá bận rộn? Tốt xấu gì ngày mai cũng đã chấm dứt kỳ nghỉ, về trường cậu có thể nhìn thấy Snape. Chẳng qua, lúc đó Snape nhất định sẽ làm ra bộ mặt chán ghét khi thấy cậu, Harry nghĩ tới liền cảm thấy thực buồn cười.
Bởi vì thế cục biến hóa của giới pháp thuật, Bộ Pháp Thuật sắp xếp mạng lưới bột floo an toàn, Harry, Ron, Hermione, Ginny bốn người thông qua lò sưởi âm tường trực tiếp tiến vào văn phòng của McGonagall giáo sư.
McGonagall đang bận rộn với đống công văn, không rảnh phản ứng bọn họ, vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ rời đi.
Harry phủi tro bụi trên người, nếu là học trò Slytherin có phải vừa chui ra khỏi lò sưởi sẽ nhìn thấy Snape?
“Tới chỗ Hagrid đi?” Âm thanh Hermione đánh gãy suy nghĩ Harry, bốn người đi ra tòa lâu đài, đi về hướng ký túc xá Gryffondor, từ xa có thể nhìn thấy Hagrid đang đứng trước nhà cho Buckbeak ăn.
“Em không đi đâu.” Ginny nói xong liền rời đi, cô bé có chút sợ Buckbeak.
Vì thế, cuối cùng chỉ có tổ hoàng kim ba người đứng trước mặt Hagrid.
“Hey, Harry!” Hagrid thật nhiệt tình, Buckbeak cũng nhìn về phía họ.
“Nó có vẻ to hơn nhỉ.” Harry thuận miệng nói.
Ron rụt đầu, cậu chú ý tới khóe miệng còn dính máu của Buckbeak.
“Nga nga, đương nhiên, cậu bé mạnh mẽ của tôi.” Hagrid cao hứng, tựa như người được khích lệ là đứa con của mình.
Hermione le lưỡi, đột nhiên cô thấy một bóng người xuất hiện phía sau căn nhà nhỏ, lập tức ngây người, trộm kéo áo chùng Harry, chính là Harry vô cùng thân thiết sờ sờ Buckbeak không hề phát hiện.
Hermione không khỏi kéo cạnh hơn, nhưng vẫn không có phản ứng.
Trái lại Ron ngẩng đầu lên trong nháy mắt kêu lên sợ hãi: “Lão dơi——”
Thói quen thực hại người, theo phản xạ lập tức bật ra những từ thường dùng.
Hermione nhắm mắt lại, đồng thời mắng Ron một câu: “Ngu ngốc……” Cô gái thấp giọng nói, cẩn thận mở mắt ra, mỉm cười xấu hổ: “Snape giáo sư.”
Harry lúc này mới phản ứng lại, trong nhất thời không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn đại sư độc dược.
Ánh mắt nam nhân ngừng một chút trên người Harry, mới quét về phía cậu bé tóc đỏ: “Bất kính với giáo sư, Gryffindor trừ điểm.” Sau đó hoàn toàn không để ý tới Hermione, áo chùng tung bay nhanh chóng rời đi.
Đợi nam nhân đi xa, Ron mới làm mặt quỷ đồng thời oán giận: “Bộ mặt âm trầm của lão dơi có thể hù chết người a, cứ như có người thiếu lão tới cả trăm vạn ý.”
Xì cười một tiếng, Hermione bất ngờ phì cười. Chỉ cần ngẫm lại chuyện Snape cùng Harry, lại nhìn bộ mặt Snape bày ra, liền cảm thấy thực buồn cười.
“Bồ cười cái gì?” Ron buồn bực.
“Không, không có gì.” Hermione vừa nói vừa lén nháy mắt với Harry.
Harry vò đầu, cười gượng, quay đầu lại hỏi Hagrid: “Sao Snape giáo sư lại ở đây?”
“Thu thập dược liệu.” Hagrid lớn tiếng nói: “Y thường tới rừng cấm hái chút dược liệu.”
“Thường xuyên sao?” Harry trợn mắt: “Khoảng lúc nào?”
Điều này đúng là làm khó Hagrid, hắn lắc đầu: “Không rõ nữa.”
Vồn đang định hỏi xem, có thể làm như trùng hợp gặp nhau nhưng Harry đành phải thất vọng rồi.
Mọi người nói chuyện vài câu, sau đó mới tạm biệt Hagrid.
Ron nhịn không được oán giận với Harry: “Hagrid thực mơ màng, nếu như hỏi được hành tung lão dơi, có thể thả đám chuột ra cắn lão.”
“Ron!” Hermione cảnh cáo nói.
“Được rồi, kia dọa một chút cũng được mà.” Ron bĩu môi.
Harry nhún vai.
Hermione bất đắc dĩ, dọa? Harry thả chuột ra cắn chết bồ cũng không nỡ dọa Snape giáo sư!
Hoàn