Harry không thể không quay về trang trại Hang Sóc, bởi vì Remus bị thương.
Sau hôm trăng tròn, người sói so với bình thường khá yếu ớt, Harry biết Remus vì lo lắng cho mình mới cố tình đi theo, vì vậy cậu thực áy náy, còn về phần tên tử thần thực tử đánh lén Remus……Harry đánh ngất đối phương, gương mặt kia dường như Harry đã từng gặp qua, hình như là học trò Slytherin lớp trên.
Harry luyện tập qua chú ngữ đoạt mạng, nhưng cậu không thể nào thực hiện nó trên sinh vật còn sống, cho dù đối phương là phù thủy Hắc Ám quăng ra tử chú, Harry cùng lắm chỉ dùng chú ngữ có ánh sáng đỏ đánh ngã đối phương, càng miễn bàn tới gương mặt trẻ tuổi của Slytherin kia, nếu không phải chiến tranh, bọn họ có lẽ là đồng học, cao lắm là đồng học chán ghét nhau mà thôi.
Sau khi tới trang trại Hang Sóc, Harry bị một đám Weasley vây quanh, còn có cả Hermione vô cùng lo lắng.
“Sắc mặt bồ kém quá.” Hermione thực lo lắng, mấy ngày nay cô làm một vài công tác cho Hội Phượng Hoàng, cũng có thể đưa ra ý kiến cùng sách lược chiến đấu, tiểu thư vạn sự thông cống hiến không ít cho Hội Phượng Hoàng, so với các thành viên trực tiếp chiến đấu cũng không kém bao nhiêu.
“Ngủ không tốt lắm.” Harry nhân cơ hội muốn một chút thuốc an thần, cho dù dược hiệu không đủ, nhưng cũng có thể để cậu nghỉ ngơi một chút, hơn nữa giường ở trang trại Hang Sóc so với dã ngoại mềm mại hơn. Lúc tỉnh lại đã là trưa hôm sau, Harry hiếm có dịp được ăn món ngon do chính tay bà Weasley xuống bếp.
“Ăn nhiều một chút.” Bà Molly chua xót đưa dĩa rau qua cho Harry.
“Mình cũng muốn đi giúp bồ.” Ron ủ rủ, cậu từng thử qua, nhưng thực lực vẫn chưa đủ để vượt qua khảo sát của Hội Phượng Hoàng, không được phép ra ngoài tác chiến.
Harry xoa xoa huyệt thái dương, buồn bực không ăn được gì.
“Ác mộng sao?” Hermione nhỏ giọng hỏi.
Harry sửng sốt, đúng là đêm qua lại thấy ác mộng, từ khi chiến tranh bắt đầu lại càng nghiêm trọng hơn, hành động tàn bạo của Chúa tể Hắc ám không hề dừng lại, liếm môi, những giấc mộng này bắt đầu có ảnh hưởng tới cảm giác của cậu khi tỉnh lại, cảm giác chân thật, tỷ như vị giác, cậu nhớ rõ thức ăn bà Weasley làm thường có vị mặn, chứ không phải…… nhạ nhẽo vô vị.
“Có một chút, bất quá không nghiêm trọng.” Harry thản nhiên trả lời, ngoài dự liệu Harry là Hermione không hề truy vấn, chỉ cúi đầu không nói gì.
Nghỉ ngơi một ngày, Hội Phượng Hoàng truyền tới tin tức mới nhất, Gringotts cháy, lúc vụ nổ xảy ra, có người nhìn thấy Bellatrix xuất hiện ở nơi bắt đầu vụ nổ, mang theo một con yêu tinh. Lúc này, Bill cùng Charles đang có nhiệm vụ, cặp song sinh cũng không ở trang trại Hang Sóc, Harry nghe tin liền nhảy dựng lên.
“Remus hiện tại không thể chiến đấu.” Molly kéo Harry lại: “Con không thể đi một mình.
Hội Phượng Hoàng khi tác chiến, bình thường là hai hoặc nhiều người thành một tổ.
“Tôi đi với em!” Một âm thanh tràn đầy sức sống vang lên, người lên tiếng chính là Tonks, cô vốn đến đưa thuốc cho Remus, Tonks là nữ nên thường được an bài lưu lại đóng giữ ở trận địa, đương nhiên Tonk không quá tình nguyện.
Harry không nói nhiều, cùng Tonks, hai người độn thổ tới Hẻm Xéo.
Hẻm Xéo hiện tại cứ như một bãi hoang mạc, không ai mở tiệm, cửa hàng của cặp song sinh cũng sớm bị phá hủy, hiện tại ngay cả nơi duy nhất mở cửa, ngân hàng Gringotts cũng gặp nạn.
Gringotts loạn thành một đoàn, nhóm yêu tinh cũng vô cùng sợ hãi.
Bellatrix bắt yêu tinh để làm gì? Harry từ xa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, âm thầm suy đoán: “Chúng ta vào thử xem.” Cậu nói với Tonks. Tonks quan sát bốn phía, cảm thấy không có nguy hiểm mới cẩn thận đi phía trước, Harry theo sát phía sau.
“Yêu tinh sẽ không nói thật.” Tonks quay đầu nói với Harry: “Cho dù bọn nó biết được cái gì……cúi đầu xuống!” Tonks đột nhiên hô to, Harry lập tức nghe theo, giây tiếp theo Tonks vung chú ngữ đánh vào bóng đen phía sau Harry, thân hình cao lớn lảo đảo một chút nhưng không ngã xuống.
Harry trừng mắt, vung tay quăng qua một đạo ánh sáng đỏ, người nọ loạng choạng nhưng vẫn sừng sững không ngã.
Từ lúc tham chiến tới nay, Harry vẫn chưa thực sự gặp phải đối thủ mạnh mẽ, đặc biệt là người bị đánh trúng hai chú ngữ vẫn không chút suy sụp, Harry đột nhiên nhớ tới chuyện tiền vốn Hermione nói tới lần đó, hiện tại cậu thực tán đồng với cô, lúc trước Bộ Pháp Thuật mảo hiểm thả Greyback để bắt được Peter đúng là lỗ vốn.
Đúng vậy, người trước mắt chính là Greyback, một người sói thuần chủng, hơn nữa tên này vô cùng khỏe mạnh, thể chất người sói làm khả năng chống cự chú ngữ của hắn được nâng cao hơn, Greyback chỉ bị chú ngữ gây ra chút choáng.
“Harry Potter…….” Âm thanh nữ nhân âm trầm, Harry lập tức quay đầu, ánh mắt vẫn cảnh giác người sói, bất quá, khi cậu thấy rõ tình huống trước mắt, trái tim lập tức chùng xuống. Bellatrix đang bóp chặt cổ Tonks, đũa phép của cô đã bị đánh văng.
“Mặc kệ tôi, chạy đi!” Tonks kêu to.
Nếu chạy đi, cậu có thể trốn thoát, Harry biết mình không thể cùng lúc đối phó hai người, huống chi trong tay đối phương còn có con tin, nhưng mà nếu cậu chạy trốn….. Tonks sẽ…….
Bella nháy mắt với người nói, Greyback dùng lức lắc lắc đầu, vài giây sau, hắn đi tới chỗ Harry.
Harry nhìn thấy, cắn chặt môi, rốt cuộc cậu hạ đũa phép xướng. Cậu biết chính mình nên chạy đi, nhưng cậu không thể bỏ Tonks lại được.
“Harry!” Tonks cơ hồ muốn bật khóc.
Harry bị một lực mạnh vặn tay ra sau, kéo đi.
“Thu hoạch lớn! Thu hoạch lớn rồi!” Bella vui sướng cười ha hả: “Chủ nhân nhất định sẽ rất cao hứng, vô cùng cao hứng!”
Harry nhắm mắt lại, một trận choáng váng ập tới, cậu phát hiện địa điểm thay đổi, đập vào ánh mắt là một đại môn vô cùng xa hoa, khoảng sân vườn tráng lệ, chính là không gian bị hắc ám bao phủ có vẻ rất âm trầm.
Tonks bị mụ đàn bà điên kéo đi, mái tóc cô trắng bệt như sắc mặt mình, Harry cũng bị đãi ngộ tương tự, cậu cắn răng, thực hoài nghi cánh tay mình rất nhanh sẽ bị Greyback xé đứt. Nếu gặp Chúa tể Hắc ám, cậu nên làm gì đây? Harry thở hồng hộc, cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Hai người bị kéo vào trong phòng, đẩy ngã xuống mặt đất.
Cơ thể Harry đụng vào thứ gì đó cứng ngắc, cậu cố gắng nhìn qua phát hiện đó là một khối thi thể, không, nên nói là thi thể nằm khắp nơi trên mặt đất, dạ dày Harry bắt đầu khó chịu muốn nôn, nơi này là….. địa ngục, cơ thể vặn vẹo không còn hình dạng, cánh tay hay chân bị chặt đứt, còn có……cơ thể không còn lớp da.
Cậu nghĩ mình đã tới được địa điểm trong giấc mộng.
“A!” Dù là thần sáng trải qua huấn luyện chuyên môn Tonks cũng không chịu được mà phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Harry cố nén ghê tởm cùng cảm giác run rẩy đang dâng lên từ dạ dày, cậu kéo Tonks, chăm chú nhìn về phía đối thủ, chẳng qua, lần này trên tay bọn họ không còn đũa phép, Harry nhìn thấy Bellatrix ném hai cây đũa phép xuống cạnh một đống thi thể…….bà Malfoy, người duy nhất có mặt trong đại sảnh.
“Chủ nhân không ở đây sao?” Bella quay đầu lại hỏi em gái, Greyback chăm chú quan sát hành động của Harry.
“……….đi ra ngoài rồi, những người khác cũng vậy.” Narcissa trả lời, bà phụ trách đóng giữ ở đây.
Harry cuối cùng cũng hiểu được đây là đâu, trang viên Malfoy.
Không có cách nào lập tức tranh công trước mặt chủ nhân, Bella lộ ra biểu tình tiếc nuối, sau đó biểu hiện trên gương mặt mụ trở nên điên cuồng, mụ vươn đầu lưỡi liếm lên đũa phép của mình: “Như vậy, chúng ta có thể chơi đùa một chút.”
Narcissa tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng bất an, vì sao Potter cùng Nymphadora lại bị Bella quơ được?
Harry thông qua đoạn đối thoại của bọn họ phân tích tình hình, hiện tại bọn họ có thể xem là trong bất hạnh có vạn hạnh, vẫn còn cơ hội đào tẩu, chỉ cần có thời cơ, Harry âm thầm quan sát, Tonks hiển nhiên cũng đang cân não, giáo dục của Thần Sáng không chỉ có ma pháp, còn có võ thuật.
“Tra tấn!”
Hai người đều tính sai một chuyện, bọn họ đối mặt không phải phù thủy có lí trí mà là một kẻ điên thực sự.
“A!” Trong đại sảnh vang vọng tiếng kêu thê lương của cô gái.
Harry trơ mắt nhìn Tonks lăn lộn trên mặt đất, cơ thể co rúm lại: “Dừng tay!” Harry rối loạn, cậu muốn ngăn cản mụ đàn bà điên cuồng này lại bị người sói đấm một quyền ngã xuống đất: “Ôi!” Đau đớn rên lên.
Narcissa hơi nhíu mi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Gương mặt Bella tràn ngập thần thái hưởng thụ, hưởng thụ máu tanh, hưởng thụ tiếng thét chói tai.
Một phút sau, chú ngữ đình chỉ, cả người Tonk thấm ướt mồ hôi, cô gái không ngừng thở hổn hển, Harry nhào tới đỡ cô dậy, người nọ cố gắng lộ ra nụ cười trấn an: “Tôi không sao…….”
“Cảm động cỡ nào a, hình ảnh cảm động thực sự làm người ta ghê tởm!” Bella phát ra tiếng cười ghê rợn: “Harry Potter là của chủ nhân, còn phần mày, tao sẽ cho mày…. hưởng thụ cao cấp nhất……….”
Bella chậm rãi giơ cao đũa phép, đồng thời hưởng thụ ánh mắt oán hận của hai người: “Tra…….”
“Avada Kedavra!” Đột nhiên, một ánh sáng xanh biếc lướt qua mép tóc Bella, vụt qua đỉnh đầu Harry cùng Tonks, chuẩn xác đánh vào người người sói. Người sói cho dù mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể chống lại tử chú, Greyback trừng to đôi mắt tới mức kinh dị ngã ầm xuống đất, không hề nhúc nhích.
“Narcissa? !” Bella kinh ngạc phát hiện chú ngữ do em gái mình phóng ra, mụ lập tức quay đũa phép về phía bà: “Mày làm cái gì!” Bella phẫn nộ.
Harry cùng Tonks không ngờ sẽ phát sinh tình huống này, Harry vội vàng giúp Tonks đứng lên.
Narcissa là một Slytherin, một khi muốn làm gì nhất định đã nắm chắc phần, cho dù giết người cũng vậy, nếu một kích này không chuẩn xác diệt trừ Greyback, bà nhất định thất bại: “Nó là con gái của Andromeda.” Narcissa nghe thấy âm thanh của mình thực bình tĩnh, như đang trần thuật lại sự thật.
Tonks run rẩy đứng lên, giật mình nhìn người phụ nữ tóc vàng.
“Là con cặn bã kia! Sỉ nhục!” Bella lại càng phẫn nộ, mụ rống Narcissa: “Nó đáng chết, nó và thứ con lai này đều đáng chết! Mày đang làm cái gì? Van xin cho nó? Lòng dạ đàn bà! Tao sẽ không bỏ qua loại con lai này!”
“……….Tôi biết chị sẽ không.” Ánh mắt Narcissa có chút chua xót: “Chia năm xẻ bảy!”
Bella trừng mắt, ngay sau đó, hai chị em bắt đầu đánh nhau.
Harry bất chấp đang xảy ra chuyện gì, cậu phải giúp Tonks rời khỏi đây.
Narcissa biết mục đích của mình là gì, vì thế lúc Bella lộ ra một khe hở, bà lập tức ngừng công kích, vội vàng chạy tới chỗ Tonk cùng Harry, bắt lấy tay hai người lập tức độn thổ.
Trang viên Malfoy có hạn chế độn thổ, Narcissa dựa vào quyền lực chủ nhân có thể di chuyển, nhưng Bella không làm được, mụ có tức giận cỡ nào cũng chỉ có thể phóng ra vài đạo chú ngữ móp méo dần biến mất trong không gian.
Hoàn