- Thiếu gia, các gian phòng trong Tinh Phong trang viên đều đã thu dọn sạch sẽ, có thể vào ở được rồi.
Vương ca đi đến gian phòng của ta, bước nhanh đến bên cạnh ta, cung kính nói.
Ta gấp quyển Kim Cương kinh lại, ngẩng đầu nhìn Vương ca. Ánh sáng ban mai xuyên qua song cửa chiếu vào khiến ta cảm thấy cả người ấm áp, nhưng tâm tình ta lại không hề tốt, trong lòng hơi khẩn trương. Ta nhìn Vương ca hỏi:
- Vương ca, thư của Trương đại thúc đã gửi đi chưa?
- Thiếu gia, hôm qua Trương đại thúc vừa từ mật thất trở về đã lập tức viết thư, hiện giờ đã gửi đi chừng hơn một canh giờ rồi.
Vương ca giải thích với ta.
- Huynh đã đi nói chuyện với Phách Mại Hành kinh thành chưa, chuyện chúng ta muốn đấu giá Huyết Phượng ấy?
Ta hỏi hết những chuyện đang nghĩ trong lòng. Những chuyện này ta không thể tự mình đi làm, trong lòng vẫn luôn không an tâm, bởi vì ta mong sớm thành công.
- Thiếu gia, tôi đã nói rồi, trước ngày mai sẽ đưa Huyết Phượng đến là được. Thiếu gia, tôi phát hiện hôm nay tâm thần của thiếu gia không ổn. Chuyện thành lập thế gia không thể một sớm một chiều thành công ngay được. Thiếu gia hiện giờ còn nhỏ, không cần phải gấp. Huống hồ không phải thiếu gia trường sinh bất lão sao? Vậy tại sao lại phải vội vàng?
Vương ca là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, nhìn qua đã thấy được tâm bệnh của ta.
- Vương ca, chuyện này ta cũng biết, có điều ta thật sự muốn sớm chứng minh cho thế nhân biết năng lực của mình. Về sau ta sẽ chú ý những chuyện này, huynh không cần lo lắng!
Ta nói với Vương ca. Nói thật, trong lòng ta vẫn rất cảm kích sự quan tâm của huynh ấy đối với ta.
- Vương ca, hôm nay sau khi đưa Huyết Phượng đi, ngày mai đã là đêm giao thừa, cũng là ngày Phách Mại Hành kinh thành mỗi năm đấu giá một lần. Chúng ta nhất định phải biểu hiện thật tốt tại hội đấu giá ngày mai, để mọi người đều biết tiệm ngọc khí của chúng ta chuẩn bị khai trương. Ai, Vương ca, huynh nói tiệm ngọc khí của chúng ta gọi là gì cho tốt?
Ta hỏi Vương ca vấn đề vừa mới phát hiện ra, đến lúc này ta vẫn chưa đặt tên cho tiệm ngọc khí của mình.
- Thiếu gia, bảo vật trấn tiệm của chúng ta không phải là Long Đằng sao, vậy tiệm ngọc khí của chúng ta cứ gọi là tiệm ngọc khí Long Đằngđi.
Vương ca nghĩ một lúc rồi nói.
Ta đứng lên khỏi chỗ, đi qua đi lại một lúc trong thư phòng của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy rằng cái tên này cũng không tệ, không có chỗ nào không tốt, còn có thể khiến người ta liên tưởng đến vô hạ ngọc khí Long Đằng.
- Được, cứ theo Vương ca nói, tiệm ngọc khí này sẽ gọi là tiệm ngọc khí Long Đằng. Huynh nên mời đại sư chế tạo biển hiệu tốt nhất kinh thành, biển hiệu này phải làm thật tốt, nó là bộ mặt của cửa hiệu, nhất định không thể xảy ra sơ xuất nào.
Ta nhìn Vương ca nghiêm túc nói.
- Vâng, thiếu gia, ngài cứ yên tâm. Chúng ta chỉ mới chuẩn bị khai trương, còn đến mấy ngày nữa. Chuyện này nhất định phải làm thật tuyệt hảo, chắc chắn sẽ khiến thiếu gia hài lòng. Thiếu gia, thật ra trong mắt tôi, bản thân thiếu gia tràn ngập một loại khí chất khác biệt so với mọi người, lại có bản lĩnh kinh thiên động địa, thiếu gia còn lo lắng gì nữa?
Vương ca khuyên nhủ ta.
Đúng vậy, võ công của Trương Tinh Phong ta tuyệt đối vượt bậc thiên hạ. Luận về kinh nghiệm, ta dám nói cả thế giới này không có mấy người hơn được ta. Hơn nữa hiện giờ ta có một đám huynh đệ thân nhân trung thành. Ta còn lo lắng gì nữa, chẳng lẽ ta lại không nên trân trọng cuộc sống tốt đẹp hiện nay?
Ta mỉm cười, phát giác tâm tình của mình rất nhẹ nhàng, nhìn Vương ca cũng thấy huynh ấy tuấn tú hơn nhiều, chẳng trách Vũ tỷ lại thích huynh ấy. Hôm nay ta làm sao vậy, nghĩ đến chuyện này lại không nhịn được phì cười.
- Thiếu gia, thiếu gia cười gì vậy, trên mặt tôi có gì bất thường sao?
Vương ca tỏ vẻ lúng túng.
- Không có gì, chỉ là ta mới phát hiện huynh thật tuấn tú.
Ta bước ra khỏi thư phòng, để lại câu nói đó. Trong phòng chỉ còn lại Vương ca đứng đó chẳng hiểu gì cả.
Ta ra khỏi cửa phòng, bước đến hồ nhân tạo trước cửa, nước hồ yên tĩnh phản chiếu ánh nắng mùa đông lan tỏa khắp trang viên. Ta hít một hơi dài không khí trong lành bên cạnh hồ, cảm thấy rất thoải mái. Vì sao không hưởng thụ những ngày tuyệt hảo này, cứ phải một mình phiền não. Ta chợt phát hiện lúc trước mình thật ngu ngốc.
……
- Thiếu gia, một lát nữa hội đấu giá sẽ cử hành.
Vương ca bước đến bên bờ hồ nói với ta. Nhìn thiếu gia nằm trên ghế trúc nhìn mặt trời xuống núi, Vương ca rất cao hứng. Thiếu gia vốn tiêu dao tự tại đã trở về rồi.
- Ha, hội đấu giá sắp khai mạc, hôm nay phải cẩn thận một chút. Huyết Phượng này không phải là một bảo vật bình thường, sau khi đấu giá xong, chúng ta mang theo trên người một khoản tiền lớn, nhất định sẽ khiến một số kẻ chú ý. Mặc dù Phách Mại Hành sẽ đưa chúng ta về đến trang viên, nhưng ta không nghĩ sau đó sẽ không có người đến trang viên của chúng ta cướp đoạt.
Ta suy nghĩ một chút, nói với Vương ca.
- Vấn đề này đúng là khó giải quyết. Chúng ta không thể ngăn cản bọn chúng đến trộm cướp, chân ở trên người bọn chúng, trừ khi bọn chúng không biết chúng ta ở đâu, nhưng chuyện này không có khả năng. Rốt cuộc làm sao giải quyết đây.
Vương ca nhất thời không nghĩ ra phương pháp tốt nào.
Ta cười cười, nói:
- Ta có biện pháp, còn là biện pháp tốt nhất tiện lợi nhất.
Ta ý chìm vào đan điền, chân nguyên lực lập tức bắt đầu thay đổi tướng mạo, mày kiếm, mũi ưng, khóe môi lạnh lẽo, cặp môi hơi dày, một vị ca ca anh tuấn vẻ mặt lãnh khốc cao khoảng một mét tám lại xuất thế.
- Thiếu gia, ý thiếu gia là tự mình ra tay chấn nhiếp đám người đó?
Vương ca vừa nhìn thấy hình dạng của ta, đã hiểu ta muốn làm gì.
- Thông minh. Hôm nay ta sẽ dùng dung mạo này xuất hiện tại hội đấu giá, thuận tiện giáo huấn mấy tên không hiểu quy củ.
Ta cười cười, sự tình này cũng thật thú vị. Có ta ra tay, còn không phải mọi chuyện thuận lợi sao.
- Thiếu gia ra tay, chuyện này không cần lo lắng nữa. Thiếu gia, bây giờ nên đi thôi!
Vương ca lo lắng ta quên mất thời gian, lập tức nhắc nhở ta tối nay có chuyện rất quan trọng.
- Được, chúng ta đi. Ai, Vương ca, không gọi bọn Lang Phong sao?
Ta đứng dậy, bước tới mấy bước, chợt quay đầu nhìn Vương ca hỏi.
- Thiếu gia, không cần, đi nhanh thôi, bọn họ đã sớm đi trước du ngoạn rồi. Đêm nay là đêm giao thừa, kinh thành rất náo nhiệt.
Vương ca vừa nói vừa kéo ta ra ngoài, chỉ lưu lại nha hoàn bên cạnh hầu hạ ta là Hạ Thủy đang trợn tròn mắt. Trang viên này không phân chủ tớ sao, quản gia lại đối xử với trang chủ như thế.
Lúc đầu khi Hạ Thủy đến đây, vì để sau này thuận tiện, ta đã nói với cô ấy ta là một vị tiên nhân, cô ấy còn không tin. Sau đó ta biến thành hình dạng Kiếm Thần Toái Vũ, cô ấy liền ngây ngốc, sau khi tỉnh lại liền gọi ta là “tiên nhân tiểu lão gia”. Cuối cùng dưới mệnh lệnh của “tiên nhân” ta, chỉ còn gọi ta là “tiểu lão gia”.
……
Oa, cảnh tối nay thật đẹp, đầy đường toàn những người mặc y phục sặc sỡ, ở cùng với người nhà mình hoặc tình nhân, còn có rất nhiều người bán hàng rong nhân cơ hội cố gắng mời chào. Người đông ngìn nghịt, đúng là tráng lệ. Thành Tô Châu mặc dù cũng là một thành lớn nổi danh, nhưng quang cảnh đêm giao thừa còn có khoảng cách rất lớn so với kinh thành. Ai, lúc này chắc toàn thế gia đang cùng nhau vui vẻ dự tiệc tất niên, hôm nay phụ thân có uống thỏa thuê giống trước đây không? Mẫu thân hiện tại có khỏe không?
oOo
- Lão gia, hiện giờ đã đến lúc cả nhà tụ hội, mọi người đã đến rồi.
Trương Tổng quản nhìn gia chủ Trương thị thế gia quyền thế ngập trời nằm trên ghế thái sư trước mặt, lúc này sắc mặt trắng bệch, trong lòng thở dài một tiếng. Từ sau khi tam công tử bỏ đi, lão gia chưa từng có một ngày vui vẻ.
- À, hiện tại tiểu tam thế nào rồi?
Trương Thiên Đức đột nhiên mở mắt, hỏi Trương tổng quản.
- Lão gia, tam công tử rất vẻ vang. Khi bọn họ gặp Bình Đỉnh Sơn Lý Tứ, còn lấy toàn bộ gia sản của Lý Tứ mang theo hết. Hiện giờ đã mua một trang viên ở kinh thành, là vương phủ của Văn vương gia để lại.
Trương Tổng quản lập tức trả lời, tin tức này hẳn là có thể khiến lão gia cao hứng một chút.
- À, Bình Đỉnh Sơn Lý Tứ, gã này nghe nói có một lần cướp được Huyết Phượng, sau đó còn cố ý giết chết một tên thủ hạ, bảo thủ hạ của hắn trộm mất bảo bối, chuyện đó cuối cùng bị hắn che dấu trở thành quá khứ. Gã này rất xảo trá, nhất là chuyện giả heo ăn hổ. Tiểu tam lại có thể qua được cửa ải của gã, còn cướp lại Lý Tứ, không tệ, không tệ. Như vậy ta yên tâm rồi.
Trương Thiên Đức lộ ra nụ cười hiếm thấy.
- Lão Trương, hiện giờ tam phu nhân thế nào rồi.
Trương Thiên Đức đột nhiên hỏi Trương tổng quản.
- Hiện giờ tam phu nhân vẫn ở trong phòng riêng. Từ lâu tam phu nhân đã không tham gia hoạt động của gia tộc, hôm nay có lẽ cũng không đến. À, lão gia, chuyện khi nãy của tam công tử còn chưa nói với tam phu nhân. Hiện giờ tôi sẽ đến nói cho phu nhân, sau khi tam phu nhân biết được nhất định sẽ rất cao hứng.
Trương tổng quản lập tức muốn xoay người đi đến chỗ tam phu nhân.
- Chuyện này cứ để ta, ta còn muốn cùng nàng đi đến đại sảnh tham gia tụ hội.
Trương Thiên Đức đứng bật dậy, chạy nhanh đến phòng của tam phu nhân.
- Lão gia, chạy chậm một chút, cẩn thận dưới chân!
Trương tổng quản phía sau vừa chạy vừa lớn tiếng hô hoán …
oOo
- Thiếu gia, chỗ ngồi của chúng ta ở trên lầu, gian phòng phía nam, phía trên có số hiệu .
Vương ca đứng bên cạnh ta nói. Ta nhìn dưới lầu chỗ ngồi bất tận, không khỏi lạnh người. May mắn chỗ ngồi của chúng ta ở trên lầu, nếu không…
- Được, được, chúng ta đi nhanh lên, đi nhanh lên!
Ta nhìn thấy ở đây đầy người chen chúc không chịu nổi, liền thi triển chân nguyên lực hộ thể, nhanh chóng lướt tới mục tiêu của ta.
Vương ca nhìn thấy thân ảnh ta nhanh chóng biến mất, cười khổ một tiếng, không ngờ lại có người dùng tuyệt thế võ công vào việc này. Quên đi, nếu bản thân đi lên giống người bình thường, e rằng cái mạng nhỏ cũng không còn. Nghĩ xong cũng lập tức thi triển võ công lướt lên phía trên.
Ta vừa mở cửa phòng, một hương vị hoa hồng tràn vào mũi. Nhìn bên trong quả thật không tệ, cũng rất thông thoáng, ta liền đi vào.
- Sư phụ, người đến rồi, chúng tôi đã ở đây chờ sư phụ rất lâu. Mời sư phụ, đây là vị trí tốt nhất đồ nhi chuẩn bị cho sư phụ đó!
Lý Đại vừa nhìn thấy ta, lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ, ân cần mời mọc ta.
Ta cũng không từ chối, rất thản nhiên bước đến chỗ ngồi đối diện với cửa sổ nhìn ra hiện trường đấu giá bên ngoài. Ta nhìn Lý Đại vẻ mặt tươi cười, gật gật đầu tỏ vẻ tán dương rồi ngồi xuống.
Lý Đại nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, đẩy Lý Nhị vốn ngồi ở chỗ đó sang một bên. Chỉ nghe Lý Nhị kêu ca mấy tiếng rồi không phản ứng nữa, xem ra Lý Đại vẫn rất có phong phạm lão đại.
Tiện tay cầm chung trà trên bàn lên, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, ta quay đầu nhìn, trông thấy Vương ca vốn cùng đến với ta. Ta đặt chung trà xuống bàn lại, nhìn Vương ca nói:
- Vương ca, huynh thật sự suy nghĩ chu toàn, cả phòng khách quý của chúng ta cũng chuẩn bị tốt. Thật sự cảm tạ huynh!
Những người xung quanh chợt nghĩ đến cảnh tượng biển người đông nghẹt bên dưới, đều nhìn Vương ca lộ vẻ cảm kích, trên mặt Vũ tỷ càng tỏa ra sắc đỏ.
- Thiếu gia, ngài đừng cười ta. Trước đây ta chưa từng đến chỗ này, chỉ vì Huyết Phượng của chúng ta thật sự quá quý giá, cho nên người phụ trách ở đây đặc biệt dành cho chúng ta phòng khách quý này.
Vẻ mặt Vương ca hổ thẹn nói.
- Sư phụ, hội đấu giá đã bắt đầu rồi.
Giọng nói Lý Đại vang lên bên tai.
Chúng ta đều quay đầu sang nhìn, nhìn chủ đề hôm nay, hội đấu giá hàng năm.