Lúc này bên ngoài cửa của Vũ Văn thế gia đang có một biển người, chung quanh có rất nhiều cư dân của kinh thành. Mọi người đều biết hôm nay Lý gia đến đề thân với Vũ Văn gia, cái này chính là một ngày hội lớn a, hai đại thế gia trong số tứ đại thế gia trở thành thông gia với nhau chính là chuyện rất khó nhìn thấy. Nhất thời cả kinh thành vốn đang ở trong cái rét lạnh của mùa đông, bởi vì chuyện vui này mà có không ít nhiệt khí, làm cho cư dân chung quanh cảm thấy nhiệt độ dường như không thấp như vậy.
Trong đại viện của Vũ Văn gia, hạ nhân của Lý gia nhiều không đếm xuể, tất cả đều vui mừng hớn hở. Chỉ là tố chất của họ thì rất cao, liếc mắt cũng có thể nhận ra đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Sính lễ cũng cực kỳ kinh người, giá trị đến năm trăm vạn lượng.
Nhưng mà cách đó không xa có mười mấy người đang đứng. Bọn họ đứng thẳng người, không nhúc nhích, tất cả tinh thần đều tập trung về đại sảnh phía xa xa, bởi vì chủ tử bọn họ đang ở bên trong.
Trương Tinh Phong đưa tay vào bên trong chiếc hộp gấm, nhưng không mở ra, chỉ cầm ở trong tay. Mọi người chung quanh dường như đều có thần sắc khinh bỉ, mặc dù bọn che dấu rất tốt, chỉ là khinh bỉ ở trong lòng, nhưng mà Trương Tinh Phong rất dễ dàng nhìn ra.
Trương Tinh Phong nhìn mọi người chung quanh. Bọn họ tốt xấu gì cũng đều là những anh hùng chân chính của Thanh Long đại lục, đều là những nhân vật kiêu hùng, nhưng mà nhìn bọn họ bây giờ, thật sự có chút thất vọng. Xem ra bọn người kia đều là kế thừa gia nghiệp của tổ tông, thực lực chân chính đều không tương xứng với địa vị của bọn họ.
Sau khi nhìn qua hai vị tiền bối của Lý gia, Trương Tinh Phong trong lòng chấn động. Xem ra Lý gia có thể trải qua ngàn năm thăng trầm mà địa vị không hề lung lay, không phải đơn giản chỉ nhờ vào vận khí.
Vũ Văn gia chủ nhìn Trương Tinh Phong, cười nói:
- Hiền chất à, ngươi sẽ không dùng vật ở trong chiếc hộp gấm kia làm sính lễ đấy chứ? Chẳng lẽ nó lại là "Long Đằng" kia của ngươi?"
Trương Tinh Phong nhìn Vũ Văn gia chủ, thản nhiên cười cười:
- Không phải "Long Đằng". "Long Đằng" chính là trấn điếm chi bảo của "Long Đằng ngọc khí điếm", ta làm sao có thể mang nó đến đây. Ta không phải kẻ ngu ngốc, mặc dù ta yêu Nhu, nhưng mà ta tin rằng tình yêu không phải là do vật chất dựng nên. Càng huống chi, bảo vật này trên tay ta so với "Long Đằng" cũng không kém hơn bao nhiêu.
Mọi người chung quanh vừa nghe Trương Tinh Phong nói vật này không phải "Long Đằng" đều cười thầm. Trên đời này, vật bên trong hộp gấm có giả trị hơn năm trăm vạn lượng bạc, chỉ có "Huyết Phượng" và trân quý hơn nữa là "Long Đằng". Nhưng mà "Huyết Phượng" còn đang ở trong tay hoàng hậu, mà bây giờ lại vừa biết bên trong không phải là "Long Đằng", vậy thì tối đa cũng chỉ giá trị hơn mười vạn lượng gì đó cũng cầm đến đề thân, phải biết rằng đây chính là Vũ Văn thế gia a!
Mặc dù mọi người đều cười, nhưng mà cũng rất bội phục Trương Tinh Phong này. Tốt xấu gì Trương Tinh Phong cũng biết là không thể đem "Long Đằng" đến làm sính lễ. Nếu thật sự đem "Long Đằng" đến, mọi người mới thật là khinh bỉ hắn.
Sau lại nghe được Trương Tinh Phong nói bảo vật bên trong giá trị không "Long Đằng", tất cả đều chuyển biến thái độ. Cái gì? Lại còn có bảo vật giống như "Long Đằng", tên trẻ tuổi này tưởng rằng"Long Đằng" là ngọc khí bình thường, như là mấy cái rổ đan bán ngoài chợ hay sao?
Đương nhiên đây là cái nhìn của hầu hết mọi người, nhưng những nhân vật cấp cao của hai đại thế gia lại không nghĩ như vậy. Bởi vì bọn họ biết "Long Đằng" là do thiên hạ đệ nhất ngọc khí sư điêu khắc nên, hơn nữa còn khẳng định điêu khắc cách đây không lâu. Bởi vì Trương sư phụ này rời khỏi "Bảo Ngọc Tường" không lâu thì có "Long Đằng", mà bảo vật này lại là của Trương Tinh Phong. Trương Tinh Phong sau khi bị trục xuất ra khỏi gia môn mới gặp được điêu khắc sư Trương sư phụ.
Điều này nói lên cái gì, chính là trong tay Trương Tinh Phong có vô hạ ngọc thạch, mới có thể làm cho Trương sư phụ điêu khắc ra "Long Đằng" như vậy. Ai biết được Trương Tinh Phong rốt cuộc có bao nhiêu vô hạ ngọc thạch này đây? Hắn có thể có một "Long Đằng", hắn cũng có thể có một "Long Đằng" thứ hai.
Trương Tinh Phong nhìn bộ dạng của Vũ Văn gia chủ hòa Lý thị gia chủ, thản nhiên cười, cúi đầu cẩn thận từ từ mở nắp hộp gấm trên tay ra.
Mọi người chung quanh nhìn vào chiếc hộp gấm kia, nhất thời đều tĩnh lặng. Thật là mỹ lệ động lòng người đến cỡ nào!
Một con phượng trong suốt màu xanh lục đang vờn quanh thân thể mỹ lệ của một con hoàng (), phượng và hoàng quấn lấy nhau. Quang mang màu xanh lục chiếu quanh thân thể của phượng và hoàng, lộ ra những đường nét mỹ lệ của tự nhiên, một vẻ mỹ lệ tinh tế sâu sắc không thể giải thích được. "Phượng Cầu Hoàng" phát tán ra quang mang màu xanh lục làm cho người ta cảm thấy dường như vật đó chỉ có ở trên trời!
Cả đại sảnh đều yên lặng, mọi người đều đắm chìm trong sự mỹ lệ không thuộc về nhân gian đó......
Một hồi lâu sau, mọi người mới tỉnh táo trở lại. Đương nhiên từ thời gian tỉnh táo của mọi người có thể nhận ra tố chất tâm lý của mỗi người, đây chính là nhân tố quan trọng quyết định thành tựu của một người. Lý Thiên Tường và hai vị gia chủ chỉ trầm mê trong trong nháy mắt mà thôi. Mà hai vị tiền bối của Lý gia đích cũng không hề kinh ngạc chút nào, chỉ dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn "Phượng Cầu Hoàng" này.
- Vũ Văn bá bá, người nói xem "Phong cầu Hoàng" () này của ta thế nào, có thể làm sính lễ hay không?
Trương Tinh Phong quay về phía Vũ Văn gia chủ tôn kính nói, đó là sự tôn kính của một vãn bối đối với trưởng bối.
Vũ Văn gia chủ đối với vô hạ ngọc khí này rất hài lòng. Mặc dù này trên đời chỉ có một "Long Đằng", nhưng là vô hạ ngọc khí, nó vẫn có một giá trị nhất định không thể thay đổi được, ngọc khí này giá trị khoảng chừng tối đa là tám trăm vạn. Chính là so sánh với sính lễ năm trăm vạn lượng của Lý gia thì hơn rất nhiều. Nhưng mà làm gia chủ của Vũ Văn thế gia, tất cả đều phải đặt lợi ích của thế gia lên hàng đầu, mặc dù "Phượng Cầu Hoàng" này rất tốt, cũng rất hấp dẫn, nhưng mà việc làm ăn cùng với Lý gia còn quan trọng hơn.
Một trọng hai cây cột lớn chống đỡ sản nghiệp của Vũ Văn gia chính là việc hợp tác làm ăn cùng với Lý gia, nhờ vậy mới có thể lũng đoạn cả Minh vương triều. Tầm quan trọng của Lý gia ở phương diện này không cần nói cũng biết, Vũ Văn gia tuyệt đối không thể đắc tội với Lý gia. Nếu việc làm ăn của Lý gia và Vũ Văn gia phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đó chính là sự tình rất kinh khủng. Đối với Lý gia mà nói, sinh ý toàn diện cho dù mất đi Vũ Văn gia tổn thất cũng không có bao nhiêu, hơn nữa việc làm ăn chủ yếu Lý gia là trên phương diện đổ trường và buôn bán muối.
Vũ Văn gia nếu không có Lý gia đích trợ giúp, sinh ý toàn diện tuyệt đối sẽ bị tổn thất rất lớn. Bởi vì thực lực của Lý gia quá cường đại, hợp tác làm ăn với Lý gia đem lại lợi nhuận rất lớn.
Vũ Văn gia chủ nhìn Trương Tinh Phong, cười cười nói:
- Hiền chất à, sính lễ này cũng quả thật là tốt lắm......
Trương Tinh Phong nghe được lời nói của Vũ Văn gia chủ, vẻ tươi cười xuất hiện trên khuôn mặt. Nhưng mà câu nói tiếp theo lại làm cho vẻ mặt của Trương Tinh Phong trắng bệch.
- Nhưng mà ta đã sớm cùng Lý huynh quyết định chuyện này rồi, ngươi nói chúng ta đường đường là hai vị thế gia gia chủ có thể nói mà không giữ lời hay sao? Hiền chất à, ngươi là một hài tử rất ưu tú, không thể để cho ngươi trở thành con rể ta cũng là do tiểu nữ không có phúc khí, thật là không may. Nhưng mà hôn nhân đại sự của tiểu nữ hòa Lý gia hiền chất ai cũng không thể thay đổi được.
Trương Tinh Phong nhìn Vũ Văn gia chủ, hắn biết mình đã không còn hi vọng gì. Lúc đầu còn tưởng rằng dựa vào "Phượng Cầu Hoàng" này cùng với tình nghĩa với Nhu có thể làm cho Vũ Văn gia chủ thay đổi chủ ý liễu, nhưng mà hắn quyên mất rằng trong mắt của gia chủ thế gia, lợi ích của thế gia luôn luôn được đặt lên hàng đầu! Trước khi cuộc chiến này diễn ra thì kết quả đã được định sẵn rồi.
Từ đầu đến cuối, Trương Tinh Phong giãy dụa như thế nào đều không có một chút tác dụng. Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Thiên Tường khi chứng kiến "Phượng Cầu Hoàng" thì không hề có một chút lo lắng.
Lý Thiên Tường nhìn bộ dạng Trương Tinh Phong, mỉm cười rất là đắc ý. Từ nhỏ đến lớn, Trương Tinh Phong đã khiến cho mình thất bại nhiều lần. Lần đầu tiên gặp mặt, đã làm cho mình phải chứng kiến hắn và Nhu chăm chú nhìn nhau, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn. Sau đó lại đánh bại mình khi luận võ, mặc dù Trương Tinh Phong còn nể mặt không chính thức đích đánh bại mình, nhưng mà loại ân huệ bố thí này thi xá lại càng làm cho mình không thể dễ dàng tha thứ! Làm đại công tử của Lý gia, gia chủ tương lai của Lý gia làm sao có thể tiếp nhận sự bố thí của người khác! Đây là một sử sỉ nhục đối với mình!
Cuối cùng tại khảo hạch trường, đao mang chợt lóe lên đã lấy đi tất cả niềm tin của mình, làm cho mình suốt một năm sau phải sống dưới bóng ma của hắn. Phải nhờ Lão tổ tông khuyên bảo mới khôi phục lại lòng tin. Bây giờ cuối cùng cũng có thể làm cho Trương Tinh Phong ăn phải quả đắng, ha ha...... Làm sao mình có thể không đắc ý!
- Đa tạ Vũ Văn bá bá!
Lý Thiên Tường cung kính nói với Vũ Văn gia chủ, bộ dạng rất lễ độ và khiêm tốn, làm cho Vũ Văn gia chủ nhìn thấy rất là hài lòng.
- Thiên Tường à, còn gọi là bá bá sao, nên gọi là nhạc phụ mới đúng!
Lý thị gia chủ ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
- Thiên Tường bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Lý Thiên Tường lúc này không hề có một chút đắc ý nào, rất là khiêm tốn.
Hai vị gia chủ đều cười lớn......
Trương Tinh Phong nhìn mọi người chung quanh, tất cả đều đang cười rất vui vẻ. Nhưng tiếng cười vang vang nói cho hắn biết: Hắn đã thất bại, hoàn toàn thất bại. Nhưng hắn vẫn không tin là hắn sẽ không giành được Nhu. Việc này sao có thể, Nhu làm sao có thể rời bỏ mình! Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy!
- Nhu...... Nhu...... nàng ra đi, nàng ra đây đi, nàng đã nói là nàng yêu ta cơ mà, nàng ra đây đi, nàng tại sao lại không ra, tại sao lại không ra......
Trương Tinh Phong tâm tê lực kiệt quát lên, thanh âm càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp......
Lần đầu tiên trời đất như ngừng lại...
Lần đầu tiên hai bờ môi tiếp xúc với nhau...
Lần đầu tiên thề non hẹn biển...
。。。。。。
Nhưng bây giờ nàng lại bỏ ta đi. Tại sao đến bây giờ nàng còn chưa đến, đang là đề thân đại sự của nàng chẳng lẽ nàng không biết sao? Tại sao nàng không ra mà nói nàng yêu ta, nói người nàng yêu chính là ta!
- Ta làm sao có thể không có nàng, làm sao có thể! Cái gì phụ mẫu chi ngôn, cái gì hai gia chủ đã quyết định, tất cả đều thối lắm! Chẳng lẻ chỉ vì mấy câu nói của các ngươi, ta và Nhu phải chia cách nhau sao? Không thể! Ta và Nhu là thật tâm yêu nhau, bất kể là ai cũng không thể ngăn cản ta, bất kể là ai!
Trương Tinh Phong gầm lên, trong mắt toát ra hồng quang khiến người ta sợ hãi.
Hai vị tiền bối của Lý gia vừa nhìn thấy, trong lòng liền cả kinh. "Lý tiền bối" quay sang "Lý tướng quân" bên cạnh thấp giọng nói:
- Nguy rồi, tiểu tử này đã nhập ma!
- --------------------------
() Chim phượng. Đời xưa bảo chim phượng hoàng ra là điềm có đế vương. Con đực gọi là phượng (鳳), con cái gọi là hoàng (凰).
() Phong cầu hoàng (风求凰). Chữ phong (风 – gió) trong từ này và chữ phượng (凤) viết khá giống nhau, còn chữ phong (峰) trong tên của Trương Tinh Phong lại có nghĩa là ngọn núi. Cả ba chữ đều phát âm gần giống nhau. Không biết là tác giả sai chính tả hay có dụng ý gì khác.