Tinh Quỹ

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau là chủ nhật, Ngô Hàn Giang nghỉ ngơi. Y nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, buổi sáng đúng bảy giờ rời giường, đứng lên đi tắm rửa, mặc áo ngủ xuống lầu ăn điểm tâm, nhất thời đã quên còn có Hứa Minh đang ngủ trong nhà mình.

Thẳng đến khi bảo mẫu nhắc nhở y, “Ngô tiên sinh, cậu bé kia còn ngủ sao, có muốn gọi cậu ấy dậy ăn cơm?”

Bảo mẫu đi theo Ngô Hàn Giang đã nhiều năm, biết y luôn giữ mình trong sạch, Ngô Hàn Giang không nói qua với nàng về lai lịch của Hứa Minh, nàng căn cứ vào tình hình Hứa Minh đã hai lần xuất hiện ở đây, đoán có lẽ cậu là thân thích gặp khó khăn được Ngô Hàn Giang giúp đỡ.

Ngô Hàn Giang nghe vậy sửng sốt, buông đũa, “Tôi đi gọi cậu ấy.”

Ngô Hàn Giang lên lầu, đi vào khách phòng, thấy Hứa Minh đang ngủ trên giường dang hai tay dang hai chân, tiếng ngáy chính ngọt.

Y đi đến phía trước cửa sổ, một phen vén bức màn lên, cả phòng sáng sủa.

Hứa Minh đột ngột bị ánh sáng dội vào mở to mắt, mơ mơ hồ hồ thấy bóng người đứng trước cửa sổ, tưởng là đang ở trong nhà của chính mình, vừa nhắm mắt vừa nói: “Khải ca, anh kéo màn lại giúp em, em còn ngủ mà.”

Ngô Hàn Giang xoay người lại, đi đến trước giường, nhìn xuống trước Hứa Minh, “Nhìn rõ tôi là ai.”

Hứa Minh cố sức mở mắt, hé ra khuôn mặt trăm ngàn lần xuất hiện ở trong giấc mơ của mình hiện đang gần ngay trước mắt, cậu phân không rõ mình đây là đang mơ hay là đang ở hiện thực.

Cậu kinh ngạc nhìn Ngô Hàn Giang, vươn tay về phía y.

“…… Ngô Hàn Giang.”

Thời gian trôi qua dài đằng đẳng, thiên hô vạn hoán () ngưng đọng thành một câu.

Ngô Hàn Giang không tự chủ được cũng vươn tay qua, cầm cánh tay cậu dùng một chút lực, kéo cậu dậy.

Hai má Hứa Minh đỏ bừng, ánh mắt ngây thơ ngửa đầu nhìn Ngô Hàn Giang trong chốc lát, dần dần tỉnh hẳn, sợ hãi thấp giọng kêu lên một tiếng, cuống quít chùi nước miếng, dụi mắt, cào tóc, sửa sang lại áo ngủ, sau đó nhẹ giọng khụ một cái, liếc nhìn Ngô Hàn Giang, giảng giải nói: “Bản công tử muốn thay quần áo, người không có phận sự tránh đi.”

Ngô Hàn Giang khinh thường hừ một tiếng, “Động tác nhanh lên, xuống lầu ăn cơm.”

Vừa rời khỏi, y đột nhiên muốn dẫn Hứa Minh ra ngoài tập thể dục, vừa vặn hồi trước có mua một vài bộ quần áo thể thao cỡ nhỏ cho Ngô Lạc Dương, có thể để Hứa Minh mặc, vì thế y vào phòng Ngô Lạc Dương lấy một bộ quần áo ra, lại quay về phòng Hứa Minh.

Hứa Minh vừa cởi áo ngủ ra, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ, vừa ngẩng đầu trông thấy Ngô Hàn Giang, cố ý ôm thân thể điệu bộ xấu hổ khóc lóc om sòm, “Không được nhìn! Nhìn lén mỹ thiếu niên thay quần áo, phải chịu trách nhiệm đó biết không!?”

Ngô Hàn Giang ném quần áo tới trên người cậu, “Thay cái này.”

Hứa Minh gạt bỏ quần áo trên người xuống, nhìn thoáng qua liền một phen ném đi, chân trần còn giẫm lên một cước, thở phì phì trừng mắt Ngô Hàn Giang, “Tôi không mặc quần áo con ông!”

“Tùy cậu.”

Ngô Hàn Giang lấy quần áo của Hứa Minh từ trên giá xuống, đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ quăng quần áo ra ngoài, đóng cửa sổ lại, hành động liền mạch lưu loát.

Hứa Minh phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn quần áo của mình nhảy lầu, tức đau cả phổi, nhào qua bóp cổ Ngô Hàn Giang, “Ác bá trả quần áo cho tôi!”

Ngô Hàn Giang hai phát đã giữ chặt được cậu, vốn định ném lên giường, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi để cậu xuống, khoảng cách rất gần, dùng ánh mắt dỗ dành nhi đồng cùng lời nói mê hoặc Hứa Minh, “Ngoan, lát nữa tôi dẫn cậu đi ra ngoài chơi.”

“……”

Hứa Minh không được tự nhiên xoay người mặc bộ quần áo thể thao tuyết trắng đi xuống lầu, Ngô Hàn Giang cơm nước xong ngồi ở phòng khách đọc báo ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, thản nhiên nói câu: “Nhìn rất được.”

Hứa Minh quả nhiên bị một câu khích lệ của y làm cho đầu óc choáng váng, hai má hơi hơi đỏ.

Ngô Hàn Giang kéo mạc hiệu phía sau lưng áo của cậu xuống, vỗ vỗ bả vai cậu, “Nhanh đi ăn điểm tâm đi.”

Hứa Minh vừa ăn vừa nhìn lén mỹ nam ngồi ngược nắng sớm ở phòng khách kia, khẩu vị so với thường ngày tốt lên không ít, nghĩ quả nhiên tú sắc khả cơm ().

Hứa Minh cơm nước xong, tự giác bưng bát đũa đến phòng bếp đi rửa, bảo mẫu cười từ chối cậu, “Để tôi làm.”

Ngô Hàn Giang ở phòng khách gọi cậu, “Hứa Minh, chuẩn bị tốt theo tôi đi tập thể dục.”

Hứa Minh giật mình từ trong phòng bếp nhô đầu ra, “Tập thể dục?!”

Ngô Hàn Giang đã thay một bộ quần áo thoải mái, mái tóc bình thường chải chuốt cẩn thận bây giờ được thả rũ xuống, kính mắt cứng ngắt cũng được tháo xuống, thoạt nhìn trẻ tuổi phong lưu, kiệt ngạo bất tuân, cơ hồ giống hệt người đàn ông trên ảnh chụp hơn mười năm trước của cậu, khiến Hứa Minh nhìn mà ngây người.

Ngô Hàn Giang ra vẻ bình thường, hướng cậu quéo ngón tay, “Nhanh lên.”

Hứa Minh lập tức giống như bị câu hồn đi theo y ra cửa.

Bị không khí sáng sớm lạnh lẽo thổi tạt vào, đầu óc Hứa Minh tỉnh táo lại, co rúm thân mình oán giận: “Lạnh muốn chết, bị cảm ông phải chịu trách nhiệm.”

Ngô Hàn Giang đẩy thắt lưng cậu một cái, “Chạy đi.”

Không đợi cậu, tự mình chạy trước. Hứa Minh đành phải đuổi theo.

Trời quang mây tạnh là thời tiết tốt, không khí tươi mát, ánh nắng tươi sáng, Hứa Minh đi theo Ngô Hàn Giang vận động trong chốc lát, mạch máu nóng lên, đổ mồ hôi, tứ chi bách hải () thực thoải mái, quan trọng là, cậu vô cùng hưởng thụ cảm giác cùng Ngô Hàn Giang sóng vai.

Có cụ già tập thể dục xa xa trông thấy Ngô Hàn Giang đi cùng một thiếu niên, bởi vì mắt không tốt, nhìn Hứa Minh thành con trai Ngô Hàn Giang, nghênh diện chào hỏi bọn họ: “Lạc Dương cùng ba ba cậu tập thể dục đấy à!”

Hứa Minh bất mãn trừng mắt liếc nhìn Ngô Hàn Giang một cái, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, cháu thích đi cùng với ba ba lắm!”

Nói xong, một khắc cậu hoảng hốt, hy vọng đây là sự thật.

Ngô Hàn Giang gật đầu với ông cụ, từ chối cho ý kiến, hai bên gặp thoáng qua.

Hứa Minh bỗng nhiên bước chân chậm lại, nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, nội tâm phóng túng ẩn giấu khát vọng mãnh liệt, hô một tiếng:

“Ba ba –!”

Sau khi hô lên, cậu bỗng nhiên ý thức được, bản thân mình tựa hồ quá tham lam, cũng thực xấu xa. Cậu lấy thân phận là người yêu giả của Ngô Hàn Giang khát khao được làm con trai của y, hai loại tình cảm, đều khát vọng được y đáp lại.

Mình quả nhiên là biến thái.

Cho nên, mình sống không thọ được, mệnh đường hèn mọn, là từ nhỏ lưng đã mang vác hình phạt rồi sao?

Nghe thấy Hứa Minh la lên, trái tim Ngô Hàn Giang nổ lớn nhảy dựng, bỗng nhiên dừng lại, xoay người.bg-ssp-{height:px}

Dưới ánh mặt trời buổi sớm chói loà, y không nhìn rõ biểu tình của Hứa Minh.

Hứa Minh chạy nước kiệu đuổi tới, lông mi dính sương mù, ướt sũng, nụ cười tươi còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, “Từ nhỏ tới giờ, tôi còn chưa gọi ai bằng từ đó.”

“Tôi thực vinh hạnh.” Ngô Hàn Giang nói.

Hai người đi vào sân vận động trong tiểu khu, sở trường của Hứa Minh là đánh tennis, muốn ganh đua cao thấp với Ngô Hàn Giang.

Mặc dù cậu dùng hết toàn lực, thêm Ngô Hàn Giang xuống tay vẫn còn nhẹ không hề có sức phản kháng, nhưng điểm số lại cách nhau rất xa.

Hứa Minh đầu đầy mồ hôi, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, ở một cú bay người đỡ bóng, trọng tâm không ổn, ngã xuống.

Cậu té cũng không tới nổi nghiêm trọng lắm, nhưng khi thấy Ngô Hàn Giang khẩn trương quăng vợt chạy tới nhìn mình, thì tâm sinh một kế, làm bộ như mắt cá chân bị thương, lấy cớ đi không được, bảo Ngô Hàn Giang phải cõng mình.

Ngô Hàn Giang không phải không nghi ngờ cậu, nhưng chỉ cần Hứa Minh có một chút khả năng bị thương, thì y sẽ không thể không chăm sóc cậu. Không nhiều lời, y cõng Hứa Minh lên, hướng đến phòng mạch hai mươi bốn giờ của tiểu khu.

Hứa Minh gắt gao ôm cổ Ngô Hàn Giang, dám đem hai má dán vào thái dương đổ mồ hôi của y, thường thường hôn trộm y, chiếm hết tiện nghi, đắc ý vênh váo đung đưa hai chân.

Ngô Hàn Giang không sai biệt lắm xác định Hứa Minh là đang giả bộ, “Phòng khám không đáng tin, vẫn là đưa bệnh viện đi.”

Hứa Minh hoảng hốt, vội nói: “Không đến mức không đến mức, không nghiêm trọng vậy đâu, cũng không cần đến phòng khám, tôi cảm thấy không còn đau nữa, tôi đi thử xem.”

Ngô Hàn Giang buông cậu xuống, Hứa Minh vặn vẹo cổ chân, cười chột dạ, “He he, tốt lắm.”

Ngô Hàn Giang lười vạch trần cậu.

Vừa về biệt thự, bảo mẫu liền nói cho bọn họ biết Ngô Lạc Dương sẽ sớm tới đây.

Chuyện này đối với Hứa Minh mà nói không khác trời nắng sấm rền, cậu ngóng trông nhìn Ngô Hàn Giang, đáng thương, lại ôm một tia hy vọng chờ đợi y sẽ lựa chọn ai một trong hai người.

Ngô Hàn Giang không đành lòng nhìn ánh mắt cậu, “Tôi bảo tài xế đưa cậu về.”

Quả nhiên không có kỳ tích.

“Ồ.”

Hứa Minh ủ rũ, đi lên lầu, “Tôi thay quần áo, vật về nguyên chủ.”

Ngô Hàn Giang giữ chặt cậu, “Quần áo là tôi mua, cậu mặc rất hợp, tôi cho cậu, không liên quan gì tới Lạc Dương, hiểu chưa?”

Hứa Minh cái hiểu cái không gật đầu.

“Đương nhiên, nếu cậu không thích thì tôi cũng không miễn cưỡng……”

“Thích! Tôi thích!”

Đứa nhỏ đơn thuần đáng yêu, thực dễ dàng mắc câu. Ngô Hàn Giang cảm thấy mình gian xảo đệ tiện thấy sợ.

Ngô Lạc Dương đạp xe đến, vừa mới tiến vào cổng, thì trông thấy xe riêng của phụ thân.

Hắn quay đầu nhìn ghế sau có bóng dáng của một cậu trai nào đó, bất đắc dĩ thở dài, sao không kín đáo một chút nào hết vậy.

Vừa vào cửa, hắn giống chó săn ngửi ngửi nhìn nhìn chung quanh, cảm thấy nơi nơi tràn ngập mùi vị gian tình nồng nặc.

Ngô Hàn Giang phỏng đoán hắn đã thấy Hứa Minh, “Làm bài tập xong chưa?”

“Sớm làm xong rồi!”

Ngô Lạc Dương ngồi xuống bên cạnh phụ thân, nhìn hai má và cổ của y, ý đồ truy tìm dấu vết khả nghi.

Ngô Hàn Giang vỗ hắn một cái, “Nhìn cái gì.”

“Cha dẫn Hứa Minh về nhà qua đêm.” Ngô Lạc Dương khẳng định nói.

Ngô Hàn Giang từ chối cho ý kiến, “Cơm trưa muốn ăn cái gì?”

“Các người làm tình? Ở phòng của cha và mẹ?”

Ngô Hàn Giang nhìn ánh mắt con trai, “Không có.”

“Ba, chuyện các người, coi như con chấp nhận, thế nhưng, có thể đừng dẫn người đó về nhà được không, con cảm thấy ghê tởm.”

Ngô Hàn Giang đột nhiên nhíu chặt chân mày, ánh mắt bất thình lình sắc bén, rõ ràng là dấu hiệu sắp nổi giận, Ngô Lạc Dương thấy mà kinh hãi, nghĩ chắc phụ thân sẽ đập mình vài trận.

“Ghê tởm thì về sau không cần tới đây.”

Ngô Hàn Giang đứng dậy.

“Không tới thì không tới!”

Ngô Lạc Dương cũng nóng nảy, lập tức đứng dậy theo, rất nhanh “Phanh” một tiếng, đẩy cửa bỏ đi.

Bảo mẫu nghe thấy động tĩnh từ phòng bếp đi ra, “Ngô tiên sinh……”

“Cơm trưa chuẩn bị cho hai người chúng ta thôi, không cần làm phần cho thằng nhãi thỏ con.”

P.s:

() thiên hô vạn hoán: nhiều lời muốn nói, gọi nhiều lần, thúc giục nhiều lần

() tú sắc khả cơm: có mỹ nhân trước mặt thì ăn cơm thấy ngon

() tứ chi bách hải: tay chân thân thể, toàn bộ trải khắp cơ thể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio