Tô Tỉnh đã quá quen thuộc với con đường đi đến tiểu khu hoa anh đào, đến mức nhắm hai mắt cũng có thể tìm được.
Anh không bật hướng dẫn chỉ đường, trực tiếp đi đường tắt đưa Giải Tích đến tiểu khu hoa anh đào, tới cửa tiểu khu phải nhắc nhở Giải Tích xuống xe, muộn màng nhận ra dường như cả quãng đường Giải Tích đều không nói một lời.
Điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của cô gái nhỏ, Tô Tỉnh vội vàng nhìn về phía Giải Tích, sắc mặt Giải Tích trắng đến dọa người, lông mày Tô Tỉnh nhăn lại, “Cô say xe à?” Giải Tích mờ mịt nhìn anh, một lát sau mới gật đầu.
“Say xe tại sao không nói sớm?” Tô Tỉnh có hơi tức giận, đây rõ ràng là lấy thân thể của mình ra làm trò đùa.
“Em quên mất.” Giọng nói Giải Tích mang theo chút tủi thân.
Lúc này trách cứ cô cũng chẳng có ích gì, Tô Tỉnh nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Vậy bây giờ cô có thể tự đi về nhà không?”
Trên khuôn mặt của Giải Tích hiện lên biểu cảm tại sao anh lại vô tình như vậy.
Tô Tỉnh cũng không còn cách nào khác, anh là người xa lạ đi vào nhà cô gái nhỏ thì không tốt lắm.
Dường như Giải Tích nhìn ra sự lo lắng của anh.
Nhẹ nhàng nói: “Nhà em không phải chỉ có một mình em, anh đưa em đến cửa là được.”
Đây hình như là biện pháp tốt nhất, Tô Tỉnh dứt khoát không còn tỏ ra rối rắm, mở cửa ghế phụ thay Giải Tích.
Cô gái nhỏ ngồi ở ghế lái phụ, ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười sau khi đạt được ý xấu, “Không phải anh nên bế em kiểu công chúa à?”
Tô Tỉnh: “.”
Anh cứng rắn gạt bỏ ý này “Nam nữ khác biệt”.
Sau đó nhìn thấy lông mày của cô gái nhỏ nhăn lại, như thể thật sự rất nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, cô gái nhỏ hỏi, “Anh không dám ôm em là bởi vì anh sợ anh ôm em sẽ làm chuyện xấu với em sao?”
“Sức chịu đựng của anh kém đến vậy à?”
Tô Tỉnh: “……”
Đây là bà trẻ hay gì.
Thì ra là nếu không ôm cô chính là muốn làm chuyện gì đó xấu với cô?
“Tôi đây là đang lo lắng cho danh dự của cô, cô gái nhỏ được ôm về nhà không tốt lắm.” Khuôn mặt của Tô Tỉnh trở nên lạnh lùng, rất nghiêm túc giải thích với Giải Tích.
Dường như Giải Tích thật sự bị những lời anh nói thuyết phục.
Chỉ là trong lời nói còn có cảm giác tủi thân.
“Vậy được rồi.”
Nghe được câu nói này, Tô Tỉnh như trút được gánh nặng.
Giây tiếp theo giúp Giải Tích xuống xe, kết quả anh vói tay sang mở cửa xe, Giải Tích lại chẳng thèm liếc nhìn.
Trực tiếp đẩy thẳng lưng ghế.
Tô Tỉnh:?
Giải Tích nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh: “Sao nào, lẽ nào anh định để em tự mình lên lầu à, em nằm trong xe anh nghỉ ngơi một lúc.”
Tô Tỉnh: “Cũng được.”
Anh dứt khoát mặc kệ Giải Tích, cứ để cửa xe mở toang như vậy, bản thân tìm một nơi thích hợp ngồi xổm xuống.
Tô Tỉnh rất muốn quay trở một giờ trước để đánh bản thân tỉnh, không cần quá rộng lượng đưa Giải Tích về nhà.
Điện thoại vang lên tiếng leng keng.
Tô Tỉnh móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, là WeChat của Lâm Trướng.
[ càn rỡ: Anh ơi, em viết báo cáo xong rồi, em về nhà đây. ]
[ Tỉnh: Ừ ] Tô Tỉnh trả lời sau một giây.
Lâm Trướng ở đầu bên kia nhận được tin nhắn này của anh, không biết là do bị kích thích hay ra làm sao, tút tút tút gửi thêm mấy tin nhắn tới điện thoại anh.
[ càn rỡ: Chết tiệt, anh không phải đưa cô gái nhỏ về nhà sao? ]
[ càn rỡ: Em cho rằng anh vội nên mới viết, kết quả là anh ngồi chơi điện thoại??? ]
[ Tỉnh: Không, vừa đến, cô ấy bị say xe, nằm nghỉ ngơi trong xe tôi, tôi ngồi xổm trên đường đợi cô ấy thì nhận được tin nhắn của cậu. ]
Lâm Trướng trả lời Ồ, hiểu nhầm người anh em, sau đó lại gửi cho anh.
[ càn rỡ: Tính cách cô gái nhỏ như nào? ]
Tô Tỉnh nhìn thấy tin nhắn này thì cực kỳ muốn trả lời chính là một bà cô, bàn tay gõ chữ rồi lại nhịn xuống.
Làm tổn hoại danh tiếng của người khác là điều không tốt.
Nghĩ nghĩ, anh trả lời.
[ Tỉnh: Ừ, tính cách khá tốt. ]
Sau đó thì anh nghe thấy tiếng đóng cửa xe, tắt điện thoại nhìn sang, Giải Tích đang bước xuống xe.
Tô Tỉnh ngây người, “Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Khóe môi Giải Tích cong cong, khuôn mặt vẫn còn có chút mệt mỏi, gật gật đầu, “Vâng ạ, cảm ơn anh nha.”
Tô Tỉnh mở cửa lên xe, thấy Giải Tích vẫn còn nhìn anh chằm chằm, không nhịn được nói, “Sau này trước khi ra ngoài ngồi xe nhớ phải uống thuốc say xe.”
Giải Tích không trả lời, hỏi, “Nếu hôm nay người say xe không phải là em, mà là người khác, anh có sẵn lòng ôm không?”
Tô Tỉnh không ngờ rằng cô sẽ hỏi câu này.
Anh rất thành thật lắc lắc đầu, “Sẽ không, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất với một cô gái.”
Sau khi nghe được những lời này của anh, khuôn mặt vốn đang mệt mỏi của Giải Tích lại một lần nữa trở nên phấn chấn.
Kéo dài dòng, nói, “Ồ, ra vậy.”
Sau đó lại nhanh chóng bổ sung một câu, “Vậy thì tạm biệt.”
Tô Tỉnh không ngờ tới cô sẽ phản ứng như vậy, dứt khoát đáp lại cô bằng một nụ cười, rồi đạp chân ga, “Ừ, tạm biệt.”
Sau đó không nhìn Giải Tích nữa, lái xe rời đi.
Giải Tích nhìn theo hướng xe anh rời đi, trong đầu đều là bộ dáng Tô Tỉnh hơi mím khóe môi, anh dùng giọng nói dễ nghe chào tạm biệt cô. Giọng nói hoàn toàn trùng khớp với giọng nói trong ký ức.
Chỉ là giọng nói trong kí ức vẫn còn hơi non nớt, vội vội vàng vàng nói với cô, “Em đừng khóc nữa, được không?”
Giải Tích đứng ở chỗ đó nhìn theo một lúc lâu, thì cảm thấy chóp mũi hơi lành lạnh.
Cô vươn tay ra chạm vào, trời đang mưa.
Gần đây Lâm Giang động một tí là mưa, xe Tô Tỉnh đã biến mất không thấy bóng dáng, Giải Tích xì một tiếng, thu lại tầm nhìn đi vào tiểu khu.
Một chút mưa, bầu trời lại trầm xuống.
Trong tiểu khu không một bóng người, có lẽ tất cả đều đã chạy về nhà trốn mưa.
Giải Tích móc chìa khoá ra mở cửa, trong phòng tối đen như mực, một vật nhỏ nhanh chóng nhảy vào vòng tay cô.
Giải Tích vững vàng bắt được.
Là con mèo nhỏ cô nuôi Đông Đông, cô nhặt được cách đây vài tháng, kêu Đông Đông, là bởi vì nhũ danh của cô là Tây Tây.
Giải Tích nhấn công tắc, toàn bộ căn phòng bừng sáng, vốn dĩ không có những người khác mà Giải Tích từng nói với Tô Tỉnh.
Giải Tích trực tiếp ôm Đông Đông ngồi xếp bằng trên mặt đất, cái tật xấu này của cô vẫn không thể sửa được, có ghế cũng không muốn ngồi, Đông Đông thì nằm bò không nhúc nhích trong vòng tay cô.
Vừa mở điện thoại ra, WeChat đã hiện lên rất nhiều tin nhắn.
Đại đa số là đến từ một người.
[ Khương Trác: Chị ơi, giang hồ cấp cứu]
[ Khương Trác: Chị ơi, chị có thấy không? ]
[ Khương Trác: Cầu xin đừng phớt lờ tôi. ]
Giải Tích rũ mắt lướt một lúc, quyết định làm bộ như không nhìn thấy, trực tiếp ấn vào nút trả lời, tìm một người khác trong danh sách WeChat.
Là người cô vừa quen biết mấy hôm trước, chị Tô Tỉnh.
[ Giải Tích: Cảm ơn. ]
[ Tô Nghiên: Hả? Ý em là việc chị nói cho em địa chỉ công tác của em trai chị ấy à? ]
[ Giải Tích: Vâng ạ. ]
[ Tô Nghiên: Không có gì, nếu em thành công tương lai chúng ta sẽ là người một nhà. ]
Khóe môi Giải Tích cong cong, Tô Tỉnh vẫn còn chưa biết bản thân đã bị chị ruột bán đâu.
Bên kia lại gửi tin nhắn tới.
[ Tô Nghiên: Em còn chưa nói với chị em đã gặp em trai chị lúc nào đâu đấy? ]
Giải Tích không có ý định bịa chuyện cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên như đã nói với Trương Vinh, cô suy nghĩ một lúc vẫn quyết định là sẽ ăn ngay nói thật, Giải Tích chống cằm gõ chữ.
[ Giải Tích: Trước kia em từng thấy anh ấy. ]
Người bên kia gõ phím thật lâu, có vẻ là đang muốn bát quái một chút làm sao hai người quen nhau, sau đó lại chỉ gửi tới một tin.
[ Tô Nghiên: số điện thoại của em trai chị, WeChat cũng vậy. ]
Người này bán em trai mà không có lấy một chút chột dạ, Giải Tích liếc nhìn, cười càng vui vẻ, không có thêm, thay vào đó lưu nó vào trong bản ghi nhớ.
Cám ơn một lần nữa, sau đó cô thoát khỏi WeChat.
Nền nhà hơi lạnh, nhưng mà ngồi cực kỳ thoải mái, Giải Tích ôm mèo dịch dịch ra phía sau, dựa lưng vào tường. Cô một bên phát ngốc một bên xoa xoa con mèo đang nằm trong lòng, thật lâu sau mới hỏi con mèo, “Đông Đông, em nói xem, kế tiếp chị nên tìm lý do gì để lại tới tìm anh ấy đây?”
Đông Đông không trả lời cô.
Giải Tích vừa hỏi câu đó xong, rồi tựa như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt sáng lên.
Vừa lướt phần mềm Taobao trên điện thoại, vừa lẩm bẩm, “Haizz, người ta tận chức tận trách như vậy đưa chị về nhà, không làm lá cờ cảm ơn thì không ổn cho lắm, đúng không?”
tận chức tận trách: 尽职尽责 làm tròn bổn phận, tận tụy với công việc.
Giải Tích lướt một vòng Taobao, lá cờ còn nhiều loại hình dáng kỳ quái như vậy à?
Đối với loại đồ vật như lá cờ cô quả thật dốt đặc cán mai.
Còn không bằng tìm người đặt làm giúp cô.
Muốn nói tới người giúp đỡ, Giải Tích đúng là có thể tìm được.
Trên tường nhà Giải Tích treo đầy các mặt lá cờ.
Đều là những lúc cô giúp đỡ ngôi sao đang hot nào đó một chút chuyện nhỏ, ngôi sao đang hot kia gửi tới tặng, lúc đầu còn chưa quen, Giải Tích thấy việc thu cờ cũng chẳng mang lại lợi ích gì, nhưng mà người nọ không biết rốt cuộc là đầu óc rút gân hay là bị làm sao, lần nào cũng phải tặng một lá cờ, còn nói phải có nghi thức cảm ơn.
Giải Tích nhận lá cờ nhận tới thuận tay.
Cô mơ hồ nhớ ra, hình như cảm giác sờ lên lá cờ kia cũng không tệ lắm?
Giải Tích không hề do dự, trực tiếp lục tìm dãy số kia từ trong nhật ký trò chuyện rồi bấm gọi.
—
Hai ngày trước, Khương Trác đi ăn cơm cùng với một cái cô gái, không cẩn thận bị mấy tay săn ảnh chụp được, ảnh chụp chạy tới chỗ đối thủ, đối thủ tựa như phát điên mua một đống thuỷ quân.
Người đại diện vẫn còn đang mắng anh ta, “Cậu ăn cơm sao không cận thận một chút, tôi đã dặn cậu không biết bao nhiêu lần là phải chú ý paparazzi rồi.”
Khương Trác có hơi tủi thân, “Ai mà biết được chỗ đó có paparazzi chứ.”
Ván đã đóng thuyền, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
Người đại diện đỡ trán, “Giải Tích trả lời tin nhắn của cậu chưa?”
“Chị Tây Tây không trả lời.” Khương Trác bất đắc dĩ thở dài.
“Có thể chuyện lộn xộn liên quán đến vụ án nhà ba nuôi cô ấy vẫn chưa xử lý xong.”
Sau đó Khương Trác nghe thấy điện thoại vang lên.
Người đại diện nghe được tiếng chuông, nghi ngờ nhìn Khương Trác, “Ai gọi điện thoại thế?”
Khương Trác cầm điện thoại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nói, “Quá cảm động, chị Tây của tôi chủ động gọi điện thoại cho tôi.”
Người đại diện nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy cậu còn ngần người làm cái gì, trả lời nhanh lên.”
Khương Trác gật gật đầu, vội trả lời.
Người đại diện nhìn chằm chằm vào Khương Trác đang gọi điện thoại, sau đó trơ mắt nhìn thấy Khương Trác còn chưa nói một lời mà điện thoại đã cúp.
Người đại diện:?
Anh ta vội vàng hỏi, “Giải Tích nói sao?”
Vẻ mặt Khương Trác mang theo chút không thể tưởng tượng được.
“Chị Tây bảo tôi giúp chị ấy làm một lá cờ.”
“?”
“Còn dặn dò tôi viết câu cảm ơn sự trợ giúp của các công dân xã hội chủ nghĩa?”
Người đại diện: “……”