Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

quyển 3 chương 19: quy củ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương tướng quân đi cạnh chúng ta, thong dong đáp: "Mạt tướng là tướng quân Tây Chu, đương nhiên nguyện trung thành với Hoàng Thượng."

Nguyên Thừa Hạo: "Ngươi đúng là rất để bụng người của ngài ấy."

"Hoàng Thượng, chuyện năm đó không như ngài nghĩ. Năm đó Thái Hoàng Thái Hậu không muốn nàng sống, tiên đế cho nàng giả chết xuất cung chỉ là vì không đành lòng ra tay mà thôi. Mặc kệ là ai, ở chung lâu ngày vẫn sẽ có tình cảm. Lần này, Hoàng Thượng phong hầu cho tiểu vương gia, cũng là đạo lý như vậy." Ông ấy chậm rãi nói, nhưng đây chính là tình hình thực tế.

Xem ra quan hệ giữa Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu Dương Thành Phong biết rất rõ, hơn nữa vừa nói liền trúng tâm tư của Nguyên Thừa Hạo.

Hiện tại, chúng ta đã rời khỏi Thành Vương phủ, bên ngoài có hai chiếc đèn lồng đong đưa trong gió, ánh sáng phản chiếu bóng của chúng ta. Hắn ôm lấy vai ta, đột nhiên dừng lại.

Ngạc nhiên nhìn hắn, hắn lại nhìn Dương tướng quân khẽ cười, trong ánh mắt có chút gợn sóng.

Đó rốt cuộc là loại tình cảm gì, ta thật sự nói không nên lời. Kỳ thật, là nói không rõ.

Ở trong lòng hắn, ta lẳng lặng nghe tiếng trái tim mình đang đập loạn nhịp.

Dương tướng quân lại không nhìn hắn, chỉ nói: "Hoàng Thượng chờ một chút, mạt tướng đi chuẩn bị xe ngựa."

Ông ấy đi về phía trước, vừa xuống bậc thang, Nguyên Thừa Hạo đột nhiên gọi ông ấy một tiếng: "Sư phụ."

Dương Thành Phong dừng bước, ta nghe nam tử bên cạnh tiếp tục: "Hôm nay trẫm chỉ hỏi ngươi một câu." Thời điểm nói những lời này, ta rõ ràng cảm nhận bàn tay hắn đặt trên bả vai ta thoáng dùng sức.

Dương Thành Phong xoay người: "Hoàng Thượng xin cứ hỏi."

Hắn buông tay, đi về phía trước, đối diện với ông.

"Ngài ấy còn sống không?"

Hắn nhìn Dương Thành Phong, gằn từng chữ.

Dương tướng quân không chút chần chờ, đáp: "Mười sáu năm trước tiên đế đã băng hà."

Hắn bật cười: "Rất tốt, trẫm ở đây chờ ngươi."

"Vâng, mạt tướng sẽ đi nhanh về nhanh."

Dương tướng quân rời đi, qua một lát, nha đầu Giảo Nhi kia ra đóng cửa. Nàng thấy chúng ta còn đứng ở ngoài, thoáng chần chờ, có lòng tốt hỏi: "Hai vị có muốn vào trong không?"

Có lẽ thấy chúng ta đi cùng Dương tướng quân, nàng nói chuyện vô cùng khách khí.

Ta theo bản năng nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn không quay đầu, ta đành lên tiếng: "Đa tạ, chúng ta không vào."

Giảo Nhi lúc này mới gật đầu, cửa đóng lại.

Dương tướng quân rất nhanh đã trở về, lần nữa khóa cổng lớn lại. Ta nhịn không được mà hỏi: "Bọn họ không ra ngoài sao?"

"Hồi nương nương, vì sợ có người vào mới phải khóa lại, nếu muốn ra Giảo Nhi sẽ đi cửa sau." Dương tướng quân giải thích.

Ông ấy nói Giảo Nhi, không phải bọn họ, hẳn là vì Linh Khuyết điên rồi, ông không muốn bà ấy rời khỏi vương phủ nửa bước. Huống chi vừa rồi Nguyên Thừa Hạo còn nói, bà ấy sớm nên là người chết.

Lên xe, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý: "Tối nay trẫm muốn tới phủ đệ của sư phụ."

Bên ngoài truyền tới câu trả lời của Dương Thành Phong: "Hoàng Thượng, việc này không hợp quy củ."

Hắn khẽ cười: "Tối nay, trẫm và sư phụ hàn huyên một phen. Hoặc là trẫm hồi cung, sư phụ trở về, an bài người ở vương phủ kia."

Ta ngước mắt nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn là đang cảnh cáo Dương tướng quân, nếu còn khăng khăng đưa hắn hồi cung, hắn sẽ nói Thái Hoàng Thái Hậu biết sự thật Linh Khuyết còn sống...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio