Ông ấy dường như bị lời ta nói mà ngẩn ra, mà ta lại giơ tay, chậm rãi gạt bỏ tay ông ấy.
Không phải hận, thì vì sao lại đặt tên ta như vậy?
Vô Tâm, Vô Tâm, người không có tim.
Ta không quen gọi ông ấy là cha, một chút cũng không quen.
Trên mặt ông ấy hiện lên đau thương, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Nàng ấy hận ta, nên vậy. Năm đó, là ta phụ nàng ấy. Lời đính hôn từ trong bụng mẹ, là ta không tuân thủ."
Bất giác nắm chặt hai tay thành đấm, giờ phút này, lòng ta có hận.
Hận ông ấy phụ bạc.
Ông ấy nhìn ta, tiếp tục: "Đêm đó, là ta uống say, mạo phạm... Nàng ấy. Con cũng biết, danh tiết của nữ nhi rất quan trọng." Ông ấy thở dài, tràn đầy hối hận. Thì ra, ông ấy và phu nhân lại bắt đầu như vậy.
"Vì trách nhiệm, ta phải cưới nàng ấy, sau lại có Khuynh Nguyệt, phần trách nhiệm này không thể thoái thác."
Ta nghĩ, ngoài trách nhiệm ra, đối với phu nhân ông ấy cũng có một chút áy náy.
Ta cắn răng: "Như vậy còn ta?"
Nếu bởi vì như thế, vậy sao còn có ta?
Thanh âm của lão gia trở nên run rẩy: "Sau đó thời điểm hồi hương, ta gặp lại nương của con, nàng cái gì cũng không biết, còn si ngốc chờ ta. Ta... Trong lúc nhất thời động tĩnh, đã... Đã..."
"Im đi!" Lập tức che hai tai lại, gào lên, không cần nói, cái gì cũng không cần nói, ta hiểu, thật sự hiểu!
"Vô Tâm..." Lão gia đau lòng nhìn ta, "Mặc kệ con có nguyện ý nghe hay không, hôm nay cha bắt buộc phải kể con nghe sự thật. Chuyện đó, là lỗi của cha, nhưng sau này, cha sẽ bồi thường cho con gấp bội. Sau khi nương con biết chuyện, ngày thứ hai liền mất tích, lần cuối cùng ta gặp lại nàng ấy là ở trước cửa Cung phủ, hôm đó, tuyết rơi rất lớn. Nàng chăm chú nhìn ta, bảo không cần nói gì cả, nhưng ta hiểu, nàng muốn phó thác ta cho con. Vô Tâm, con là nữ nhi của ta." Nói tới chỗ động tình, ông ấy liền lão lệ tung hoành.
Ta nghiêng mặt, cắn chặt môi: "Nương ta... Chết thế nào?"
"Bệnh đầu mùa. Rất may là, con không bị nhiễm." Nói đến đây, ta cảm nhận được ông ấy thở phào nhẹ nhõm.
Không một tiếng động mà rơi lệ, nương vạn phần không nên đưa ta trở về tìm gặp ông ấy, chỉ là, bà càng không muốn ta không thân không thích lưu lạc bên ngoài.
Bất đắc dĩ của bà ta hiểu, hận ý của bà ta hiểu, tình yêu của bà dành cho ta, ta cũng hiểu.
Hít một hơi thật sâu, ta nhỏ giọng: "Nương... Bà ấy cũng thích khiêu vũ."
Lão gia ngẩn ra, cuối cùng gật đầu.
Cho nên, ông ấy mới để ta học nhiều điệu múa như vậy. Ông ấy muốn từ trên người ta tìm lại một chút bóng dáng thuộc về nương.
Hai mắt lão gia hồng hồng, dường như đang chờ gì đó.
Việc này, phu nhân chắc chắn biết, bà ấy tất nhiên cũng sẽ không nhận Nhị tiểu thư này của ta.
Ta thừa nhận lão gia nhút nhát, bởi vì ngoài sợ phu nhân, ông ấy còn có một tia áy náy.
"A Tụ!" Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Cung Khuynh Nguyệt.
Theo tiếng nhìn lại, cửa bị mở ra, thấy nàng cười tiến vào, nhìn thấy lão gia liền nao nao.
Lão gia đứng dậy, thấp giọng: "Không phải A Tụ, nó là muội muội của con, tên Vô Tâm."
"Vô Tâm?" Cung Khuynh Nguyệt niệm tên ta, vẫn mỉm cười, "Thật tốt quá, nương rốt cuộc cũng cho mọi mang họ Cung." Nàng kích động nói chuyện, nắm chặt tay ta.
Ta kinh ngạc nhìn nàng, run giọng hỏi: "Tiểu thư... Biết?"
Nàng gật đầu thật mạnh: "Cha sớm đã nói với tỷ."
Không thể tin mà nhìn nàng, thì ra, đây chính là lý do nàng một lòng che chở ta, đúng không?"
"Muội vẫn luôn là muội muội của ta." Cung Khuynh Nguyệt nắm chặt tay ta, nhẹ giọng.
"Hai đứa cứ trò chuyện, cha ra ngoài trước." Lão gia giúp chúng ta đóng cửa lại.
Cung Khuynh Nguyệt quay đầu nhìn một cái, lại cười: "Như hiện tại thật tốt."
"Tiểu thư..."
"Không thể tiếp tục gọi như vậy, muội phải gọi ta là tỷ tỷ. À đúng rồi, "Vô Tâm", hai chữ này ta cảm thấy không ổn, chi bằng, đổi hai chữ khác đi."
Nàng kéo tay qua bàn bên cạnh, đầu ngón tay chấm ít nước, viết xuống bàn hai chữ "Vũ Sinh".