Ta nhìn hắn, hai mắt mở lớn. Hắn buông tay, vuốt phẳng y phục, lên tiếng: "Từ thời điểm nàng thay tỷ tỷ mình vào cung, kỳ thật nên nghĩ kỹ. Hoàng cung này, hoặc là huy hoàng mà sống, hoặc là, chết bi thảm."
Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, thật bình tĩnh, phảng phất chỉ đang kể câu chuyện xưa.
Trong lòng nhịn không được mà run rẩy, huy hoàng mà sống, hoặc chết bi thảm.
Ta, có thể lựa chọn sao?
Chăm chú nhìn nam tử trước mặt, ở nơi này, muốn huy hoàng, phải có được sự bảo hộ của hắn, hoặc là nói, trái tim của hắn.
Chỉ là, với ta mà nói, còn khó hơn lên trời.
Trái tim đã giao phó như nước đổ đi, khó mà thu hồi.
Mà trái tim của hắn, sớm đã không còn ở trên người, không phải sao?
Nhưng ta lại không muốn chết bi thảm, đây, không phải ước nguyện ban đầu ta thay tỷ tỷ tiến cung. Ta chẳng qua là muốn tỷ tỷ hạnh phúc, lại không định hi sinh sinh mệnh của mình.
Nguyên Thừa Hạo, kỳ thật, ta trách hắn.
Trách hắn vô tình.
Hắn không chạm vào ta, cái gì cũng không làm, lại khiến mọi người trong hậu cung đều cho rằng hắn thành tâm muốn ta hoài hài tử của hắn. Mà vừa rồi, hắn vội vàng Úc Ninh Cung, hất đổ chén thuốc của Thái Hoàng Thái Hậu, cũng là chứng tỏ ta là sủng phi của hắn không thể nghi ngờ.
Hắn không muốn ta có cuộc sống huy hoàng, lại muốn ta ở đứng cạnh bi thảm mà khổ đau giãy giụa.
Cố nén khó chịu trong yết hầu, ta hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu vừa rồi Hoàng Thượng không tới, mọi chuyện vẫn sẽ không có gì như cũ." Chén thuốc kia chẳng qua tới chậm mấy canh giờ mà thôi, hắn đưa, hay Thái Hoàng Thái Hậu đưa, kỳ thật không mấy khác biệt.
Ít nhất, ta không cần đắc tội Thái Hoàng Thái Hậu.
Hắn nhíu mày, châm chọc hỏi: "Nàng cho rằng chén thuốc kia là gì?"
"Đương nhiên là loại thuốc Hoàng Thượng chưa cho thần thiếp uống." Hắn còn tưởng, ta không biết sao.
Ta vừa dứt lời, hắn liền bật cười ra tiếng, nhìn ta chằm chằm, nói: "Hai năm trước, trẫm lâm hạnh Từ Mỹ Nhân, nàng ấy tự cho thông minh, không uống chén thuốc trẫm đưa. Sau Thái Hoàng Thái Hậu phái người tới ban cho nàng ấy chén thuốc, Thái Hoàng Thái Hậu nói, nếu ấy hi vọng hoài con nối dõi của trẫm như vậy..."
"Hoàng Thượng!" Ta hoảng sợ cắt ngang lời hắn.
Không cần nói tiếp, ta biết rồi, đó căn bản không phải thuốc làm người ta không thể hoài thai, đó là thuốc khiến nữ tử mất đi thiên chức làm mẫu thân cả đời!
Thân thể nhịn không được mà run lên, nhớ lại khi đó, chén thuốc kia cơ hồ đã chạm đến môi...
Nếu không phải hắn tới, nếu không phải hắn đưa tay hất đổ chén thuốc kia, ta... Ta...
Nhấp môi, thân mình run rẩy không thể kiềm chế, ta đúng là ngây thơ, cũng quá bất cẩn. Nghĩ tới, không khỏi muốn cười, cho dù mọi việc đều cẩn thận thì sao? Hôm nay nếu không có hắn, ta có thể cãi lại ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu?
Bàn tay to lớn của nam tử đưa tới, kéo ta qua, nhẹ nhàng vòng lấy, khẽ cười: "Bây giờ mới biết sợ?"
Lần đầu tiên, ta không muốn đẩy nam tử này ra, liều mạng chui vào lòng hắn, đôi tay run rẩy mà ôm chặt lấy.
"Sao Hoàng Thượng còn chưa đi?" Bên ngoài truyền tới tiếng của Ti Y, tiếp theo, màn bị vén lên, bà nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thoáng xấu hổ, hành lễ với Nguyên Thừa Hạo.
Hắn thấp giọng: "Việc hôm nay, trẫm còn phải đa tạ cô cô."
Sắc mặt Ti Y vẫn như cũ: "Nô tỳ chỉ khuyên Hoàng Thượng, ngày sau không thể chống đối Thái Hoàng Thái Hậu như vậy, nếu không còn việc gì khác, Hoàng Thượng mau hồi cung đi." Bà lại hành lễ, lệnh Thường công công hạ màn xuống.
Nguyên Thừa Hạo chỉ nói một câu "Hồi cung", không nhiều lời nữa.
Ta lúc này mới biết, thì ra là Ti Y âm thầm báo với hắn. Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, như vậy còn hắn? Vì lý do gì mà nguyện ý tới đây cứu ta?