Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

quyển 2 chương 33: lương tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng khẽ cười: "Nhìn xem muội muội khẩn trương chưa kìa, cho dù Hoàng Thượng thật sự tới chỗ của muội cũng không phải đại sự gì."

Nàng nói nghe thật phong đạm vân khinh, ta ngẩn ra, thì ra nàng chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi. Cười nhạt, ta trả lời: "Hôm qua Hoàng Thượng tiến vị cho Diêu Phi nương nương, đương nhiên là, sẽ qua Trữ Ngọc Cung." Lời vừa nói ra, ta bất giác thở dài.

Ta phải dần dần dung hòa với thế giới dối trá này, Nguyên Thừa Hạo căn bản không qua Trữ Ngọc Cung, ta biết. Trong lòng hắn, đối với Ngọc Đế Cơ, có hỗ thẹn. Đó là nữ nhi hắn yêu thương ba năm, hắn lại tự tay khiến nó bị thương.

Ta chỉ là không biết, đêm qua hắn uống rượu có phải vì việc này hay không, bởi vì Nguyên Phi Cẩm nói, ngày thường hắn sẽ không uống rượu.

"Hôm qua Hoàng Thượng cũng không ở Trữ Ngọc Cung." Hiền Phi nói, ánh mắt lướt qua bả vai ta nhìn ra sau.

Ta theo bản năng quay đầu, thấy Đường Tiệp Dư từ xa đi tới. Thì ra, cỗ kiệu chậm chạp không rời đi, vì Hiền Phi đang đợi nàng ấy.

Ta cùng Vân Mi tránh sang một bên, nói: "Nếu nương nương không có việc gì, tần thiếp cáo lui trước."

Nàng gật đầu, tựa như mới nhớ ra gì đó, nói: "Mấy ngày trước bổn cung nhận được bức họa, nghe nói là miêu tả điệu múa Nghê Thường Vũ Y, muội muội và Đường Tiệp Dư đều là thiện vũ, bổn cung định lát nữa mời muội muội cùng qua Tuệ Như Cung thưởng họa, thế nào?"

Hiền Phi đã mở lời, ta đương nhiên cự tuyệt không được, vội gật đầu: "Vâng, lát nữa tần thiếp sẽ qua."

Hiền Phi cười một tiếng, Đường Tiệp Dư cũng đã đến gần, nàng chỉ nhìn ta, liền nâng bước ào trong kiệu.

Ta và Vân Mi xoay người rời đi, lúc này nàng mới dám thì thầm hỏi: "Nhị tiểu thư, Hiền Phi nương nương thật sẽ gọi người đi thưởng họa sao?"

Ta lắc đầu, thưởng họa chẳng qua là lý do mà thôi. Hiền Phi nhiều lần mượn sức ta không được, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định sao?

Than thở, ta vì chuyện của Cung Khuynh Nguyệt mà phiền lòng, căn bản không muốn đi quản tranh đấu trong cung. Mắt thấy thời gian tuyển tú ngày càng gần, Nguyên Thừa Hạo không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban, chỉ sợ lần này, Cung Khuynh Nguyệt muốn trốn cũng trốn không thoát.

Trở về Thủy Yên Các, ta không ngờ lại gặp Nguyên Phi Cẩm bắt chéo ngồi trên tảng đá bên đường. Ta đi qua, hắn cũng không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm. Ta không khỏi kinh, hôm qua hắn thật sự say đến phải ở lại trong cung sao?

Tuy từ nhỏ gã ở trong cung đọc sách với Hoàng Thượng, nhưng hiện tại đã trưởng thành, chung quy vẫn phải dọn ra ngoài. Hậu cung, chỉ có một nam tử.

"Tiểu vương gia." Vân Mi thức thời thỉnh an.

Ta tới gần, hỏi: "Chẳng lẽ tiểu vương gia đặc biệt ở đây chờ ta sao?"

Gã cười với ta, lại đột nhiên thu lại ý cười, nghiêm trang nói: "Tiệp Dư lớn mật, nghe lén Hoàng Thượng nói chuyện là tử tội!" Hắn vẫn không đứng dậy, ta nhìn thấy trong cổ tay áo có một cái băng gạc.

Theo bản năng xoa cổ tay, nơi đó sớm đã thay băng gạc mới. Trên người Nguyên Phi Cẩm chính là cái đêm qua ta làm rơi thời điểm hoảng loạn đào tẩu.

Vân Mi đương nhiên hoảng sợ.

Ta lại không sợ gã, nếu thật sự muốn tố giác, gã đã không ở nơi này chờ ta.

Nhìn bốn phía, không có ai, ta cũng không tới gần gã, thấp giọng: "Cũng không phải đại sự gì, nếu Hoàng Thượng đã muốn tốt cho ngài, ngài tội gì phải tranh cãi với ngài ấy."

Hắn sửng sốt: "Ngươi thì biết cái gì!"

Buồn cười nhìn gã, ta sao lại không hiểu? Nguyên Thừa Hạo chưa cầm quyền, cho nên thời điểm này gã không muốn đi, đơn giản là thế.

"Hoàng Thượng muốn ngài đi, đương nhiên có đạo lý của ngài ấy, có lẽ, Hoàng Thượng căn bản không cần ngài."

Sắc mặt gã trở nên khó coi, nhảy dựng lên: "Sao một chút ngươi cũng không lo cho ngài ấy?"

Nắm chặt hai tay, ta vì sao phải lo cho hắn? Ta thay tỷ tỷ tiến cung, hắn còn trăm phương nghìn kế ép buộc tỷ tỷ, nghĩ tới, ta liền tức giận.

Gã ném băng gạc trong tay áo lại đây: "Hoàng Thượng đối đãi ới ngươi thế nào hả? Ta thấy lương tâm của ngươi bị cẩu ăn rồi đúng không? Thật không nên thay ngươi giấu thứ này!"

Băng gạc rơi xuống đất, ta cũng không nhặt lên, hiện tại thứ này rơi ở đâu cũng chẳng sao cả, chỉ cần tối qua không bị Nguyên Thừa Hạo nhìn thấy là được. Điều duy nhất Nguyên Thừa Hạo đối với ta không tồi, đó là không giết ta. Có lẽ, hắn vì tương lai mà tính toán. Người trong lòng hắn vào cung, phát hiện muội muội của mình đã chết, chung quy vẫn không tốt.

Ta lập tức đi về phía trước, một mặt nói: "Nếu tiểu vương gia không còn việc gì khác, ta muốn trở về, lát nữa còn phải qua chỗ Hiền Phi nương nương."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio