Type: Nhược Ca
Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới tình tiết trong bộ phim hoạt hình “Tây Du Ký” cô từng xem ngày còn nhỏ, có một tập là “Mỹ hầu vương thật giả”, đó là tập phim khiến cô đau lòng nhất. Hóa ra điều khiến người ta phẫn nộ hơn cả việc bạn bè người thân người yêu đều bị cướp đi, chính là – đến thân phận cũng bị đoạt mất.
Mỗi người đều là một cá thể độc lập tồn tại trên thế gian này, Tô Niệm và Tô Khả - tuy hai người họ có khuôn mặt giống nhau, nhưng cũng có nhân cách độc lập thuộc về riêng mình.
Sao Tô Khả có thể dễ dàng đổi trắng thay đen, đảo điên sự thật vậy?
Giang Hành Chi bắt đầu trình bày mọi chuyện cho các cổ đông có mặt tại đây thay Tô Niệm, từng từ đơn tiếng Anh bắn ra liên hồi từ miệng anh ta, anh ta nói quá nhanh, Ninh Nhiễm Thanh nghe câu được câu mất, chỉ biết trước tiên Giang Hành Chi đã dùng DNA của Tô Niệm và Tô Khả để chứng minh hai người họ là chị em ruột.
Anh ta vừa nói xong, những lời xì xào bàn tán ngày càng rộ lên trong phòng làm việc, Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Tần Hữu Sinh ngồi cách cô không xa, anh là người duy nhất còn bình tĩnh ở đây. Anh ngồi giữa hai người đàn ông nước ngoài, mặc bộ vest và sơmi cô chọn cho anh sáng nay, ánh mắt anh khi nhìn cô trong trẻo mà sâu lắng, tựa như một đầm nước trong.
Người đàn ông này có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng, dù chỉ lẳng lặng cầm bút lắng nghe Giang Hành Chi phát biểu, phong thái của anh vẫn nổi bật hơn người.
Giang Hành Chi đã chứng minh Tô Niệm chính là con gái của Chủ tịch Tô, phá bỏ sự thật rằng “Tô Khả” đã chết. Về mặt lý thuyết thì người chết năm xưa là Tô Khả, người trở về đương nhiên cũng là Tô Khả, sao có thể là Tô Niệm được đây?
Quá nửa cổ đông tại đây vẫn tin rằng người phụ nữ ngồi cạnh Phó Cảnh Nhiên chính là Tô Niệm.
Giang Hành Chi đặt bản xét nghiệm DNA lên mặt bàn, rồi lại thong thả cất lời, giọng nói lành lạnh như tiếng nước chảy qua mặt đá, anh ta hỏi ngược lại Tô Khả bằng tiếng phồ thông tiêu chuẩn: “Cô Tô, sao cô lại chắc chắn rằng đương sự của tôi chính là Tô Khả như vậy?”
“Còn phải nói nữa ư?” Tô Khả ngẩng cao đầu, “Vì tôi là Tô Niệm nên đương nhiên cô ta là Tô Khả…”
Đúng là một lời giải thích khiến người ta không biết nên phản bác thế nào, chỉ có hai chị em sinh đôi, trên đời này không thể có hai Tô Niệm, cũng không thể có hai Tô Khả, Tô Khả đóng giả làm Tô Niệm nhiều năm như vậy, đã đóng giả thuần thục lão luyện từ rất lâu rồi.
Giang Hành Chi khẽ mỉm cười, thoáng đưa mắt nhìn Tô Niệm với nét mặt bình thản ung dung: “Giả sử đương sự của tôi đúng là Tô Khả, vậy thì trong tiềm thức của cô, cô ấy đã mất năm năm rồi, khi cô ấy mở cửa bước vào phòng hội nghị, lẽ ra phản ứng đầu tiên của cô nên là kinh ngạc vì cô ấy vẫn còn sống trên thế gian này, đúng không? Thế nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại là sợ hãi, thậm chí khủng hoảng. Sau đó cô lập tức áp đặt thân phận Tô Khả cho cô ấy, cô Tô, cô có thể giải thích được không?”
Tô Khả tỏ vẻ không muốn nói nhiều với Giang Hành Chi, cô ta quay sang nhìn Phó Cảnh Nhiên ngồi bên, ánh mắt Phó Cảnh Nhiên hờ hững lướt qua tất cả mọi người trong phòng, sau cùng khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt Tô Niệm, rõ ràng là hơi sững lại.
“Nếu cô vẫn khăng khăng rằng bản thân mới là Tô Niệm, tôi cũng có biện pháp để chứng minh đương sự của tôi là Tô Niệm thực sự.” Giang Hành Chi nhìn Tô Niệm, nói: “Rất nhiều năm về trước, đương sự của tôi từng gặp tai nạn trong một lần tới Gia Châu, DNA của cô ấy đã được ghi lại trong kho dữ liệu DNA của bệnh viện, tuy tỷ lệ trùng khớp DNA của sinh đôi cùng trứng rất cao, nhưng cũng không phải trùng khớp một trăm phần trăm.”
Tô Niệm có từng gặp tai nạn ở Gia Châu hay không, Phó Cảnh Nhiên biết rất rõ, Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Phó Cảnh Nhiên, nhưng anh ta chỉ nhìn Tô Niệm, nét mặt mông lung.
Giang Hành Chi nhìn Tô Khả, nói tiếp: “Hai người quả thực giống nhau, nhưng trên đời này chỉ có một Tô Niệm, một Tô Khả, lời nói và trái tim đều có thể gian dối, nhưng y học sẽ không gian dối. Nếu cô Tô thực sự chắc chắn rằng đương sự của tôi mới là Tô Khả, liệu có thẻ mời cô xét nghiệm đối chiếu DNA được không?”
Tô Khả không đáp, sắc mặt tái nhợt.
Trước khi Tô Niệm trở về, cô ta có thể đóng giả Tô Niệm như lẽ đương nhiên, nhưng Tô Niệm đã trở về, dù nội tâm có mạnh mẽ tới đâu thì cô ta cũng không thể vờ như không thấy gương mặt đó. Lúc này cô ta rất sợ hãi, cô ta vươn tay, cố nắm chặt tay Phó Cảnh Nhiên, nhưng Phó Cảnh Nhiên từng sống bên cạnh cô ta bao năm lại vô ý buông tay cô ta.
Tô Khả chỉ cảm thấy trái tim như thắt lại, cô ta yêu Phó Cảnh Nhiên nhiều năm như vậy, lẽ nào vẫn không có được trái tim anh?
Cuối cùng, Phó Cảnh Nhiên vẫn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, anh ta tuyên bố hủy bỏ hội nghị hôm nay với tất cả cổ đông, còn về vấn đề chị em nhà họ Tô, khi nào được xử lý ổn thỏa thì sẽ thông báo sau.
Tần Hữu Sinh quay sang trò chuyện với một người đàn ông ngồi bên cạnh, một lát sau, người đàn ông cất tiếng phát biểu bằng giọng nói đậm chất Mexico: “Hai chị em nhà họ Tô có số cổ phần không giống nhau, việc ai là Tô Niệm thực sự sẽ ảnh hưởng tới nhận định của chúng tôi về công ty, chúng tôi nhất định phải biết được chân tướng.”
Người đàn ông Mexico này phát biểu xong, có khá nhiều cổ đông ở đây tỏ thái độ đồng tình với ý kiến của ông ta, Tần Hữu Sinh mỉm cười. Anh và Giang Hành Chi nhìn nhau một thoáng, sau đó nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh đnag ngồi đối diện với anh, Ninh Nhiễm Thanh bỗng vững tâm hơn rất nhiều.
“Cô Tô Khả.” Ninh Nhiễm Thanh cũng nhìn Tô Khả: “Trong vụ bắt cóc năm xưa, sau khi trốn thoát trở về, cô đã làm lại chứng minh thư đúng không?”
“Tôi từ chối trả lời câu hỏi của cô.” Tô Khả nói.
Ninh Nhiễm Thanh khẽ mỉm cười: “Khi đó mọi giấy tờ tùy thân của Tô Niệm đều còn, chỉ mất mỗi chứng minh thư, thế nên chắc chắn cô phải làm lại chứng minh thư khác, bởi vì chứng minh thư cũ vốn được Tô Niệm thực sự cất giữ… Cô có muốn xem thử tấm chứng minh thư đã hết hạn kia không?”
Khuôn mặt Tô Khả ngày càng tái hơn, binh bại như núi đổ. Cô ta nhìn Tô Niệm đứng cách mình không xa, cả người không khỏi run lên, Tô Niệm trở về là để trả thù cô ta!
“Thưa các vị cổ đông, mục đích của cha tôi khi sáng lập công ty vô cùng đơn giản, đó là để danh tiếng của nhà họ Tô có thể tiếp tục tồn tại ở San Francisco, vậy nên dù có thế nào chăng nữa, tôi vẫn sẽ phản đối Tô Thức đổi tên, tôi mới là Tô Niệm thực sự, tôi có % cổ phần của công ty, tôi có đủ quyền phát biểu trong hội nghị lần này.” Giọng nói của Tô Niệm không nặng nề, nhưng lại mạnh mẽ vang dội, sau một lúc, cô ta ngẩng đầu nhìn một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế cổ đông, ông ta là một nhân viên cũ của nhà họ Tô, “Chú Trần, có những kẻ không thể nhận ra ai là Tô Niệm ai là Tô Khả, nhưng chẳng lẽ chú cũng không nhận ra hay sao?”
Chú Trần trong lời của Tô Niệm ngồi ở vị trí thứ hai dưới Phó Cảnh Nhiên, vóc người hơi gầy, tóc bạc trắng, từ khi Tô Niệm bước vào tới giờ, ông ta vẫn luôn quan sát Tô Niệm, ánh mắt chuyển từ hoài nghi đến khẳng định, ngập ngừng một lúc, ông ta nói với Phó Cảnh Nhiên: “Cảnh Nhiên, chúng ta đều lầm rồi.”
Phó Cảnh Nhiên cũng nhìn Tô Niệm, đôi mắt dưới hàng mày rậm ẩn chứa đủ loại tâm tình, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng, ánh lên khuôn mặt anh ta, hiện rõ từng nét, anh ta chầm chậm nói ra từng chữ với Tô Niệm: “Tô Niệm, rốt cuộc em cũng quay về.”
Đúng lúc ấy, Tô Khả hơi khom người, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn nói: “Cảnh Nhiên, em đau bụng…”
Tô Khả được đưa tới bệnh viện.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ninh Nhiễm Thanh không biết nên miêu tả tâm trạng của bản thân thế nào.
Tô Khả có thai.
Tô Khả không giữ được thân phận, nhưng nhờ đứa bé, cô ta giữ được Phó Cảnh Nhiên.
Mấy hôm nay thời tiết San Francisco ngày một tồi tệ hơn, Ninh Nhiễm Thanh mặc một chiếc áo khoác thật dày, một tuần nữa là tới Lễ Giáng Sinh, đường phố San Francisco đã giăng đèn kết hoa, không khí lễ hội ngập tràn khắp nơi.
Tô Niệm lấy lại được cổ phần vốn thuộc về cô ấy, Giang Hành Chi nhận được một khoản thù lao lớn từ Tô Niệm, ,% giá trị cổ phần chuyển thành tiền mặt, trả hết trong một lần, tới khi giúp Tô Niệm xử lý xong tất cả mọi chuyện về Tô Thức, Giang Hành Chi chuẩn bị sắp xếp hành lý để về nước.
Tần Hữu Sinh giữ Giang Hành Chi ở lại đón Lễ Giáng Sinh rồi về sau, Giang Hành Chi nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng không từ chối.
Ninh Nhiễm Thanh nhắc Giang Hành Chi: “Vụ án bắt cóc của Tô Niệm vẫn chưa được giải quyết mà.” Ý cô là cần điều tra ra sự thật về vụ bắt cóc năm xưa nữa.
Giang Hành Chi nói, “Tôi chỉ ký hợp đồng giúp Tô Niệm giành lại công ty nhà họ Tô, còn vụ bắt cóc thì lại là một vụ án khác, tôi còn phải suy nghĩ xem có nên nhận hay không.”
“Anh bị đồng tiền làm mờ mắt rồi.” Ninh Nhiễm Thanh cố gắng thuyết phục anh ta, “Tô Niệm là bạn học của anh cơ mà.”
“Tô Khả cũng là bạn học của tôi.” Giang Hành Chi nhìn Ninh Nhiễm Thanh với vẻ khó chịu, “Cô nói chuyện với tôi kiểu gì thế, dù sao tôi cũng là cấp trên của cô, cô bảo cấp trên của mình bị đồng tiền làm mờ mắt?”
Ninh Nhiễm Thanh từng thấy Giang Hành Chi nổi giận rồi, cô không muốn gây mâu thuẫn với anh ta, song chuyện của Tô Niệm cứ thế quên đi ư? Năm năm trời sống trong giày vò đau khổ, cô ấy biết kêu ai đây?
“Nhưng Tô Khả đã hủy hoại khuôn mặt của Tô Niệm.”
“Đó là việc của cảnh sát.” Giang Hành Chi lạnh lùng nhìn Ninh Nhiễm Thanh, “Tần Hữu Sinh chưa từng dạy cô sao, làm luật sư thì đừng bao giờ lo chuyện bao đồng.”
Ninh Nhiễm Thanh hậm hực ngồi xuống sofa.
Giang Hành Chi thấy Ninh Nhiễm Thanh không thèm nói chuyện với anh ta nữa, bèn lẳng lặng đi lên tầng.
Người ẩn giấu bí mật trong lòng đều bị mất cân bằng âm dương, dẫn đến tính khí nóng nảy cáu gắt, rõ ràng chỉ cần nói một câu là có thể giải thích tất cả, anh ta lại khăng khăng không cho cô biết, mà chọn cách lạnh lùng đối đầu với cô. Sau khi về phòng, Giang Hành Chi cực kỳ hối hận: Anh ta cho Ninh Nhiễm Thanh biết Tô Niệm không bảo anh ta điều tra vụ án bắt cóc thì sẽ chết à? Sẽ chết à? Sao anh ta phải khổ thế này chứ?
Cuối cùng Ninh Nhiễm Thanh vẫn biết được sự thực từ Tần Hữu Sinh, chính Tô Niệm không muốn Giang Hành Chi tiếp tục điều tra Tô Khả, về cả sự việc Tô Khả lỡ tay hủy hoại khuôn mặt Tô Niệm và vụ thỏa thuận giữa Tô Khả và bọn bắt cóc năm xưa.
Tô Niệm không muốn giải quyết mâu thuẫn giữa bản thân và Tô Khả thông qua pháp luật, mà mời một vị thám tử tư điều tra chuyện này. Ninh Nhiễm Thanh đã gặp vị thám tử tư đó, chính là chàng trai mặc áo da cô thấy trong buổi đấu giá hôm nọ.
Tô Niệm giành lại Tô Thức, Phó Cảnh Nhiên sắp được làm cha, nhà họ Tô cũng coi như “Song hỷ lâm môn”. ()
() Hai chuyện vui tới cùng một lúc.
Ninh Nhiễm Thanh một lần nữa gặp được Phó Cảnh Nhiên là ở quán bar AC tại San Francisco, đây là một quán bar có khung cảnh thanh tịnh đẹp đẽ, rất khác biệt, một nghệ sĩ dương cầm người Scotland lặng lẽ ngồi trên sân khấu, chơi một bản nhạc thư thái thanh nhã.
Tay phải Ninh Nhiễm Thanh chống cằm, thoáng chốc đã nhìn thấy Phó Cảnh Nhiên đang uống rượu một mình trên quầy bar, bèn nói với Tần Hữu Sinh: “Chúng ta có cần tới chúc mừng anh ta không?”
“Em thật là thiếu đạo đức.” Tần Hữu Sinh nói.
Giang Hành Chi nhấp một ngụm Brandy: “Không thiếu đạo đức, nhưng thiếu thông minh.”
Ninh Nhiễm Thanh níu lấy tay Tần Hữu Sinh: “Thầy Tần ơi, anh em tốt của anh mắng em.”
“Anh em tốt cái gì, Hành Chi dẫn dắt em lâu như vậy, cũng xem như một nửa thầy giáo của em rồi, ăn nói chẳng ra làm sao cả.” Tần Hữu Sinh cốc đầu Ninh Nhiễm Thanh, rồi quay sang nói với Giang Hành Chi: “Chưa hiểu chuyện đừng để ý nhé.”
Giang Hành Chi cố kìm nén những ao ước ghen tị trong lòng, hờ hững nói: “Không sao, cậu từ từ dạy đi.”
Ý cười trên khóe miệng Tần Hữu Sinh càng rõ nét hơn, anh nghiêng đầu thì thầm bên tai Ninh Nhiễm Thanh một câu, Giang Hành Chi không nghe được, song lại thấy sau đó Ninh Nhiễm Thanh véo mạnh một cái vào cánh tay Tần Hữu Sinh.
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đùa nhau như thế?
Giang Hành Chi nhếch môi, anh còn thấy đau hộ Tần Hữu Sinh, may mà người Ninh Nhiễm Thanh cấu véo không phải anh ta, anh ta có cảm giác bản thân đang mang tâm lý không ăn được nho thì chê nho chua.
Ánh sáng trong quán bar quá yếu, trông mặt ai cũng mơ mơ hồ hồ, một lát sau, Phó Cảnh Nhiên đã cầm một ly rượu bước tới: “Cùng uống với nhau mấy ly được chứ?”
Giang Hành Chi: “Cứ tự nhiên.”
Tần Hữu Sinh: “Mời ngồi.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Anh không tìm chỗ khác được à?”
Phó Cảnh Nhiên nở một nụ cười hờ hững, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Giang Hành Chi, lúc này anh ta đã ngà ngà sau, tay phải anh ta lắc lắc ly rượu trong tay: “Chỉ nguyện say triền miên không tỉnh…” ()
() Một câu thơ trong bài “Tương tiến tửu” của Lý Bạch.
Ninh Nhiễm Thanh tròn mắt nhìn Phó Cảnh Nhiên: “Đừng thế chứ, anh sắp được làm cha còn gì?” Ninh Nhiễm Thanh vừa nói xong, đã thấy sau lưng bị ai véo nhẹ một cái, Tần Hữu Sinh ra tay thật là tàn nhẫn.
“Tổng giám đốc Phó hình như không vui?” Tần Hữu Sinh gọi nhân viên phục vụ mang thêm ít rượu ra đây, “Thực ra có một số chuyện, nếu đã không thể thay đổi nữa, thì tại sao tổng giám đốc Phó không buông bỏ đi?”
“Sao có thể buông bỏ được đây?” Vì đã ngà ngà sau nên Phó Cảnh Nhiên nói chuyện không được thoát ý, nửa người nằm bò trên bàn, lầm bầm: “Cho mấy người biết một bí mật, kỳ thực tôi đã nhận ra cô ta không phải Niệm Niệm của tôi lâu rồi…”
Ninh Nhiễm Thanh cười mỉa mai: “Thế mà anh còn làm cô ta có thai?”
Vừa nói xong, Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi đều quay sang nhìn cô, ánh mắt như thể đang nói cô cứ luẩn quẩn chuyện có thai trong lòng là không đúng, Phó Cảnh Nhiên khiến Tô Khả có thai… không có gì đáng trách.
Ninh Nhiễm Thanh chớp mắt, cô sai rồi ư?
Hay là đàn ông dễ dàng thông cảm cho đàn ông hơn? Vì nửa người trên của bọn họ tuy khác nhau, còn nửa người dưới đều là cái đức hạnh ấy cả?