Sáng hôm sau thức dậy, cuối tuần tuy không đi học ba mẹ không đi làm nhưng không khí nặng nề hẳn ra.
Cô tin chắc đêm qua ba mẹ đã có một trận cãi vã nên sáng ra mạnh ông ông ăn mạnh bà bà ăn không ai nói với ai câu gì.
Cô không muốn trong nhà mà lại khó xử đến thế nên thay đồ ra ngoài, cô vốn không có bạn bè gì nhiều vì có ai thèm chơi với cô đâu.
Đừng hỏi cô lí do hãy nhìn cách Phương Nghi hành động nên mọi người ghét em ghét luôn cả chị...Cứ đi lang thang như vậy tới khi cô gặp Tần Thượng Hào, Anh ta thấy cô liền chạy lại.
- Phương Nghi sao lâu như vậy em không liên lạc cho anh?
- Linh đây không phải Nghi?
- Ủa Linh hả? Xin lỗi Linh anh nhầm.
Anh quên hỏi trước khi gọi tên.
- Không sao em quen rồi.
Anh tìm Phương Nghi hả?
- Ừ, có thời gian đi cà phê không muốn nói tí chuyện...
- Được anh...
Cô với Hào ghé vào một quán nước.
Tần Thượng Hào ngồi hơi buồn rầu nên cô mới lên tiếng hỏi trước..
- Anh có chuyện gì vậy?
- Anh tìm Phương Nghi, Nghi từ sau vụ đó liền không liên lạc với anh, né tránh anh.
- Hai người đã nói chia tay chưa?
- Im lặng mà mất nhau đó em.
- Em không biết chuyện gì của anh và Phương Nghi nhưng em nghĩ rằng hai người không nên tiếp tục dính líu.
Anh nên quan tâm bạn gái anh, còn Phương Nghi cũng sẽ có cuộc sống của nó.
- Anh chỉ muốn biết Phương Nghi ở đâu? Anh cần nói chuyện rõ.
- Em cũng không biết nó bây giờ ở đâu.
Thôi em về trước.
Cô đứng lên, bước ra khỏi quán.
Đột nhiên Chính Vũ gọi đến cô vừa đi vừa nghe điện thoại..
- Alo Vũ?
- Cậu đang ở đâu?
- Có chuyện gì không?
- Không biết lần này là lí do gì mà lại đi chung với bạn trai cũ của em mình? Như vậy hình như hơi lố rồi.
Cô giật mình nhìn xung quanh không thấy ai, Vũ lại kiếm chuyện.
Sao lần nào cô cũng bị cái tên này cố tình kiếm chuyện cãi nhau thế không biết.
- Chuyện đó không liên quan gì Vũ cả..
- Không liên quan thật nhưng tôi gọi không phải để nói chuyện đó.
- Trời rảnh vậy? Chuyện gì thì nói đi còn dài dòng
- Đang ở chổ nào?
- Tôi đang ở gần ngã tư đường abc
- Đi qua bên đường, có hẻm đi tắc qua bên quán của bạn tôi quán bar hôm đó đấy.
- Qua đó nữa hả?
- ừ...nhanh..
Cô cúp máy bực bội, tại sao không chịu nói qua điện thoại mà hành hạ nhau thế.Cô đi tắc qua con hẻm mà Vũ chỉ đang đi lại có cảm giác mình bị theo dõi, cô quay lại không thấy ai.
Cảm giác lo sợ làm sao đó cô liền móc điện thoại đi nhanh nhanh gọi cho Vũ.
Gọi mấy cuộc nhưng Vũ không bắt máy, cô lại tiếp tục gọi không dám quay đầu lại nhìn chân cứ đi nhanh thật nhanh cho đến khi Vũ bắt máy.
Cô mừng rỡ nói ngay vào điện thoại.
- Tới chưa..Gọi gì lắm vậy.
- Alo Vũ có ai đó đi theo tôi..
- Là sao nói rõ hơn đang ở đâu.
- Đang ở....ummmm uhmmm
Chưa kịp nói thêm cô đã bị ai đó dùng khăn có hùi rất hắc bịt vào mũi, không la được, vì quá hoảng sợ cô đã làm rớt điện thoại và túi xách, sau đó là ngất đi.
Không còn biết gì nữa.
Khi cô lờ mờ mở mắt ra nhìn thấy mình nằm trong căn phòng sang trọng, đèn mờ màu vàng nhạt nhạt rất ảo.
Cô bắt đầu ngồi dậy nhưng hai chân bị trói lại tay cũng thế nên không ngồi dậy được cô sợ quá hét lên...
- Cứu tôi với có ai không cứu tôi với...
Cô cứ la lên như vậy nhưng dường như không ai bên ngoài nghe thấy cứ hét ầm ĩ trong vô vọng, cô cố lê lết để mình đứng lên được trên sàn rồi nhảy ếch tới bàn trái cây.
Đương nhiên là có dao rồi, cô không có ngu tới mức ngồi một chổ đợi chết đâu, bản thân làm được gì tự cứu được mình thì làm hết sức thôi may cho cô là tay bị trói đằng trước thuận chiều chứ nếu trói ngược ra sau thì đúng thật chỉ có chờ chết.
Cô cầm dao đưa lên miệng khứa vào sợ dây gân loại rút trên tay, cỡ phút sau mới đứt vì bằng miệng nên lâu lắm dao khứa trúng tay cô làm xướt một đường lớn nhưng không quá sâu.
Cô cởi dây chân ra lấy khăn giấy dậm lên tay đỡ rồi chạy mở cửa, cô hồi hộp vì sợ có người phát hiện.
Nắm bàn tay lên cửa vặn mở nhưng không được.
Có ai đó đã khoá cửa phòng, cô cứ cầm mở nhưng không được.
Tâm trí bắt đầu rối loại chạy khắp nơi tìm cái gì mở được hay điện thoại gọi cho ba nhưng không có.
Nước mắt cô bắt đầu rơi xuống...
Đột nhiên cánh cửa cạnh một tiếng, cô giật mình.
Bước vào trong phòng là một người đàn ông làm cô bất ngờ? Vẻ mặt anh ta nhìn cô càng sợ hơn, ánh mắt tia thẳng vào cô rồi nhìn xuống tay cô.
- Anh Thiên? Là??? Sao anh lại bắt tôi??
- Linh...!em còn nhớ anh là Thiên à?
- Tôi nói anh bao nhiêu lần rồi tôi không phải là Phương Linh anh tìm đâu.
- Em đừng giả vờ nữa Phương Linh.
- Anh điên rồi, thả tôi ra đi..
Cô chạy lại cửa nhưng bị Quốc Thiên kéo mạnh tay lại.
Bất ngờ cô té xuống đất vì lực của anh ta mạnh, váy cô vướng vào cạnh bàn rách một đường dài cô lùi lại mấy bước vì Quốc Thiên đi tới...
- Tôi không phải Linh.
Anh nhằm rồi thật đó tôi là chị Linh và Phương Linh anh cần tìm là Phương Nghi...
- Linh em nói điên gì vậy? Phương Nghi nào em là Phương Linh và em không có chị em gì cả chính em nói với anh mà Linh...
- Anh nghe tôi nói được không? Đừng làm gì tôi thả tôi ra đi mà..
Cô chắp hai tay lại cầu xin, nước mắt cô rơi xuống, Quốc Thiên đột nhiên bế cô lên giường cô run rẩy, cho cô ngồi đó Thiên đi lấy hộp thuốc cho cô từ từ ngồi xuống, cầm tay cô làm cô giật mình rút lại, Thiên nắm chặt lại nhìn cô không nói gì chỉ kéo tay cô từ từ rửa vết thương cho cô rồi băng tay lại...
Nhìn cách Quốc Thiên làm cho cô làm cô nhìn ra được con người của anh ta, không phải người xấu chỉ là tính hơi cố chấp mà thôi.
- Tại sao em luôn nói em không phải là Linh của anh?
- Anh bình tĩnh được không?
- Anh đang rất bình tĩnh.
- Anh nghe tôi giải thích được được không?
- Em nói đi.
- Thật ra.....
Chưa kịp lên tiếng nói gì cánh cửa đột nhiên bật mở ra.......