Bỗng nhiên phía sau cô vang lên tiếng nói của bà ấy.
- Phương Linh con lại đây ăn cháo đi.
Cháu này có yến nữa.
Giúp con khoẻ hơn.
- Dạ, con cám ơn bác đã đối tốt với con.
- Ta vốn không có con, ta cũng muốn có một đứa để cưng chiều.
Nhìn thấy bà ấy tốt với cô như thế, cô lại nói dối có phải là rất xấu xa hay không? Một người xa lạ còn đối tốt với cô hơn là người thân của cô? Vậy cô có cảm thấy rất tủi thân hay không? Chắc chắn là có chứ.....
- Bác Alice, con không phải là cô nhi?
- Ta đã đoán đúng mà...
- Dạ? Bác biết sao ạ?
- Nhìn ánh mắt lúc con nói con không có gia đình ta đã biết con nói dối.
Nhưng ta lại nghĩ con có gì đó mới nói như thế chứ ai lại đi phủ nhận mình có ba có mẹ.
Nhìn bà, nước mắt cô lại rơi xuống? Cuối cùng lại tự cười mình rồi lên tiếng.
- Gia đình con không một ai thương con cả, họ luôn cho rằng con là kẻ phá hoại mặc dù con không làm gì? Mẹ và em gái song sinh luôn tìm cách để con biến mất khỏi thế gian, ba lại không giúp được mà còn mất đi tình yêu và lòng tin với con.
Bạn trai chỉ xem con là kẻ thừa? Con thật sự rất tủi thân rất cô độc.
Ngay từ đầu con nói con là cô nhi cũng không phải là sai.
- Trên đời có ba mẹ em gái như vậy nữa sao? Có còn là con người hay không?
- Vì vậy mà con hận họ, con muốn khiến họ hối hận vì đã từ bỏ con.
Con muốn mạnh mẽ, muốn tự mình làm nên tất cả.
Chẳng hiểu vì cái gì, bản thân cô lại trở nên độc ác như vậy cô muốn tất cả những người từng tổn thương cô phải đau đớn, phải khổ sở.
- Vậy con có đồng ý làm con ta không? Ta cũng không thể chấp nhận được việc này.
Ta đã từng bị hất hủi như con thậm chí là hơn thế.
Nên ta hận, hận những hạng người thấp kém như thế.
- Bác...nhưng con và con bác không giống nhau làm sao con có thể làm con bác?
- Gần đây sức khoẻ bác đã không còn ổn, thường xuyên phải đi khám và tập đoàn Vương Thị đang trên đà phát triển dự án năm sau lại còn đang trong giai đoạn khảo sát.
Bác rất muốn có người lãnh đạo nhưng lại không có ai, tin tức con gái bác mất cũng không ai biết vì vậy bác mong con có thể giúp bác, dùng thân phận của con gái bác học xong và rèn luyện năm trở về lại quản lí công việc.
- Vậy con sẽ phải??
- Phẫu thuật thẫm mĩ thành VƯƠNG AN KỲ làm con gái ruột của bác! Như vậy khi con trở về con có thể làm một người con muốn, con muốn trả thù ai, ta sẽ dẫn đường và luôn ủng hộ bên cạnh con...
- Được con đồng ý..!
Cô không cần nghĩ nữa, không có gì khiến cô phải nghĩ khi nhớ tới mẹ và em gái.
Họ tuyệt tình thì cô chẳng cần phải nhúng nhường nữa.
Cô sẽ khiến cho những con người coi thường cô biết rằng Trương Phương Linh đã chết.
Chỉ còn lại VƯƠNG AN KỲ là con gái duy nhất của chủ tịch Alice người đứng đầu Vương Thị...!Người ta có thể nói làm , thù thì trả ...
Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ là chủ của ngôi biệt thự này, tháng nữa con sẽ qua Anh học với tư cách là Vương An Kỳ.
Bây giờ con chính là con gái của ta, không là ai hết và phải nghe theo mọi sắp xếp của ta cho đến khi tốt nghiệp.
Đủ sức vung cánh ta sẽ cho con bay.
Nhưng trước hết, ta sẽ đưa con đi Hàn Quốc, để thay đổi gương mặt....
_________________________________________
Hàn Quốc nửa đầu tháng .
- Cô đã sẵn sàng để thay đổi chưa?
- Tôi sẵn sàng?
- Kí vào giấy cam kết.
Nếu có chuyện gì trên bàn phẫu thuật, bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm.
Đặt bút cô kí, dùng hết can đảm rồi kí tên mình lên.
Bắt đầu từ đây, sau vài giờ không biết gì trên bàn phẫu thuật cô đã tỉnh lại.
Cũng bắt đầu từ đấy, cô đã là một con người khác, người cũ chết rồi người mới lại đến.
- Con hãy nhớ kĩ, bây giờ con là VƯƠNG AN KỲ những người sau này con muốn trả thù là kẻ thù không phải người thân.
Họ đã từng ác với con như thế nào, con hãy trả lại.
Trả lại hết từ đầu đến cuối chỉ được nhớ những mối thù những câu nói tàn nhẫn mà trưởng thành đừng để người khác có cơ hội mà bắt nạt......