Sau khi làm việc xong, cũng vừa huỷ hẹn với Quốc Thiên cô quyết định đi về, vì hôm nay cô đến Vương Thị cùng xe với mẹ Alice nhưng hôm nay mẹ phải đi tiệc nên cô tự đón taxi về, vừa đứng vẫy tay thì từ sau lưng có một chiếc xe chạy thẳng tới trước mặt, thắng xe lại ngay chổ cô làm cô bất ngờ.
Bởi vì nó xảy ra quá nhanh nên cô có chút giật mình còn chưa kịp hoàn toàn lấy lại hồn cửa xe bật ra làm cô càng thêm giật mình..
- Vũ? (cô nói thầm)
- Lại gặp nhau rồi, trùng hợp thật.
- Anh nghĩ đây là điều trùng hợp sao?
- Em cho rằng tôi đi theo em.
- Nếu anh không nói tôi cũng cho là vậy..
- Tôi chỉ đi ngang, vô tình thấy em nên ghé lại
thôi.
- Nếu không có ý tiếp cận tôi thì đối với một người không thân anh có thể chạy luôn.
- Bị em đoán trúng rồi, tôi đang có ý tiếp cận em đó.
Vũ bước tới đứng trước mặt cô môi cong nhẹ lên như muốn dùng nụ cười đó để câu dẫn cô vậy? Nhưng câu nói đó lại khiến cô cảm thấy thật ghê tởm? Rõ ràng anh ấy đang cùng với Trương Phương Nghi yêu nhau? Sao còn muốn làm quen với cô? đâu mới là bản chất của anh ấy?
Cô không thể chịu nổi khi đứng trước mặt và nói chuyện với một tên vô lại.
Lập tức quay mặt rời đi trong sự tức giận.
- Này đang nói chuyện...(Vũ lập tức đi theo cô vung tay kéo lấy cánh tay cô)
- Bỏ tay tôi ra (cô tức giận hất tay ra làm Vũ ngạc nhiên)
- Đang yên đang lành sao lại tức giận?
- Đó là chuyện của tôi, không cần anh phải bận tâm (cô hất mặt nhìn anh biểu hiện thái độ khó chịu)
Cô tiếp tục quay mặt đi, Vũ vẫn đứng đó khó hiểu, nhanh chóng chạy theo kéo tay cô lại một lần nữa làm cô chao đảo.
- Em đi đâu tôi đưa em đi..(Vũ nhìn cô nói)
- Nếu muốn xe có thêm một người thì tôi nghĩ tốt nhất anh nên tìm cô bạn gái của anh (cô hất tay anh không đi tiếp mà đứng đối diện với anh)
Ngoài đường người người xe cộ cứ liên tục qua lại, thời gian vẫn cứ trôi nhưng đối với hai con người đang đứng đó đột nhiên mọi khoảnh khắc đều như động lại, chẳng có ai nhìn ra được tâm tư của người còn lại cũng chẳng có ai nhìn ra được nỗi khổ của ai.
Chỉ có sự tức giận đang hiện rõ bên trong đôi mắt ấy giống như một lời trách cứ.
Phải chăng ngay lúc ấy cũng giống như những cặp tình nhân đang giận dỗi mà cũng giống như hai kẻ đối đầu đang đấu đá lẫn nhau.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách của cô, khiến ai lại về tâm trạng đó, rời mắt khỏi nhau.
Cô lật đật lấy điện thoại ra thì nhìn thấy số của mẹ Alice..
- Con nghe đây mẹ ạ!
- Con về nhà chưa?
- Chưa, con đang trên đường đón taxi.
- Tối nay giờ có một bữa tiệc có rất nhiều khách, thư ký Trần có tra thông tin biết có cả người họ...
- Ý của mẹ là....(cô dần hiểu ra đó là ba mẹ và đứa em gái yêu quý của cô)
- Ừ, đến nhanh, phải thật lộng lẫy và xinh đẹp cho mẹ....
Mẹ Alice nói xong liền tắt máy, cô buông máy suy nghĩ, liệu có phải đã đến lúc cô cho mọi việc bắt đầu.
Nhìn Chính Vũ đang đứng ở xe nhìn cô nghĩ tới đó cô đột nhiên nảy ra một ý định.
Dù sao vốn cũng là về để thực hiện kế hoạch hà cớ gì cô lại không làm!!
Cô bước tới gần hơn, Vũ nhìn cô có phần ngạc nhiên hơn.
- Tôi muốn Chủ tịch Hàn đây cùng tôi dự một bữa tiệc???
- Được, hân hạnh....
- Vậy cùng tôi đi tân trang một chút...(cô cười nhẹ nhàng)
- Em nói gì tối cũng phục tùng theo (Anh nháy mắt mở cửa xe cho cô)
Cô nghe đồn chủ tịch Hàn thị anh là người rất tài giỏi tính cách lạnh lùng ít nói kể từ lúc giữ chức chủ tịch từ năm trước anh trở thành con người tàn nhẫn và quyết đoán trên thương trường vì thế mới có thể đưa Hàn thị từ tập đoàn đứng thứ trong nước mà giờ đây đã phát triển khắp các lĩnh vực vươn lên phát triển mạnh mẽ đứng đầu cả nước nhưng người đứng trước mặt cô đây lại nhây và vô sỉ như vậy chứ thật chẳng tin vào lời đồn mà...
Xe chạy đi cũng là lúc những vở kịch sắp bắt đầu.
Tới thời khắc của những hận thù lên ngôi, cô leo lên lưng cọp, thì phải đi theo cọp.
Đừng một ai cho rằng cô quay lại trả thù chính gia đình ruột của mình là quá đáng.
Nếu ai đó nằm trong hoàn cảnh không thể đáng thương hơn của cô mọi người sẽ biết thời khắc đấu tranh với lửa, với sự sinh tử mà chính em gái và mẹ ruột đã bày ra để giết chết mình.
Lúc đó, mới hiểu cô đã đau đớn thế nào?.