Sáng hôm sau thức dậy, cô lập tức Trương thị.
Cùng với thư ký Đan Thanh và luật sư riêng.
Bước vào phòng riêng của mẹ con Trương Phương Nghi chỉ có ba người.
Cô tức giận đập mạnh lên bàn.
- Hai người đang giở trò gì? Đừng nghĩ lấy được tất cả là có thể thắng tôi.
- Cô nói gì vậy, tôi và mẹ chẳng hiểu gì cả.
(cô ta giả vờ nói.Lại còn cười mỉa mai nhìn cô)
- Đừng tưởng chuyện của các người làm có thể giấu được tôi.
Đừng đắc ý sớm như vậy chứ.
Cô giữ lại bình tĩnh nói, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt.
Nếu bây giờ trước mặt bọn họ cô càng nóng lòng họ càng thấy thích thú.
Biết được cô đang hồi hộp, vậy cô sẽ không để họ nhìn thấy bộ dạng đó.
Cô cười khẩy tỏ ra vẻ chẳng mấy quan tâm ngồi nhàn nhã xuống ghế.
- Không ngờ mẹ con các người cũng rất biết thời cơ nhưng không ngờ tôi lại chẳng mấy lo lắng..
- Nếu có bản lĩnh thì lấy lại đi? Mà không biết cô làm gì được nhỉ? Cho dù bây giờ tôi nói là tôi lấy thì cô có bằng chứng cáo tố cáo tôi không?
- Đương nhiên tôi còn phải đợi lấy thêm vài thứ bằng chứng cô cho người ám sát tôi nữa thì cuộc chơi mới thú vị.
Dù sao trò chơi này cũng phải chơi từ từ chơi với mẹ con hai người mới vui chứ..
Cô đứng lên cười càng khiến mẹ con cô ta thêm bối rối bộ dạng hiện tại của cô không phải như họ mong.
Trước khi đi, cô còn cố cười khẩy thêm một cái để nói câu cuối cùng đầy khiêu khích.
- Đừng đùa với tôi, nếu thật sự muốn khiêu khích tôi thì hãy đợi cái giá mà bản thân các người nhận.
Tôi chẳng sợ phải đối mặt với bất cứ thứ gì bởi vì cái chết tôi còn không sợ.
Trải qua rồi thì chẳng còn ngại đâu.
Sau khi nói xong cô bước ra ngoài trong gương mặt phập phồng của hai người họ.
Trên xe trở về Vương Thị, Đan Thanh chị ấy đang cố xem hết lại tất cả đoạn mà camera quay được trong ngày bị mất tài liệu quan trọng nhưng càng xem hình như càng khiến chi ấy căng thẳng.
- Không có tiến triển gì sao chị..
- Không, camera ở phòng đều có vấn đề và không quay lại được gì ngày hôm đó.
- Rõ ràng đã sắp xếp cả rồi..(Đập mạnh nghiến răng nói)
Cả ngày hôm đó ở Tập đoàn cô liên tục đối mặt với những cuộc họp giải thích, nếu không phải đã chuẩn bị sẵn ở nhà chắc chắn cuộc họp sẽ không được suôn sẻ bởi vì lão Quách Minh luôn cố chèn ép cô.
Có vẻ như ông ta vẫn còn giữ chứng cứ của Trương Phương Nghi nên mới mở miệng nói nhiều câu cố tình khiêu chiến.
Cô vẫn đang nghĩ, ông ta giữ lại số chứng cứ đó làm gì? Đề phòng bất trắc hay dùng để mục đích khác nữa.
Nếu đúng như vậy, cô càng có cách để cá cắn câu.
Tạm thời dừng mọi hoạt động khiêu chiến, cô vẫn giữ im lặng xem như mình thật sự đang bị thất bại dưới tay họ.
Để họ tạm thời cho đàn em dừng tay không kiếm chuyện với cô.
Tôi trở về nhà sau tiếng ở Vương Thị làm việc.
Vừa bước chân vào nhà đã nhìn thấy Chính Vũ.
Trong nhà ai cũng đi đâu mất chỉ còn cô và anh.
Anh dường như đang tự thay thuốc, chân anh bị sưng lên vì vết thương chưa lành đã phải vận động mạnh.
Nhìn thấy anh khó khăn cúi xuống nên cô đặt nhẹ túi xách qua một bên, đi lại gần anh từ từ ngồi xuống.
- Tôi giúp anh, anh ngồi thẳng lại đi..
(cô nói nhanh làm anh giật mình chưa kịp hiểu hết câu nói)
- Hả...À ừ..(anh dần hiểu ra liền ngồi thản thẳng lưng lại)
Chạm nhẹ vào miếng vải băng tháo ra từ từ một cách cẩn thận nhất để không làm anh đau, cố gắng nhẫn nại làm nhẹ nhàng cho tới khi băng lại xong cô mới đứng lên.
- Xong rồi đó.
(Vừa cất đồ vào hộp cô vừa nói)
- Cám ơn..
Không ngờ cô cũng biết làm những việc này.
- Bình thường thôi.
Anh định khi nào về nhà.
Khi nào cảm thấy khỏe lại thì về.
- Với sức của anh, tôi thấy anh rất khỏe...
- Tôi dường như đã khỏe.
(Vũ gác tay ra sau ngã đầu xuống nhàn nhã nói)
- Vậy sao không về?
- Vì tôi muốn ở lại đây..
Vui hơn!
- Bệnh hoạn.
Nói xong tôi lấy cái gối trên ghế đập mạnh vào bụng anh rồi bước lên phòng, anh tưởng cô có nhiều thời gian đùa lắm hay sao? Còn bận đối phó với cả ngàn con người mưu mô ngoài thương trường kia kìa.
Vừa tắm xong bước ra, cửa vang lên tiếng gõ, không mấy gấp gáp.
Bước ra mở cửa lập tức đập vào mắt cô là Vũ anh nhìn tôi ánh mắt hớn hở.
- Phòng cô cũng đẹp nhỉ? (anh đưa đầu vào xem)
Bởi vì sợ anh nhìn thấy những thứ không nên thấy.Cô hốt hoảng bước ra đóng mạnh cửa phòng làm anh giật mình.
- Có gì bí mật vậy? (anh không hiểu nhìn cô)
- Không có gì, tôi không thích thôi.
Anh lên đây làm gì?
Cô hỏi làm cho anh nhanh chóng quên đi những tò mò, gật gù nói ngay.
- Xuống ăn cơm, tôi đã nấu cơm tối xong rồi..
- Anh nấu sao?
- Phải, tôi nấu thì làm sao?
Vũ không nói thêm bỏ đi xuống lầu, bận sáng tới tối cô mới biết là mình đói thế nào vội vội vàng vàng đi theo xuống phòng ăn.
Đồ ăn đã được dọn sẵn, rất thơm, có cả mùi bơ tỏi mà cô lại cực kì thích?
Những món trên bàn đều là những món tôi thích, thích từ khi còn nhỏ.
Bất ngờ cô bước lại gần ngồi lên ghế, cầm đũa lên gấp một miếng vào miệng, thật sự rất ngon.
Đây là lần đầu tiên cô ăn món do anh nấu, không ngờ một chủ tịch như anh lại có thể khéo léo trong việc nấu nướng như vậy.
Vũ rửa tay xong, cầm đĩa thức ăn cuối cùng đặt xuống bàn, bình thản nhìn cô ăn xong liền hỏi.
- Có hợp khẩu vị không? Những món này cô ăn được không?
- Được, rất ngon.
(cô cười)
- Không ngờ những món này cô cũng thích?
- Anh nói vậy là sao? (cô quên mất thân phận của mình vô thức nói)
- Những món này là món mà bạn gái tôi rất thích, chỉ cần là những món này cô ấy đều có thể ăn sạch mặc dù không đói.
Chỉ tiếc khi tôi có thể nấu được, cô ấy lại không còn ở đây nữa.
Trong lời nói được thốt ra làm người ta có thể cảm nhận được từng sự nhớ nhung, chất chứa đầy tình cảm trong đó.
Trái tim cô càng lúc lại càng đông cứng lại.
- Anh yêu cô ấy tới nhường nào? (cô gằng giọng)
- Tôi yêu cô ấy cho đến khi tôi không còn đủ sức để sống, tôi yêu bằng sinh mệnh của tôi.
Yêu bằng tất cả những lỗi lầm của tôi tao ra đi đôi với sự hối hận.
- Anh lấy gì đảm bảo, lời anh nói ra đáng tin.
- Lấy thời gian, thời gian tôi đợi cô ấy gần năm rồi chưa đủ thì thêm năm hay chỉ cần cô ấy chịu về, tôi sẽ đợi.
Bất chợt, nước mắt cô vô thức rơi xuống, đối với cô như thế là quá đủ, những việc anh làm trước đây đều không quan trọng.
Quan trọng là bây giờ cô tin anh.
Cho dù có trở về với nhau hay không cô vẫn sẽ tin lời anh nói là thật.
- Tại sao cô lại khóc? Cảm động sao?
Anh lao ngay qua phía cô nâng nhẹ gương mặt cô lên lau đi những giọt nước mắt, nhìn cô lo lắng.
Đột ngột anh tiến sát lại gần cô, gương mặt mỗi lúc càng gần cô hơn, đôi môi nhấp nháy phải chăng muốn nói điều gì? Nhịp tim cả hai vô thức đập mạnh bao vây cả không gian tĩnh lặng có thể đập mạnh bao vây cả không gian tĩnh lặng có thể nghe được tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch" Cho đến khi môi chỉ cách nhau cm cô nhanh chóng mở lời, phá tan sự gần gũi tới mức làm con người ta say đắm thế này!
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Chuyện gì để mai rồi nói được không? (anh vẫn cố sát gần đôi môi cô hơi thở phả vào mặt cô đầy hương thơm của rượu thì ra anh đã uống rượu trước đó)
- Anh không cảm thấy có lỗi với bạn gái anh sao nếu anh như thế này với tôi?
- Tôi có lỗi với cô ấy? Nhưng sao tôi lại chẳng thể rời xa cô, cô giống với cô ấy.
Cô dường như chính là cô ấy, cô là người khiến tôi có thể nhìn thấy cô ấy trong đó? Nói cho tôi biết cô chính là Phương Linh của tôi.
Hãy nói rằng cô chính là cô ấy....
Anh cười bất lực buông cô ra, nụ cười của anh khiến cô nhận ra anh đau đớn không kém cô.
- Tôi...!tôi...!chính là.....