Đột nhiên cô nhớ tới lời Dương Quốc Thiên, không biết anh có chuyện gì nên lập tức chạy tới.
Vừa bước vào bệnh viện, cô liền gọi cho Quốc Thiên anh không nói gì chỉ kêu tôi lên phòng cấp cứu.
Cô lo lắng chạy lên, nhìn thấy Quốc Thiên chẳng bị gì nhưng áo lại dính bê bết máu sợ hãi hỏi anh.
- Thiên xảy ra chuyện gì?
- Tiểu Mỹ bị người ta ám sát.
Lúc anh chạy tới, tiểu Mỹ đã bị đâm trên tay vẫn cầm chặt chìa khoá này?
Quốc Thiên đưa cô chiếc chìa khoá là chìa khoá phòng cô và thư phòng sách của cô, Thiên đã nói có lẽ cô ấy bảo vệ những thứ này mới bị ám sát mất máu nhiều.
- Nói vậy? Tiểu Mỹ không phải là do Trương Phương Nghi sai tới tiếp cận em?
- Em nghĩ gì đi nói thế? Em có biết trước khi vào phòng phẫu thuật tiểu Mỹ còn nắm chặt tay anh nói anh phải bảo vệ em, nếu không em sẽ bị người ta hại? Làm sao cô ấy làm vậy với em?
- Vậy usb, em ấy lấy đi làm gì?
- Anh không biết nhưng anh chắc chắn cô ấy không đưa cho Trương Phương Nghi hay Quách Minh.
- Em cũng nghĩ thế, em trách lầm tiểu Mỹ rồi.
Bất ngờ, Đan Thanh lên tiếng sau khi nhận cuộc điện thoại.
Sau đó nhìn cô, lên tiếng nói lắp bắp.
- Usb đang ở chổ Leon, Leon nói có một email ẩn danh gửi tới cho Leon, chuyện usb trong đó tất cả thông tin của Trương Phương Nghi đã được kiểm chứng, và còn có một lá thư nội dung là "Usb của Vương An Kỳ tất cả thông tin của An Kỳ tôi đã bảo mật cao cấp cho cô ấy, mật khẩu sẽ nói sau.
Bây giờ hãy lấy thông tin của Trương Phương Nghi khởi tố cô ta " Nhưng Leon nói sẽ tìm ra những người được cô ta thuê để hại chị gái và còn những người thuê ám sát em và tiểu Mỹ tất cả luôn như vậy mới có thể khiến Trương Phương Nghi lãnh đủ bản án.
Những lời cô nghe được càng khiến cô thêm sợ hãi người đó rốt cuộc là ai? Chỉ có tiểu Mỹ biết, bây giờ em ấy vẫn chưa phẫu thuật xong? Làm sao hỏi?
Đan Thanh lên tiếng tiếp:
- Người này không đơn giản, chị cho rằng người này đã theo dõi em, biết tất cả những chuyện của em, mới âm thầm giúp em.
Biết rõ hôm nay sẽ có người tới hại em, mới lấy usb đi trước một bước.
Tiểu Mỹ và người này có quan hệ thân thiết, em ấy và người này có thể tin tưởng.
- Người này có thể là người luôn theo dõi em, tất cả cho thấy hắn luôn xung quanh chúng ta?
- Là Hàn Chính Vũ đúng không? (Quốc Thiên nhìn cô)
- Không đâu, Chính Vũ không làm vậy đâu.
(Cô lắc đầu nói bởi vì cô biết Vũ cũng không giúp cô)
Sau mấy tiếng tiểu Mỹ cũng đã phẫu thuật xong được đưa tới phòng hồi sức, bởi vì thuốc mê khá mạnh nên chẳng tỉnh lại nhanh chóng, cũng phải hai ba ngày sau mới có thể tỉnh lại.
Chính vì nhìn nét mặt xanh xao yếu ớt của tiểu Mỹ chẳng những cô thấy có lỗi, còn thấy rất hận Trương Phương Nghi.
Dường như, ba của Phương Linh nằm ở bệnh viện này cô đã lén hỏi số phòng rồi âm thầm đi tới phòng bệnh của ông ấy.
Ông ấy nằm đó với giấc ngủ say, sắc mặt rất hồng hào, có lẽ đã đỡ hơn nhiều.
Chỉ cần nhìn thấy như thế thôi cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Đột nhiên, điện thoại cô vang lên là Đan Thanh gọi đến.
- Em nghe...!
- Chị đã cho người đưa Trương Phương Nghi đến khu đất trống ngày xưa, đúng nơi em đã bị cô ta hại.
- Được, chúng ta tới đó thôi chị.
Cô lái xe đến bãi đất hoang ngày xưa, nhìn thấy một chiếc xe đậu ở đó cũ kĩ, hai người đàn ông đang dựng dưới đất một can xăng, thật ra trong đó chỉ là nước lã.
Cô cho hai người đàn ông về, chỉ còn cô và Đan Thanh.
Trước khi bước lại gần Đan Thanh cầm tay cô lại.
- Em sợ lửa hay là để chị làm.
- Để em..
em chỉ sợ lửa lớn thôi.
Lửa que diêm không có tác dụng với em..
Cô cười rồi bước tới, trong xe là một người con gái tên cô ta là Trương Phương Nghi.
Chỉ một tin nhắn đã khiến cô ta ngu ngốc nghe theo.
Vì sao vậy? Là vì tâm lí không ổn định, bản thân làm gì cũng không biết.
Chính là tâm lí này, tâm lí dễ bị người khác lừa gạt.
Trương Phương Nghi từ từ mở mắt, tay bị cột lại nhưng chân thì không.
Ngồi trên ghế lái, nhìn thấy mình ở một nơi hẻo lánh cô ta lại không nhận ra cô, vì cô đeo chiếc mặt nạ che đi cả khuôn mặt.
- Mày là ai? Sao lại bắt tao tới đây.
- Có thấy chổ này rất quen không? (cô nói giọng nhẹ tênh)
- Mày...giọng nói này? Mày là Vương An Kỳ?
- Mày không cảm thấy chổ này rất quen thuộc à? (cô bỏ qua câu hỏi của cô ta mà lên tiếng lần nữa)
- Mày đưa tao tới đây làm gì? Thả tao ra nếu không tao sẽ báo cảnh sát.
- Báo đi.
Có đủ bằng chứng thì cứ báo.
Đây là một nơi bệnh viện phi tang xác chết, tuỳ tiện vứt một cái xác ở đây người ta sẽ để ý sao?
- Tao chỉ muốn giúp mày hồi tưởng lại quá khứ thôi, để mày nhớ mày đã hại tao như thế nào?
- Mày không phải Vương An Kỳ, mày là Trương Phương Linh?
Cô ta nói lắp bắp, bởi vì không nhìn thấy mặt mà giọng nói thì giống nhau khiến cô ta không thể phân biệt cô là ai.
Cô bước xuống xe, dùng can xăng chứa nước giả vờ đổ lên đầy xe khiến cô ta sợ hãi hét lên.
- Mày làm gì, tao xin mày thả tao ra.
Tao sẽ nhận tội, tao sẽ không hại mày nữa mày là ai?
Cô tiếp tục dùng que diêm bật lên, khiến cô tưởng mình sẽ chết.
- Mày cũng biết sợ đúng không? mày muốn giết tao mày nghĩ muốn là sẽ được sao?
Cô thả que diêm xuống, nước làm tắt đi ngọn lửa nhỏ nhen đó, cô ta sợ hãi nhắm tịt mắt, một lát sau mới mở mắt ra, thở phào.
Gương mặt sợ hãi xanh xao trước mắt.
- Đây cảm giác này đó.
Cảm giác sợ hãi này đó.
Mày nhận ra chưa?
Cô nói xong bỏ đi, cùng Đan Thanh lái xe về, không ngại trước đó còn dùng điện thoại của cô ta vứt vào trong xe để tự tìm cách liên lạc với mẹ.
Cô đương nhiên chỉ hù doạ, chứ chẳng ác tới mức hại em mình.
Cô chỉ muốn cho Phương Nghi nhận ra cảm giác vừa sợ vừa không có ai bên cạnh lúc ngỡ là bản thân sẽ chết hốt hoảng thế nào.
Đương nhiên cho dù có báo cảnh sát điều tra cũng sẽ không có bằng chứng hay nhân chứng vì đây là nơi hẻo lánh, giống như cô ngày xưa chẳng làm gì được.
Cô ta chắc chắn biết điều đó.
Trên xe về, cô lập tức tắm thay đồ rồi đến bệnh viện xem tình hình của tiểu Mỹ.
Bất ngờ bắt gặp hành động đầy yêu thương của Quốc Thiên khi cô đứng bên ngoài nhìn vào.
Vừa định quay lại kêu Đan Thanh thì lại bắt gặp cảnh tượng Alan lén lút kéo tay chị ấy đi.
Oa hai cái cặp này, nghĩ đến người độc thân như cô đi được không chứ?
Tối hôm đó, cô mình ra về vì Đan Thanh bận đi ăn với Alan, còn Quốc Thiên ở bên cạnh tiểu Mỹ cô chỉ đi một mình về nhà.
Thậm chí bản thân cũng không có đề phòng bất cứ thứ gì.
Điện thoại bất chợt vang lên, cô vừa mở máy nghe liền nghe thấy tiếng Leon nói gấp gáp.
- An Kỳ, hôm nay đột nhiên có người tới báo án, sau đó theo địa chỉ bắt được tội phạm đã hại Trương Phương Linh vào năm trước, cùng lúc nhận được báo án bắt được đám người đã ám sát tiểu Mỹ và cậu được biết đó là cùng một người sai khiến là Trương Phương Nghi và Quách Minh.
Bây giờ đưa tin truy nã và bắt khẩn cấp vì hai người bọn họ bỏ trốn rồi cậu cẩn thận.
- Được, mình sẽ cẩn thận.
Vừa dứt tiếng từ sau lưng cô vang lên một tiếng " BỤP " đau đớn sau đầu khiến cô ngã quỵ xuống ngất đi.
Không còn nhận thức được gì nữa...