Sáng hôm sau cô cùng Phương Nghi đi học.
Vừa bước vào lớp thì Phương Nghi lại đi ra căn tin ăn sáng với tụi bạn, trong lớp chỉ còn một mình cô.
Không có ai, lạ thật.
Vừa tính bước ra khỏi lớp thấy Vũ từ ngoài đi vào.
Cô nhìn thấy trên mặt Vũ có một vết trầy, tay cũng băng lại cô hơi giật mình vì nét mặt Vũ hơi tái đi.
- Vũ? Cậu làm sao vậy?
- Không sao.
- Sao mấy hôm nay không đi học.
- Bận?
- Bận gì? Sao tôi gọi kêu đi học không được, còn mấy hôm nay bài tập nhiều.
Không đến học rồi bản thân bị gì cũng không nói bạn bè nghe là sao?
- Có cần hỏi nhiều vậy không? Chuyện của tôi liên quan gì cậu?
- Ừ.
Không liên quan gì cả.
Vậy mà tôi còn lo cho cậu không đi học không hiểu bài, ghi lại hết mấy bài giảng khó để trong hộc bàn cho cậu.
- Không cần lòng tốt dư thừa đó
- Ưkm..cũng không cần tôi đây có lòng với kẻ không biết ơn..
Cô tức giận với thái độ quá đáng của Vũ.
Cô có làm gì sai? Lo cho bạn là sai hả? Quát người ta như con không đẻ ừ có đẻ ra đâu.
- Chính Vũ này không cần bạn phó học tập siêng năng có lòng tốt phải quan tâm.
Cũng đừng dính líu tới tôi.
Nếu cứ sống trong bộ mặt giả dối đó thì tôi đây không cần làm bạn.
- Cậu nói gì? Tôi giả dối gì chứ? Tôi đã làm gì Vũ.
- Cậu có làm gì hay không cũng là cậu biết vờ vịt với tôi.
- Phải, vờ vịt.
Cậu bị thế này là đáng? Đáng lắm luôn đó.
Cô quay lưng đi không thèm nói gì thêm cho tới khi bước ra tới cửa lớp, đột nhiên chai nước suối bay thẳng vào tường mạnh kêu lớn lắm.
Ngay sát bên tai cô giật mình quay lại thì thấy Vũ tức giận nhìn cô.
Bị dằn mặt như vậy xin lỗi chứ cô đây cũng hơi nóng máu rồi.
- Nếu vẫn còn thái độ hung hăng đó với tôi thì tôi không khách sáo đâu.
- Cậu nghĩ cậu sẽ làm gì tôi?
- Đương nhiên không làm gì được nhưng tôi nghĩ chắc ba cậu không biết cậu bị thế này đâu ông ấy đang ở nước ngoài công tác mà phải không.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra bước tới gần Chính Vũ chụp nhanh mấy tấm hình thấy rõ cậu ta bị thương.
- Làm gì vậy.
- Nếu ba cậu thấy chắc sẽ buồn lắm.
- Aaaaa...cái con nhỏ này.
- Haha đừng chọc chị giận.
Cô nói xong dùng đôi giày cao gót mình đang mang trên chân đá gót vào chân Vũ rồi chạy ra khỏi lớp.
Cũng may cô chạy nhanh xuống căntin với tụi bạn.
Vũ không chạy theo mà cô lại một mực hả hê.
Nhưng tới lui cô vẫn nghĩ đã có chuyện gì xảy ra khiến cậu ta đối với cô ác cảm như vậy, trong thời gian từ hôm đó đến nay không hề gặp làm sao cô làm gì cậu ta được.
Vừa nghĩ tới đó cô nghe số người đi ngang cô nói..
- Con Linh kìa? Hôm trước tao thấy thằng Vũ lớp nó đánh lộn với thằng nào trong bar.
Hình như con Linh qua lại với thằng Vũ nên bạn trai nó bắt gặp đánh Vũ đó.
- Trời má tội nghiệp Vũ nam thần của tao vậy?
- Tưởng Phương Nghi thôi ai dè con chị cũng đáo để thật.
Chị em toàn loại không ra gì.
- Ai cũng quen được hết đó mấy má..
Cô giật mình vì những câu nói đó, cô làm gì có bạn trai.
Vũ đánh nhau với bạn trai cô là chuyện không thể nào? Lại chuyện gì mà toàn đổ lên đầu cô không chứ?
- Mới nói gì đó? - Tiếng Phương Nghi vang lên.
Đứa nào mới nói thử nói lại xem.
- Cô lập tức hiểu ra vấn đề Vũ hiểu lầm? Nhưng làm sao hiểu lầm được trong khi một người tên Linh một người là Nghi? Còn có gì đó nữa mới để mọi chuyện xảy ra như vậy.
Phương Nghi tiến tới chổ bọn con gái đang bàn tán về cô và Nghi, cô nhanh chóng đi lại để ngăn cản Phương Nghi gây chuyện mặc dù là bọn họ nói xấu sau lưng chị em cô trước nhưng mà cô vẫn không muốn xào xáo.
Phương Nghi xông tới nhìn đám đó, cô thấy có chút nóng giận hiện rõ lên khuôn mặt Phương Nghi.
- Nghi em định làm gì?
- Làm gì? Chị còn phải đợi em nói?
- Đừng gây thêm chuyện ồn ào thêm thôi.
- Chị nhịn được em thì không?
Bọn kia thấy cô có chút nhẫn nhịn còn Phương Nghi thì cứ bị cô kéo tay lại...
- Chả biết lấy đâu ra tự tin như vậy nữa...
- Nói vậy là ý gì?
- ý gì? Hai chị em mày suốt ngày đi dụ trai thì thôi đi còn làm như thanh cao lắm vậy? Nói sai chổ nào về mày vậy Phương Nghi.
- Chuyện của tao là của tao, bọn miệng rộng như tụi mày xen vô là sai rồi đó.
- Mới nói gì đó con kia.
- Tao nói tụi mày miệng hôi, thúi còn thua đống rác nữa đó.
Phương Nghi hất tay cô đi lên bước lên tụi nó có vẻ sợ lùi lại, cô không biết Phương Nghi dạo gần đây sau lưng có ai chống lưng nhưng bây giờ có vẻ như cả trường đều nể mặt Phương Nghi.
- Nghi có gì nói từ từ là được.
- Nếu tụi nó không đả kích em thì em đã không muốn làm tới cùng rồi.
- Chúng ta đi ra đây nói chuyện.
Cô không muốn trước mặt người ngoài mà cãi nhau với Phương Nghi để người ta cười chê cô kéo tới một chổ vắng người, lập tức hỏi..
- Em đã làm gì để người ta phải nói này kia vậy?
- Em không làm gì cả? (vẫn thản nhiên nói)
- Vậy chị hỏi em nếu em không như vậy em ngại lời đồn à?
- Chị nghi ngờ em?
- Chị chỉ nói sự thật.
Không nghi ngờ.
- Chị suốt ngày tin tưởng người ta nghi em gái mình..
- Nếu là chị chị không làm chị sẽ không thèm để tâm.
Hơn nữa em đã làm gì để gây chuyện đánh nhau.
- Chị nói gì em không hiểu.
Phương Nghi lập tức quay mặt đi trả lời câu hỏi của cô bằng sự che giấu.
Chột dạ!
- Nói gì? Em giải thích cho chị rốt cuộc tại sao bạn trai em lại đánh Vũ? Vũ có liên quan gì đâu?
Cô nhớ rất rõ bản thân không hề nói gì với ai cô với Vũ có đi chung, cũng không để ai biết cô với Vũ quá thân với nhau? Thì làm sao người khác biết cô đi với Vũ bị bạn trai bắt gặp đánh trừ phi người bị bạn trai Phương Nghi bắt gặp là tôi với Vũ nhưng mà lẽ nào Linh và Nghi cả tên cũng nhầm nhau à? Tại sao người ta luôn nói bạn trai Linh đánh Vũ mà không là bạn trai Nghi? Tại sao Vũ lại không phân biệt cô là Phương Linh em cô là Phương Nghi.
Mặt có thể giống nhưng tên khác mà? Trừ khi có ai đó đã nói dối về thân phận...
- Em nói dối cái gì phải không? Phương Nghi em ngày càng có nhiều bí mật rồi đó?
- Chị đừng xía vô chuyện của em.
- Nếu em không đem chị ra làm bia chị sẽ không xen vào.
Cô nói xong tức giận bỏ đi lên lớp, không biết thế nào cô lại cảm thấy mọi chuyện đang rối ren cả lên thậm chí sẽ có gì đó ảnh hưởng tới cuộc sống yên bình của cô.
Tan học, ai đó là bạn của Phương Nghi chạy lên lớp nói nhỏ gì đó với nó rồi cả bỏ đi.
- Nghi em đi đâu?
- Chị về trước đi, em đi siêu thị mua đồ với bạn..
Cô chưa kịp nói gì Phương Nghi đã quay lưng bỏ chạy, dáng vẻ không giống như là gấp đi siêu thị mà trốn ai đó? Mãi mê lo nghĩ thì tiếng hất ghế mạnh ngã xuống làm cô giật mình.
Tất nhiên trong lớp không có ai cả và người duy nhất cùng trong lớp với cô là oan gia ba đời của cô đây..
- Nhặt ghế lên..
- Tự đi mà nhặt lên.
Nói xong Vũ nhếch môi nhìn cô bỏ ra về, biết làm sao đây.
Cô tự lại nhặt lên thôi nếu không mai cô chủ nhiệm lại mắng vì ý thức kém..