Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình độ tàn phá của vị long vương tẻ nhạt đối với thuộc hạ đáng thương của mình lại lần nữa phát huy hiệu quả trăm phầm trăm, đêm đó trước khi Tần Giao rời long cung để về thôn Phạm, Hoành Hành Giới Sĩ bị y đùa giỡn quá mức nhưng lại không thể trực tiếp nổi đóa với y, cái bản mặt lão nom rõ rầu ơi là rầu, có nỗi khổ mà khó lòng kể ra.
Tần Giao cười như không cười, vốn dĩ cũng chẳng xem mấy câu hỏi vớ vẩn lúc nãy là thật, cùng lắm chỉ dùng mấy câu quái gở ấy để chọc Hoành Hành Giới Sĩ – người quen tỏ ra nghiêm túc trước mặt mình thôi.
Trở ra từ dưới hồ Xích Thủy, y trút bỏ hình thái rồng, lại lần nữa trở về dạng người. Vừa lên bờ là y cũng khôi phục bộ dạng người bình thường mà mọi khi vẫn luôn cẩn thận bảo trì trước mặt Tấn Tỏa Dương, sau đó rảo bước hướng về phía thôn làng lưng chừng núi.
Mặc dù trong lòng y cũng đoán được, bây giờ đã khá trễ rồi, đừng nói là cái tên Tấn Tỏa Dương quen nếp ngủ sớm dậy sớm như ông già, mà ngay cả Dương Hoa và những người khác trong thôn cũng chẳng có thói quen thức qua đêm ba mươi để đón giao thừa, giờ chắc đều đã lên giường đi ngủ từ lâu rồi.
Song biết mà một chuyện, dù thế nào vẫn muốn trở lại bên cạnh người đặc biệt kia, chỉ đứng trước cửa sổ ngắm nhìn từ xa cũng thấy an lòng thì lại là một chuyện khác.
Nghĩ đoạn, Tần Giao cúi đầu híp mắt, nhớ lại hơi ấm đầy nhung nhớ nơi lòng bàn tay, tiếp tục lặng lẽ rảo bước trên con đường núi phủ đầy tuyết, bên dưới ánh trăng trên đỉnh đầu, hướng về phía thôn.
Dọc theo con đường này, phía trên cánh rừng hoang Đông Sơn luôn có mưa tuyết giăng lất phất không lớn không nhỏ. Tần Giao đi trên nền tuyết, hoa tuyết trắng xóa yên tĩnh sượt từ trên đỉnh đầu xuống rồi dừng lại, cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến y, y vẫn một mình tiến bước giữ vững tốc độ.
Trên đường phải đi ngang qua gần một vách núi gần bến hồ Xích Thủy kết băng, lúc phóng tầm nhìn lơ đãng qua một bên khác của ngọn núi, ánh mắt y bỗng khựng lại một cách kỳ lạ.
Tần Giao lẳng lặng dõi đôi mắt xám về phía vách núi quái lạ cách đó không xa, dường như nó vẫn luôn tồn tại ở nơi đó mà cũng như thể bỗng dưng xuất hiện.
Người đàn ông tái nhợt nhìn về phía sau cánh rừng hoang, bỗng, y đảo đôi đồng tử màu xám, tỏ ra không quá thân thiện, biếng nhác nhếch miệng nói với nền tuyết rõ ràng trống không ở phía sau:
“Ngươi từ đâu tới, trốn ở đó làm gì, lập tức cút ra đây cho ta.”
“……”
“Oắt con, ta khuyên ngươi tốt nhất chớ có giả câm giả điếc, cũng nên biết thức thời một chút. Nếu ngươi còn tiếp tục như thế thì ta không thể đảm bảo lát nữa mình sẽ không nổi hứng nhất thời, lột da lông trên người ngươi ra rồi ăn tươi nuốt sống ngươi ngay giữa trời tuyết này đâu.”
“!!”
Lúc nói lời này, Tần Giao còn liếm cánh môi dưới nhợt nhạt của mình, nom cực kỳ “hung tàn” và “tham lam”, y cũng xác nhận chắc chắn rằng khoảnh khắc mình vừa dứt lời, tiểu dã túy kia đã bị mình dọa sợ chạy xa tít rồi. Thủ đoạn của con tiểu dã túy theo dõi y quả thực chẳng ra sao, hơn nữa trên người nó còn có mùi phấn son thuộc về thiếu nữ trẻ.
Tuy nhiên giờ Tần Giao đang vội rời đi nên tạm thời gác lại những thắc mắc và suy tư trong lòng, sau khi xác nhận phía sau vách núi không còn vật sống nào lén lút quan sát mình nữa, y mới nhíu mày từ từ đi tiếp về phía trước, nhủ bụng lần sau nếu rảnh thì phải quay lại kiểm tra kỹ mới được.
Y không biết rằng bên này mình vừa rời đi, thì ở bên kia, sau bụi cây đoạn mộc mọc dại bên vách núi, quả thực có một con cáo nhỏ dõi đôi mắt rưng rưng sợ hãi liếc nhìn bóng lưng người đàn ông đã đi xa. Đây là một con cáo con lông xám, có cái đuôi to, đầu đội hai, ba mảnh lá khô rụng, sợ đến run bần bật cả lên.
Mãi đến khi xác nhận Tần Giao đã đi xa, hẳn không nghe được gì nữa, một giọng nữ tủi thân mới lầm bầm cất lên:
“Trương Trường Thanh, cái đồ bội bạc…… lương tâm bị chó ăn…… Đều tại anh nên tôi mới lưu lạc đến cái chốn chết tiệt này…… Nhưng dân quê ở đây…… sao ai cũng hung dữ đáng sợ thế không biết…… Oa oa…… Mình phải làm sao để báo cho bọn họ biết…… rằng mấy kẻ xấu xa ở dòng thời gian khác đang giở trò với nước sông đây…… Phải đi…… Phải đi đâu để tìm anh đây…… Đều tại anh, đều tại anh, hại tôi lạc đến chỗ khỉ ho cò gáy này…… Uổng công chờ anh lâu như thế mà anh vẫn chẳng tới…… Hại tôi cuối năm rồi chẳng được về nhà…… Còn lạnh như này nữa chứ…… Hắt xì…… Hắt xì……”
Tiểu hồ nữ nương nương càng nói càng tủi hờn, cuối cùng tiếng nức nở và tiếng hít mũi sụt sịt vẫn hoá thành một cơn gió Bắc thét gào lướt qua nền tuyết, cuốn hoa tuyết trên núi tiêu tán xa xăm.
Không ai phát hiện ra, sau khi con hồ ly nhỏ màu xám này nói xong những lời ấy, nó bèn quay đầu ngoắc đuôi nhảy một cái như thể cả người bay lên, chui vào dưới vách núi lập lòe ánh sáng đỏ, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Mà ở một bên khác, Tần Long Quân vẫn chưa hề hay biết mình vừa vô tình dọa hoa đào nát của thằng nhóc Trương Trường Thanh kia chạy mất. Y tiếp tục dò đường trong bóng tối, men theo chiếc giếng cạn quen thuộc ở cổng thôn, chậm rãi tiến lại gần căn nhà gỗ nhỏ bé ở cuối thôn kiến càng ngựa.
Trong tầm mắt, giữa đêm ba mươi tết, phần cuối bức tường giữa nhà y và nhà Phạm Tế được phủ một mảng tuyết đông mềm mại, trên mặt tuyết có không ít pháo hoa, pháo bông mà đám con nít trong thôn chơi xong bỏ lại, còn có một vài dấu chân đen thùi bẩn thỉu, cũng của tụi nó giẫm ra.
Ở cuối đường còn đắp mấy người tuyết với biểu cảm buồn cười hoặc sinh động, vị trí mũi và đầu được cắm cây củ cải đỏ, nhìn từ xa nom chúng nó tròn vo mập ú rõ là đáng yêu, rất có không khí tưng bừng náo nhiệt của tháng giêng.
Ban đầu Tần Giao không để ý tới mấy con người tuyết hình thù kỳ quái ở cửa, giữa lúc đang khom lưng đi tới cửa, định tránh khỏi đống chướng ngại vật này để khẽ khàng nhón chân đẩy cửa đi vào nhà mình, thì trong thoáng vô tình, y phát hiện trong đống người tuyết bọn trẻ con đắp có một con trông hoàn toàn lạc quẻ, thậm chí tạo hình phải nói là quái đản kinh dị.
Cái thứ quái quỷ này nghênh ngang đặt ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt, đúng là có thể dọa người ta sợ chết ngắc. Tần Giao thấy trên con người tuyết này còn cột một miếng vải, bèn gỡ xuống coi thử, vừa nhìn rõ trên đó viết gì là sắc mặt y tức khắc chùng xuống.
【Nghe rõ đây! Đây là người tuyết long thần mà Phạm A Bảo tao tự tay làm cho Dương Hoa vợ tương lai của tao ha ha! Đứa nào chán sống dám sờ bậy sờ bạ! Thì sáng mai tao cho chúng mày rụng răng hết đấy nghe chưa! Hừ hừ!】
Long thần chính chủ: “????”
Cái thứ quái quỷ này là từ tay đứa nào ra, quả thực nhìn là biết liền.
Bị một thằng oắt không biết xấu hổ, mới tí tuổi đầu đã dám cướp con gái mình đi mà chưa có sự cho phép của mình, sắc mặt Tần Giao biến đổi không ngừng. Y dừng bước, xụ mặt nén giận, quan sát cái thứ…… “sinh vật không xác định” dựng ở cửa nhà mình, đầu nó cắm hai củ cải đỏ được chạm khắc bằng dao, thân thể thô kệch nằm cuộn lại gớm ghiếc như một con giun khổng lồ dị dạng. Trong lòng y hoang mang bật ra một câu hỏi và cũng tự trả lời mình luôn.
Đây là…… rồng? Thứ này mà là rồng á? Đây rõ ràng…… chính là một con…… heo……
Chẳng hiểu sao, lúc thầm nói ra đáp án khiến chính bản thân cũng phải cười gằn này, Tần Giao cứ có cảm giác quai quái như thể đang tự mình sỉ nhục mình vậy.
Tần Long Quân tỏ vẻ mặt ghét bỏ, cơ mà y còn chưa kịp đứng trước cửa nhà mình cẩn thận “thưởng thức” cho xong cái thứ đồ quái quỷ đang xâm phạm nghiêm trọng quyền hình ảnh cá nhân của y, và giơ chân đá đổ nó đi một cách vô cùng ấu trĩ dứt khoát, để sáng mai cho thằng nhóc hàng xóm Phạm A Bảo thích mơ mộng hão huyền kia tức chết chơi.
Thì bỗng nhiên, y vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau nên đã cảm nhận ở cuối bức tường có tiếng động nho nhỏ nào đó, kèm theo đấy là một tiếng ho khan khả nghi vang lên.
Mới đầu Tần Giao tưởng đó là con vật nhỏ không rõ lai lịch, lúc trước lén bám theo y trên núi, nhưng sau khi phát hiện khí tức thanh lãnh quen thuộc đang ở phía sau mình gần trong gang tấc, lưng gáy y lập tức cứng đờ ra, gương gạo quay đầu lại……
—— Và rồi y trơ mắt trông thấy một bóng người điển trai, toàn thân cũng trắng tinh giống như con người tuyết này, vừa rồi cứ ngồi im ỉm trong góc tường tối om nên bị y bỏ qua. Hắn chầm chậm phủi tuyết vương trên đầu gối, tỏ vẻ ngập ngừng khó hiểu, nhìn bộ dạng y thần kinh giơ một chân lên nhắm ngay vào con “rồng dị dạng” nọ.
“Anh đang…… làm gì vậy?”
“……”
“Anh…… ghét người tuyết này lắm sao, Tần Giao?”
Tần Giao: “……”
……
“Vừa rồi cậu…… vẫn luôn ngồi ở đó à?”
”Ừ.”
“Điểm tâm này ở đâu ra vậy?”
“……Tôi mua dưới núi đấy, ngon không?”
“Ừm…… Cũng không tệ lắm.”
Đêm ba mươi tết, ánh trắng đỏ vẫn lặng lẽ rọi chiếu lên mảnh đất Đông Sơn.
Cơn mưa tuyết bên cạnh tường rào chậm rãi rơi lên mái hiện ngoài căn nhà, Tần Giao và Tấn Tỏa Dương cùng ngồi tại bức tường quen thuộc nhà bà Phạm Tế, đã vài hôm rồi không gặp nên bầu không khí giữa cả hai khá lúng túng, hai người nhìn nhau không nói gì, vừa cầm gói bánh điểm tâm, vừa ngồi trong trời tuyết ngắm nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu.
Trong gói bánh điểm tâm này có những món mà người Đông Sơn ưa thích, bánh hồng điểm khoa khoa, màn thầu rượu nếp, còn có một ít mứt hồng được rắc đường trắng nữa. Đây đều là ban ngày Tấn Tỏa Dương mua cho y ở khu chợ dưới chân núi, giờ vừa khéo làm bữa khuya cho hai kẻ chẳng kịp ăn tất niên, chỉ có thể ngồi chỗ này thủ thỉ chuyện trò.
(Các món cậu mua cho mợ
)
Thật ra Tấn Tỏa Dương đã đợi trước cửa nhà Tần Giao chừng hai, ba tiếng rồi, lúc xế chiều hắn ngồi nhờ xe Lão Tháp để trở về rất sớm từ thị trấn, sau đó vẫn luôn ở lại trong thôn giúp bà Phạm Tế chuẩn bị tiệc giao thừa, chưa từng đi ra ngoài.
Hắn ăn cơm tối cùng búp bê bùn, Phạm A Bảo và Dương Hoa ở nhà bà Phạm Tế, tuy bữa cơm đoàn viên chỉ có bốn, năm người thôi, bầu không khí cũng không quá náo nhiệt.
Bản thân hắn không phải kiểu người nói nhiều hay khéo ăn khéo nói, nhưng được tập trung ở đây, cùng những người hắn đã thân thiết thời gian qua ăn bữa cơm giao thừa đủ đầy phong phú trong ngày lễ truyền thống đặc biệt nhất của Trung Quốc, cảm giác ấy dường như cũng rất tốt đẹp.
Sau khi ăn tối xong, hắn kiên nhẫn giúp đỡ bà cụ Phạm Tế cao tuổi và an ủi Dương Hoa – cô bé đang giận hờn vì chờ cha về – cùng lên lầu đi ngủ.
Vốn hắn cũng định nằm xuống ngả giấc, song lại nhận ra mình trằn trọc mãi không ngủ được, bấy giờ hắn mới cau mày đi xuống lầu một mình, ngồi đằng trước nhà, tiện thể chờ đợi cái người đã hứa đêm nay nhất định sẽ về nhà.
Đã lâu lắm rồi mới mất ngủ vì người hay chuyện nào đó, Tấn Tỏa Dương chợt sinh ra phiền muộn. Nhưng đã ra khỏi nhà giữa đêm hôm khuya khoắt để đội tuyệt chờ người kia trở về rồi, hắn cũng chẳng giấu đầu lòi đuôi mà quay vào trong nhà nữa, chỉ đứng lặng chờ đợi trên con đường mà người ấy ắt sẽ đi qua nếu muốn từ cổng thôn về nhà, tựa như một chú người tuyết cỡ lớn được bao phủ trong băng tuyết.
Trong lúc chờ đợi, Tấn Tỏa Dương mang theo cõi lòng phức tạp, nhìn tuyết rơi trên đầu mỗi lúc một nặng hạt, không làm mấy việc vặt vãnh giúp cụ già trong thôn giống mọi khi, kẻo bỏ lỡ cơ hội đón người ấy trở về.
Mà nhân lúc này chung quanh không có ai quấy rầy, hắn bèn mang chiếc vòng bạc mua dưới chân núi hồi chiều mà mình bọc trong khăn mùi soa ra để ngắm nghía, đồng thời cũng cúi đầu cau mày, nhớ lại câu chuyện nghe được từ vợ người thợ bạc hiền lành cao tuổi, rồi cứ thế đơn độc suy tư một chốc.
“Vậy là trong quá khứ, loại vòng rồng quay đầu này…… còn có nguồn gốc đặc biệt ư?”
【Đúng vậy, tương truyền “rồng quay đầu” lưu truyền từ dân tộc Lê[] xưa kia, nghe nói trước đây những người thợ bạc lành nghề chỉ làm một cặp vòng rồng quay đầu trong suốt cuộc đời mình, nếu là trai gái sinh ra có duyên với nhau thì sẽ tìm cho mỗi người một chiếc.】
“……”
【Từ ấy, bất kể hai người bị vận mệnh chia cắt hay mỗi người phải đi đến nơi đất khách quê người, khó lòng gặp lại nhau, nhưng chỉ cần trên tay đối phương vẫn đeo vật này, thì dù cho cách trở muôn sông ngàn núi vẫn có thể chờ được người trong lòng mình quay đầu lại. Mà nhắc đến điển cố và nguồn gốc của vật này, thật ra ở địa phương chúng tôi còn có một câu chuyện thế này.】
“Câu chuyện?”
【Ngày xửa ngày xưa, dân tộc Lê có một truyền thuyết như vầy. Có một thiếu niên Lê tộc gia cảnh nghèo khó, bỗng một ngày nọ, ở cạnh dòng sông trên núi Lê, cậu nhặt được một con rồng mình mẩy đầy rẫy vết thương do mưa gió sấm sét. Sừng và vảy rồng vào thuở ấy có giá trị liên thành, nếu giết chết con rồng suy yếu này thì thiếu niên có thể đổi lấy vô vàn của cải, nhưng cậu thiếu niên bần hàn ấy lại không lựa chọn làm vậy, mà cậu đã mang con rồng bị thương về nhà mình.】
“……”
【Cậu dùng nước rửa sạch vết thương cho rồng, hái thảo dược trên núi về dốc lòng chăm sóc cho rồng, khi vết thương của rồng dần khỏi, bọn họ cũng nảy sinh tình cảm thắm thiết trong thời gian chung sống. Có một ngày, phía Nam xảy ra lũ lụt, quê hương của thiếu niên Lê tộc cũng hứng chịu tai họa. Để cứu cậu thiếu niên suýt bỏ mạng trong dòng nước lũ, rồng đã bay lên trời, dùng pháp thuật cứu giúp rất nhiều người, nhưng cũng chính vì vậy mà gương mặt thật của rồng đã bị những phàm nhân mình cứu giúp nhìn thấy. Do đó, rồng buộc phải rời khỏi núi Lê, cũng rời khỏi thiếu niên Lê tộc từng cưu mang mình.】
“……”
【Hai con người đã sinh tình cảm quyến luyến sâu đậm đương nhiên đều vô cùng đau khổ, nhưng vận mệnh trời Nam đất Bắc dường như đã được định sẵn, bởi vì ai cũng đều hiểu, bầu trời và sông nước mới là bến đỗ của rồng, một phàm nhân bình thường đâu thể dùng sức mạnh của mình để thay đổi điều ấy. Vào ngày bọn họ trao cho nhau cặp vòng rồng quay đầu và buộc phải chia cách trời Nam đất Bắc, trước khi về long cung rồng còn cho thiếu niên Lê tộc một lời hẹn ước gặp lại trong kiếp này.】
“Hẹn ước gì?”
【……Rồng nói, sau khi ta và ngươi chia tay, đỉnh núi Lê sẽ không bao giờ đổ mưa buổi sớm nữa, ta sẽ giữ nước mưa trên mây đến buổi trưa và hoàng hôn, chờ ngươi đốn củi trên núi về nhà không bị ướt mưa thì mới ban nước mưa xuống nhân gian. Nếu mai sau có một ngày, ngươi ở trên đỉnh núi nhìn thấy trời bắt đầu đổ mưa, thì chính là rồng đang khóc trên mây, cũng tức là, ngày ngươi và ta gặp lại đã sắp đến rồi, ta rốt cuộc cũng quay trở lại để tìm ngươi……】
……
—— 【Mà câu chuyện này…… Chính là câu chuyện rồng quyết tâm quay đầu lại vào thời khắc cuối cùng trước khi rời khỏi nhân gian, vì người trong lòng mình…… Hay còn gọi là rồng quay đầu.】
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chưa viết xong, chương tiếp theo tiếp tục, nguồn gốc của rồng quay đầu và A Hương đều xuất hiện rồi ha ha ~
Ngoài ra, tôi lại nói thêm một lần sau cuối nữa, phần sau của truyện này thực sự thực sự không dài, cho dù bạn ghét tốc độ update của tôi đến cỡ nào, ghét văn phong tôi khó hiểu dài dòng, ghét nhân vật chính của tôi, định cả đời không đọc truyện của con dê đáng ghét này nữa, thì tôi đều có thể nói cho bạn biết, nó thực sự thực sự sắp kết thúc rồi……
Chờ nhiều rồi đọc, drop truyện hay nguyện ý follow đến tận khi truyện kết thúc, tôi đều hết sức biết ơn, thật đấy. Trong quá trình bộ truyện này đang viết dở, có ít nhất bốn lần tôi muốn cho nó đầu voi đuôi chuột, viết bừa cho xong hoặc bỏ hố quách đi, nhưng từ đầu chí cuối tôi đều cảm thấy độ hoàn chỉnh của một bộ truyện là thể hiện sự trách nhiệm của tác giả. Mặc dù vì trình độ có hạn, mạch tiết tấu kém, nên phần sau có vài bạn đọc thực sự không thích, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng để cuối cùng không đầu voi đuôi chuột.
Không đầu voi đuôi chuột là yêu cầu cơ bản nhất của tôi đối với bản thân, không liên quan gì đến chuyện khác, hơn nữa tôi tuyệt đối không vì thu nhập hơn đồng một ngày này mà cố ý kéo dài ra đâu…… Bởi vì…… Bộ truyện này thực sự không có đáng bơm tiền đến mức ấy đâu, đúng không….. _(:з” ∠)_
Tôi cũng viết truyện vì sở thích thôi mà, rất đơn giản là viết vì sở thích thôi, nếu không tin thì tôi đành chịu. Đến nước này rồi, tôi cũng chỉ muốn trò chuyện với các bạn yêu thích bộ truyện này, xem những bình luận có thể an ủi tôi thôi mà, vậy cũng tốt rồi.
Không thích thì đừng nên miễn cưỡng xem, cũng đừng nói mấy lời kiểu như “Vì kết cục thì cho dù ghét nhân vật chính và tác giả vãi nhưng tôi vẫn phải miễn cưỡng xem đến hết”, nói vậy thực sự làm tôi thấy hơi buồn đấy.
Tôi rất ít khi nổi giận với ai, nhưng cũng có lúc tôi thấy không vui chứ, dù sao trái tim cũng là cục thịt mà, vừa mềm lại vừa dễ tan chảy vì những tâm tư tình cảm. Không phải tôi muốn trách móc những độc giả không thích truyện, nhưng mà cái cảm giác chán nản này thực sự rất bức bối ấy, nên tự dưng hôm nay muốn nghiêm túc nói cho mọi người suy nghĩ của chính tôi…… Ừm, nói chung là cảm ơn mọi người, moah moah.
★Chú thích:
[]Dân tộc Lê: là một dân tộc thiểu số của Trung Quốc, chủ yếu sinh sống tại đảo Hải Nam và một số khu quần cư khác ở Trung Quốc Đại Lục, dân số người Lê là vào khoảng hơn , triệu người (vào năm ).