Bởi vì người khổng lồ Chu Bình chủ động đề nghị giúp bọn họ lên núi, cho nên tiếp sau đó, nhóm ba người của Tấn tính sư tới đây hỗ trợ giải quyết lỗ thủng trên trời đã bất ngờ được hưởng thụ dịch vụ kích thích dạng tàu lượn siêu tốc trên không.
Trong quá trình trải nghiệm có thể nói là hết sức kỳ diệu này, lúc thì đầu Tấn tính sư nổ thành một cục pháo bông trắng, lúc thì lại xoăn thành bánh quai chèo trắng. Đối diện với gió Bắc đáng sợ hơn cả vòi rồng cứ phả thốc vào mặt, hắn chỉ có thể cau mày cố gắng giữ gìn sự nguyên vẹn của ngũ quan của mình.
Ba người họ cộng thêm cả con trâu xanh già đi cùng rốt cuộc cũng vượt qua khu rừng tuyết tùng rậm rạp phủ đầy tuyết trắng, đi đến bên ngoài thôn Khổng Lồ thần kỳ nằm trên đỉnh núi.
Búp bê bùn và trâu xanh vừa chạm chân xuống đất là mặt cắt không còn hạt máu, đồng loạt ngã nằm lăn ra đất, dùng bàn tay bùn đất nhỏ tí và móng trâu để che miệng nôn khan.
“Ọe —— Ọee —— Ọeee!!”
Lúc đưa bọn họ leo từ giữa sườn núi lên, Chu Bình chạy mà như thể bay tới bay lui trên đỉnh núi vậy, khiến một con trâu và một người bùn đất quay cuồng ói mửa thế này, có thể tưởng tượng được tốc độ chạy của anh ta nhanh cỡ nào.
Tấn Tỏa Dương là người duy nhất còn giữ được bình tĩnh trong toàn bộ hành trình, sau khi đã may mắn sống sót từ tay Chu Bình thì hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉnh lại mái tóc trắng hơi “hoang dại” của mình, trước sau vẫn luôn ôm khư khư giỏ hồng bảo bối, rồi trông thấy người khổng lồ Chu Xương ngồi xổm xuống, xấu hổ xin lỗi bọn họ:
【Xin…… Xin lỗi, tính sư…… Có…… Có phải ngài và các bạn của ngài…… cảm thấy…… khó chịu không? Sao…… tự dưng lại……. nôn thế này?】
“Ừm, tôi vẫn ổn, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi, mà chúng ta đã đến nơi rồi ư?”
【Đúng vậy…… Phía đằng trước kia…… Ở sau ba tảng đá lớn trông giống hình…… đầu ban tử ấy (đầu hổ)…… có một cái hang…… Chúng ta…… cùng xếp thành hàng chui qua đó…… là có thể đến được…… thôn Khổng Lồ…… Nhớ kỹ tuyệt đối đừng để bị tụt lại phía sau…… Không là sẽ chẳng tìm được đường ra đâu…… Em trai tôi…… Chu Đinh…… chắc chắn đang ở trong thôn…… Chúng ta…… cứ trực tiếp đi vào…… là được……】
Chu Bình chỉ cần bị lái sang đề tài khác là sẽ dễ dàng quên luôn việc lúc trước, bắt đầu giải thích cho họ với giọng điệu chậm chạp khô khan. Tấn Tỏa Dương ngước đôi mắt nhạt màu lên nhìn về hướng cách đó không xa, chú ý thấy trên đỉnh núi mịt mờ sương trắng, ở phía sau tảng đá lớn hình đầu ban tử, quả thực có một cửa hang gồ ghề phủ kính rêu xanh, hình dạng như một hình vẽ không theo quy tắc.
Trên nền tuyết bên cạnh cửa hang tăm tối nọ, có cắm một người khổng lồ xấu xí bằng rơm, hình dáng vặn vẹo đáng sợ, trên cổ đeo một xâu tỏi ớt, cùng với một cột mốc chỉ đường bằng gỗ, chỉ về phía cửa hang.
【Chào mừng đến thôn Cú Nhậm! Chúc ngài thuận buồm xuôi gió! Đi chơi vui vẻ!】 (“Cú nhậm” đồng âm với “cự nhân” (người khổng lồ), đều đọc là jùrén)
【Cách mét về phía trước có khả năng sẽ xuất hiện các loài động vật hoang dã quý hiếm thuộc diện nguy cấp như khỉ mặt chó, dã nhân, khỉ đầu chó. Xin chớ gây ồn ào, bảo vệ động vật, bảo vệ cảnh quan, mỗi người đều có trách nhiệm.】
Tấn Tỏa Dương: “……”
Tạm không xét đến việc cái câu quỷ dị “Chúc ngài thuận buồm xuôi gió, đi chơi vui vẻ” rốt cuộc muốn biểu đạt ý tứ khó hiểu gì, nhưng ba chữ thôn Khổng Lồ cũng bị chính người trong thôn lơ ngơ viết sai, thật là khiến người ta không nói nên lời.
Mà Tấn Tỏa Dương là một kẻ ngoại lai mới đặt chân đến, chẳng quen biết ai, dẫu có muốn lên tiếng sửa lại thì nhất định cũng sẽ không thô lỗ làm tổn thương tấm lòng của thôn nhà người ta khi muốn chào mừng khách phương xa ghé thăm, còn tiện thể nhắc nhỏ phải bảo vệ động vật hoang dã xung quanh.
Cho nên tiếp đó hắn vẫn giữ thái độ lễ phép, nói lời cảm ơn Chu Bình rồi đeo chiếc giỏ trúc cùng với búp bê bùn hồn xiêu phách lạc ở trong giỏ, chậm rãi dẫm lên nền tuyết mềm, theo Chu Bình khom lưng bước từng bước tiến vào trong hang động lạ lùng đang phát ra ánh sáng.
Tay Tấn Tỏa Dương còn dắt theo con trâu xanh, hắn để ý thấy trên vách hang ẩm ướt có rất nhiều thực vật loại tảo mềm mại màu đen, mọc lít nha lít nhít, dường như đang hô hấp rất khẽ. Song không biết đây rốt cuộc là vật gì mà lại sinh trưởng ở chỗ này.
Chu Bình nhanh chân đi trước dẫn đường, thấy thế bèn ngẩng đầu lên, cũng đoán được hắn mới lần đầu nhìn thấy thứ này thì ắt hẳn sẽ thắc mắc, anh ta vội quay đầu lắp bắp giải thích:
【Đây, đây là một……. bảo vật đặc biệt…… do nữ thần mặt trăng…… ban cho…… thôn Khổng Lồ, được ánh trăng tưới nhuần…… mà lớn lên…… Các cụ già trong thôn nói…… đây là cái bóng…… của thần linh…… Người bình thường…… không thể ăn được…… Nếu ăn vào sẽ trúng độc mà chết…… Thế nhưng người từng chết một lần……. nếu ăn vào…… thì có thể nhớ lại những chuyện dĩ vãng từ kiếp trước…… mà bản thân khó lòng quên nổi, dù đã chết một lần vẫn không thể quên được……】
“Cái bóng của mặt trăng? Người từng chết một lần nếu ăn thứ này…… thì có thể nhớ lại chuyện kiếp trước?”
【Đúng vậy…… Tuy nhiên…… Vì chẳng ai dám ăn…… cho nên mọi người cũng…… không rõ truyền thuyết này…… là thật hay giả……】
Lúc nghe đến câu sau cùng, Tấn Toả Dương hơi ngẩn ra, hắn khẽ cau mày, chẳng hiểu sao lại có cảm tưởng như lồng ngực mình nảy thịch một cái.
Mà ngẫm lại, thứ có công hiệu đặc biệt này cũng tên là cái bóng của thần linh, không chừng nó có dính dáng tới bí mật của mặt trăng mà người La Dát đang kiếm tìm và sự kiện kỳ quái phát sinh ở bản địa cũng nên.
Tấn Toả Dương âm thầm nhớ kỹ hình dáng của thứ vật chất loại tảo mềm màu đen này, tiếp đó hắn không chủ động phát biểu ý kiến gì mà cứ thế yên lặng bám sát Chu Bình, băng qua hang động thần kỳ như thể ngăn cách cả thế giới.
—— Giây phút bước ra khỏi hang động dài dằng dặc, phía trước hắn đột nhiên sáng lên, rốt cuộc cũng đặt chân tới……. thôn Khổng Lồ, nơi có vô vàn nhà cửa, nông cụ hay thậm chí cả gia súc với kích thước đồ sộ.
Trong thôn làng mênh mang tuyết trắng này, từ bất cứ đâu cũng dễ dàng nhận ra được kiến trúc đặc trưng và sinh linh thần kỳ của người khổng lồ.
Nhưng so với điều đó, lại có thứ thu hút sự chú ý của nhóm Tấn Tỏa Dương hơn. Tại chính giữa bầu trời dày đặc mây đen và sương mù phía trên thôn làng này, xuất hiện một miệng thác nước màu đen, nom như bị vật gì đó va vào.
Trong miệng thác nước hình tròn trên trời, có một nguồn nước màu đen liên tục chảy xuống không ngừng nghỉ, dơ bẩn kinh tởm tột độ, như thể đang ngọ nguậy một cách kỳ dị.
【Oaaa…… Thì ra bầu trời, bầu trời ở đây bị thủng một lỗ thật! Hay quá nhỉ…… Tính sư!!】
Sau khi nghỉ ngơi suốt chặng đường vừa rồi, búp bê bùn thoi thóp cuối cùng cũng lấy lại sức sống. Nghe nhóc tượng đất nói vậy, Chu Bình rầu rĩ cúi thấp đầu, cất tiếng đứt quãng:
【Đó…… Đó chính là…… ”nước đen”, bắt đầu từ đêm tết ông Táo…… nó cứ luôn…… chảy mãi…… không ngừng, nếu vẫn tiếp tục…… chảy ồ ạt thế này, người trong thôn…… cũng chẳng biết…… phải làm sao…… Haizzz……】
Tấn Tỏa Dương đứng bên cạnh người khổng lồ Chu Bình, ngước đầu nhìn lên trên. Nghe thấy những lời tràn đầy lo lắng của anh ta, hắn cũng tỏ vẻ phức tạp. Hắn ra hiệu nhắc nhở búp bê bùn trật tự, khi vừa ngẩng đầu lên thì trùng hợp là những người khổng lồ khác trong thôn cũng đang vội vã đi ra nghênh đón Chu Bình.
Tấn Toả Dương còn ôm giỏ hồng, búp bê bùn lại bắt đầu căng thẳng và con trâu xanh trông thấy tốp nam nữ cao lớn ấy tụm lại với nhau, tay cầm nông cụ khổng lồ, sau khi Chu Bình giới thiệu một cách rất hồn hậu nhiệt tình “Bác ba, đây là tính sư, đúng ạ, là bạn của bác sĩ cá” “Dì Tư, đây là tính sư, phải phải, nghe nói là tính sư lợi hại lắm”, cả ba bèn lễ phép gật đầu.
Ngoại trừ hình thể cực kỳ to lớn thì diện mạo tính cách của những người khổng lồ này chẳng khác người bình thường ở bên ngoài là bao. Bọn họ dồn dập cúi đầu, tỏ ra nghi ngờ và cảnh giác, vừa né xa Tấn Toả Dương thấp bé vừa xì xào bàn tán.
【Chu Bình…… Con xác định hắn ta thật sự…… không phải người xấu chứ? Sao hắn trông giống hệt…… lũ người tí hon rơi ra……. từ trong nước đen vậy……】
【Đúng thế…… Giống ơi là giống…… Trông cũng bất thường quá…… Chu Bình à…… Con dám chắc…… người này…… không phải kẻ xấu chứ……】
【Bác thấy chúng ta vẫn nên nhốt hắn và cái tượng đất…… cùng với cả con trâu nhỏ tí này…… vào trong chuồng bò đi…… Cho bọn chúng một ít thức ăn gia súc…… biết đâu lại nuôi mập được để mà ăn qua mùa đông……】
Trước đây những người khổng lồ trong thôn từng ăn quả đắng rồi nên rõ ràng họ chẳng mấy tin tưởng Tấn Tỏa Dương, ánh mắt bài xích của họ khiến Chu Bình – người chủ động dẫn hắn tới đây – tỏ ra bối rối. Sau đó anh chàng Chu Bình cao to ngay thẳng này liền bực bội trợn trừng cặp mắt như chuông đồng, đứng ra biện giải thay cho Tấn Tỏa Dương:
【Không, không phải thế đâu…… Tính sư là một…… người tốt…… Không giống…… lũ người tí hon ấy đâu!】
Đáng tiếc lời nói của anh chàng Chu Bình thật thà hiền lành lại chẳng được mọi người tán đồng. Xuất phát từ tâm lý bài xích kẻ ngoại lai, những người khổng lồ vẫn rất bất an. Đúng vào lúc Tấn Tỏa Dương lạnh lùng mím môi, mang theo búp bê bùn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, một giọng nói ôn hoà trầm dày của cụ già chợt vang lên bên tai hắn.
【Chào…… Chào ngài…… Thưa tính sư…… lặn lội đường xa mà đến, chào mừng…… ngài tới…… thôn Khổng Lồ…… Tôi là Chu Đỉnh Thiên, bí thư uỷ ban thôn…… Rất xin lỗi…… Trước đó trong thôn xảy ra vài chuyện khiến mọi người không vui, cho nên…… chúng tôi mới căng thẳng như vậy, nhưng lần này ngài thật sự…… tới để giúp chúng tôi…… sửa chữa lỗ thủng màu đen trên bầu trời ư?】
Người lên tiếng có vẻ là một cụ già khổng lồ đức cao vọng trọng, rất có uy tín. Đầu ông lão này đã trọc hết cả, trên mặt chỉ còn lại bộ râu trắng xoá như chùm hoa tuyết, so sánh với Chu Bình trẻ tuổi hấp tấp ở bên cạnh, ông lão hết sức thân thiện và hiền hoà, còn cố gắng nói nhỏ vì lo âm lượng sẽ làm Tấn Tỏa Dương giật mình.
Thấy vậy, Tấn Toả Dương liền chú ý tới phản ứng của những người khổng lồ khác, lập tức hiểu ra rằng lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên chính là người có thể nói chuyện được. Hắn im lặng một thoáng, nhớ tới vụ việc người tí hon rơi ra từ nước đen mà bọn họ nhắc đi nhắc lại nãy giờ, bèn cau mày ngẩng đầu lên, từ tốn trả lời:
“Vừa rồi trên đường đi tôi cũng đã giải thích với Chu Bình về mục đích của mình rồi, tôi có mang theo tín vật mà Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu đưa cho, đồ vật của bọn họ có thể chứng minh cho tôi. Nếu ngài và mọi người trong thôn vẫn không chịu tin tưởng tôi, vậy thì tôi có thể đến sống trong chuồng bò mà các vị nói, đến bao giờ vá xong bầu trời thì sẽ rời đi, chắc chắn không gây thêm bất cứ rắc rối nào cho các vị, được chứ?”
【……】
“Nhưng cho phép tôi mạo muội hỏi một chút, nãy giờ các vị luôn nhắc tới người tí hon rơi ra từ trong nước đen, rốt cuộc là sao vậy? Những người đó đã làm gì? Bây giờ bọn họ vẫn ở trong thôn sao? Ngài có thể mô tả sơ sơ cho tôi biết ngoại hình và cách nói năng của bọn họ được không?”
Hắn bình tĩnh trả lời và chủ động đưa ra câu hỏi làm lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên nhướn mày ngạc nhiên, bởi trước đây có rất ít phàm nhân chưa từng gặp bọn họ mà có thể biểu hiện gan dạ trấn định được như chàng thanh niên tóc trắng với thân hình gầy gò và ánh mắt sáng suốt này.
Nhớ lại lúc nãy Chu Bình nói hắn có thể là một tính sư lai lịch ghê gớm, lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên kiềm chế cảm xúc trong lòng, bất đắc dĩ thở dài rồi chậm rãi bảo với Tấn Tỏa Dương:
【Đương nhiên…… Những kẻ đó đương nhiên vẫn còn ở trong thôn, giống như lúc trước Chu Bình từng kể…… Lũ người tí hon từ thế giới khác rơi ra theo dòng nước đen đó…… quả thực không thân thiện lễ độ với chúng tôi……. như là ngài…… Kẻ dẫn đầu…… Tôi nhớ là một gã khá trẻ tuổi…… Hẳn là hơn hai mươi tuổi…… Mặt mũi còn có nét hơi giống ngài……】
“……”
【Song từ khi đến thôn…… gã ta vẫn luôn biểu hiện cực kỳ…… thô lỗ và vô lễ, không chỉ liên tục chửi bới chúng tôi…… mà gã và cô gái xinh đẹp…… đi cùng với gã…… còn cố lấy trộm……. bò mà chúng tôi nuôi…… Rồi sau đó…… còn ngấm ngầm…… ra lệnh cho đồng bọn của mình…… toan dùng thuốc độc để hại chết chúng tôi……. những người đã tốt bụng cưu mang chúng……】
“……”
【May thay, trước khi…… tính sư tới đây…… Có một vị khách tốt bụng khác…… tình cờ đi ngang qua thôn chúng tôi…… Vị khách tốt bụng đó…… giúp chúng tôi nghĩ cách bắt…… bọn tí hon lại…… rồi kiến nghị chúng tôi nhốt…… đám phàm nhân độc ác hơn cả……. sài lang hổ báo ấy…… vào trong chuồng bò để giáo huấn mấy ngày……】
Chu Đỉnh Thiên kiên nhẫn cúi đầu giải thích, từ đầu chí cuối gương mặt Tấn Tỏa Dương luôn đượm vẻ suy tư, cũng hiểu được đại khái vì sao người khổng lồ trong thôn lại chán ghét bài xích mình và búp bê bùn đến vậy.
Nhưng chẳng hiểu sao, hắn cứ cảm thấy lời miêu tả của Chu Đỉnh Thiên về những kẻ xâm nhập làm xằng làm bậy kia có hơi quen quen. Trong lòng Tấn Tỏa Dương đã có một chút suy đoán, hắn cau mày nghĩ ngợi một chốc, định trực tiếp hỏi họ xem kẻ dẫn dầu trông khá giống mình có phải mang họ Trần, còn cô gái xinh đẹp đi cùng gã có phải mang họ Từ hay không.
Ấy thế nhưng ngay khi hắn định tiến lên hỏi thăm chút thông tin từ Chu Đỉnh Thiên thì một tiếng cười trào phúng bỗng vọng tới từ phía sau những người khổng lồ ở cách đó không xa. Tiếp đó, một người trẻ tuổi thắt bím tóc liền lững thững cất bước đi tới, người nọ mặc áo quần lam lũ, thong dong khoanh tay, mang theo một cây sáo ngọc bích màu xanh biếc bên hông, còn đeo một chiếc mặt nạ cẩu lang lòe loẹt. Cậu ta nghiêng đầu cười tủm tỉm, âm thầm quan sát Tấn Tỏa Dương từ phía sau lớp mặt nạ.
“……Tôi còn đang thắc mắc sao thôn mới yên tĩnh được mấy hôm mà giờ lại bắt đầu ồn ào thế này, ra là đang có gã ất ơ nào đó bày trò giả mạo tính sư trong truyền thuyết.”
“……”
Người nọ vừa dứt lời, sắc mặt Tấn Tỏa Dương tức khắc lạnh đi, dù sao giọng điệu và dáng vẻ của kẻ này đều tràn ngập địch ý và nguy hiểm đối với hắn.
Hiển nhiên búp bê bùn còn kích động hơn cả hắn, nó tức tối hét lên “Ngươi nói ai là gã ất ơ cơ”.
Thanh niên thắt bím tóc đeo mặt nạ cẩu lang kia hoàn toàn chẳng thèm đoái hoài đến búp bê bùn, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Chu Bình, nhếch miệng phát ra tiếng cười cợt chán ghét từ sau lớp mặt nạ, nói:
“Chu Bình, nói thật cho anh biết nhé, lần này chắc hẳn anh bị lừa rồi. Vị huynh đài không rõ lai lịch này hoàn toàn chẳng phải tính sư gì cả, mà rất có thể còn cùng một giuộc với lũ tiểu nhân bụng dạ khó lường trong chuồng bò…… Có vài kẻ cũng thú vị ghê, còn biết đến danh hiệu tính sư này cơ đấy. Nhưng trên đời này, bất cứ kẻ nào dám giả mạo tính sư trước mặt ta thì ta đều đã tiễn chúng đến âm ty gặp Diêm Vương rồi……”
—— “Ê, vị nhân huynh lông trắng mặt dày cồm cộp đằng kia, ngươi có nghe rõ ta nói gì không?”