Đúng như tối qua hai người đã ước định với nhau, mặc dù sang hôm sau khí sắc và tâm trạng cả hai đều không tốt, song Tấn Tỏa Dương và Tần Giao vẫn nhân lúc sáng sớm để đến gặp Chu Đỉnh Thiên – người vừa may may sống sót thoát khỏi nước đen và hiện đã tỉnh.
Mục đích của Tần Giao kỳ thực rất rõ ràng, dù sao bản thân y cũng cần điều tra rõ nguyên nhân A Hương gặp tai nạn tại thôn Khổng Lồ và chuyện Trương Trường Thanh mắc bệnh, nên dù mặt y lạnh tanh, có vẻ chẳng muốn đi cùng Tấn Tỏa Dương hay thậm chí chủ động nói chuyện với bất cứ người nào, nhưng hai con người đang trong giai đoạn căng thẳng này vẫn một trước một sau đi tới nhà lão khổng lồ.
Tấn Tỏa Dương đi đằng trước, cứ cảm giác thấy Tần Giao ở phía sau đang nhìn chằm chằm mình rõ kỳ quái.
Song hiện tại bọn họ vẫn còn nhiều việc quan trọng phải làm, Tấn tính sư bèn ép mình lơ đi cảm giác ấy, lặng lẽ cụp mắt không nhìn nữa.
Cho tới nay, những việc kỳ lạ về Công Kê Lang, Dương Cơ và cả thôn Khổng Lồ đã khiến lòng Tấn Tỏa Dương tồn đọng nhiều mối băn khoăn.
Về lý do tại sao hải chủ Công Tôn Thọ của người La Sát lại kiên quyết muốn đến thôn Khổng Lồ để tìm kiếm “cái bóng”, Tấn Tỏa Dương cũng muốn tìm đến Chu Đỉnh Thiên – người duy nhất ngoài Dương Cơ có khả năng biết được chân tướng – để hỏi cho rõ ràng.
Suốt cả đêm Tấn Tỏa Dương chẳng được ngủ ngon, hắn nhủ bụng với tính cách của ai kia thì còn lâu mới có chuyện y chủ động chào hỏi thân thiện với Chu Đỉnh Thiên rồi sau đó đi vào gian nhà rộng lớn này đâu, liền lẳng lặng nhìn lão khổng lồ trước mắt mình, mới mấy hôm thôi mà nom lão đã thêm phần già yếu héo hon rồi nên là hắn định thăm hỏi bệnh tình lão ra sao.
Nhưng ai ngờ, hắn còn chưa kịp mở miệng nói đôi câu khách sáo thì cái người khoanh tay đứng đối diện hắn nãy giờ lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Tâm tình Tần Giao hôm nay không tốt cho lắm, sau giây phút ngắn ngủi chạm mắt với hắn, y liền dửng dưng quay đôi mắt xám đi, cất lời lạnh lùng chẳng hề nể nang:
“Đạo đãi khách của thôn Khổng Lồ đúng là sơ sài quá thể, mấy ngày nay đã chẳng chiêu đãi đàng hoàng được thì thôi, đằng này đến một câu cảm ơn chính thức với ân nhân từng cứu mạng mình mà cũng không có sao?”
“……”
Câu này thốt ra từ miệng ai thì cũng đều chứng minh đó là một kẻ ngạo mạn, đáng tiếc cái vị đang cố ý khiêu khích Chu Đỉnh Thiên thì lại có bản lĩnh để mà ngạo mạn như thế, nên mặc dù Tấn Tỏa Dương không đồng tình lắm với hành động tự dưng gây sự của y, song cũng không nói gì cả.
Chu Đỉnh Thiên đang trọng thương chưa khỏi, bị Tần Giao gây khó dễ mà lão cũng chẳng giận dữ gì, chỉ nhìn Tần Giao một cách vừa bất đắc dĩ vừa ôn hòa, rồi lão cụp đôi mắt hằn nếp nhăn xuống, nở nụ cười áy náy:
【Thực lòng…… xin lỗi…… Những ngày qua thôn làng đã khiến Long Quân cười chê rồi…… Nếu ngài cảm thấy ở không quen hoặc là không thích thì xin cứ nói với tôi…… Nếu như có thể làm được gì cho ngài…… thì chính là vinh hạnh của Chu Đỉnh Thiên tôi và của cả thôn Khổng Lồ……】
Để một cụ già phải nói ra lời này đúng thật là hơi làm khó người ta, tuy Tấn Tỏa Dương từng có mâu thuẫn với Chu Đỉnh Thiên nhưng hắn vẫn cảm thấy hôm nay ai kia đang đang cố ý gây sự.
Tấn Tỏa Dương tỏ vẻ không đồng tình, cau mày nhìn chằm chằm Tần Giao, Tần Giao thì xụ mặt chẳng muốn nhượng bộ trước hắn.
Ấy thế mà Chủ Đỉnh Thiên – đối tượng bị mỉa mai – thì lại thong dong chẳng hề để bụng, lão cúi người xuống, thở dài mỏi mệt, sau đó xốc lại tinh thần và kiên nhẫn giải thích cho hắn rằng:
【Tính sư…… Ngài không cần để ý đâu…… Tôi đã từng thấy những con rồng còn ngạo mạn và thích đùa giỡn hơn cả Tần Long Quân nhiều…… Tính tình loài rồng hầu hết đều như vậy đấy, có cách nói năng…… khá là dí dỏm…… Trên thực tế, lần này Tần Long Quân chịu đến thôn Khổng Lồ để vá trời cho chúng tôi đã là phá lệ lắm rồi…… Dù sao theo quy củ xưa kia, rồng đáng lẽ không nên để kẻ khác thấy được mặt thật của mình…… Hôm trước Tần Long Quân bất chấp nguy hiểm để xuất hiện ở đây, quả thực khiến tôi hoảng hốt vô cùng……】
Lúc nói câu này, Chu Đỉnh Thiên tỏ vẻ cảm kích, một lần nữa hướng ánh mắt về phía Tần Giao.
Mà xem ra Tần Giao chẳng thèm nhận, y không quan tâm đến lời nịnh nọt dối trá mà Chu Đỉnh Thiên dành cho mình, chỉ thờ ơ híp mắt, khoanh tay nhếch miệng bảo:
“Rảnh thì lão khổng lồ có thể nói lời này với lũ La Sát sắp tới đây ấy, nghe nói báo nhân Công Tôn Thọ thích đao to búa lớn lắm, gã thích nhất là kiểu nịnh hót ngu ngốc như vậy đấy, không chừng đến lúc đó lời này lại hữu hiệu thật, giúp thôn này tránh được đại nạn ấy chứ…… Mà trước đó, chẳng phải lão nên giải thích hành động lật mặt nực cười của mình hay sao?”
Câu này đâm thẳng vào điểm yếu của Chu Đỉnh Thiên, khiến mặt lão khổng lồ đau ốm này tái đi, bầu không khí trong phòng cũng lúng túng gượng gạo hơn.
Rồi, như thể hiểu rõ dù mình có nói nhiều hơn nữa thì chắc hôm nay Tần Giao cũng chẳng thèm nể mặt mình đâu, Chu Đỉnh Thiên bèn cúi đầu thở dài, nở nụ cười bất đắc dĩ, chuyển tầm mắt về phía Tấn Tỏa Dương đang ngồi ở một bên khác, nói:
【Được rồi, có lẽ Long Quân nói đúng…… Quả thực tôi nên nói một lời xin lỗi tử tế với tính sư…… Vô cùng xin lỗi ngài…… Trước kia vì lý do cá nhân mà tôi cố tình làm ra hành động vô lễ với ngài…… Nhưng tôi xin thề, vào lần đầu tiên nhìn thấy tính sư xuất hiện ở trong thôn, tôi thực sự…… đã cảm thấy vui mừng khôn xiết……】
“……”
【Tôi nhủ thầm, vậy ra…… đây chính là tính sư…… Vậy ra, tính sư thật sự tồn tại trên thế gian…… bây giờ còn đi đến nơi này…… May mà…… Trời cao và vận mệnh không hề vứt bỏ nơi này…… Có lẽ sắp tới tất cả mọi thứ đều sẽ được cứu……】
Lời nói của lão khổng lồ vừa hàm hồ vừa quái lạ, song vẫn có thể nhận thấy lần này lão thực sự nguyện ý nói chuyện thẳng thắn với Tấn Tỏa Dương.
Những ngày qua, vì “bệnh già” mà lão khổng lồ trông càng thêm già yếu, sau phần mở màn ngắn ngủi ấy, lão dùng bàn tay chống đầu gối, nhìn lên cây Chu Xương um tùm trên đỉnh núi xa xăm, lão ho khan một tiếng rồi sâu xa nhìn Tấn Tỏa Dương và Tần Giao, nhẹ nhàng nói:
【Trước đây, có lẽ hai vị…… đã từng nghe về chuyện của Dương Cơ, Công Tôn Thọ và Ngưỡng A Toa ở bên ngoài thôn Khổng Lồ…… Về mối liên hệ giữa Ngưỡng A Toa và “cái bóng”, tôi cũng chẳng thể nào giấu giếm.
Bởi vì tôi đoán, trong lúc trốn ở thôn, có lẽ tính sư cũng biết được chút ít về lý do tại sao thôn Khổng Lồ lại mọc đầy “cái bóng” rồi nhỉ?】
“……”
Tấn Tỏa Dương lặng đi khi nghe câu hỏi của Chu Đỉnh Thiên, nhớ lại cuộc đối thoại của lũ bò mà mình vô tình nghe được lúc nửa đêm, hắn bèn cau mày ngồi thẳng người dậy, khẽ gật đầu.
Hắn sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình, vì vẫn chưa hoàn toàn nhớ được một vài ký ức kiếp trước nên lúc này hắn cũng hơi rối bời.
Đoạn, chàng trai tóc trắng từ tốn nói:
“Cũng giống như Công Kê Lang, Dương Cơ, hay thậm chí là Trương Trường Thanh, người sau đó bất ngờ đi tới nơi này, thực ra ban đầu ngài cũng…… vì một người thân nên mới trao đổi thời gian của mình với “Ngưỡng A Toa”, đúng không?”
【……】
“Như trong bài ca dao ngài hát buổi tối hôm ấy, “Ánh trăng ngả xuống vách núi, khắp núi rừng nở rộ những đóa hoa xoay tròn”, thôn Khổng Lồ thực ra là nơi mà một trong những “mặt trăng” đó rơi xuống, đúng không?”
【……】
“Nhưng vì sao hai “mặt trăng” rơi xuống từ trên trời lại biết trước vận mệnh tương lai của tất cả mọi người, vì sao ngài lại bài xích và phòng bị tôi, không muốn cho tôi biết chân tướng “mặt trăng” rốt cuộc là thứ gì? Còn nữa, rõ ràng Dương Cơ và Công Tôn thọ xưa nay chưa từng gặp tôi, nhưng tại sao một người thì kết luận rằng tôi sẽ cứu tất cả mọi người, còn một người khác lại quyết tâm phải đưa Công Kê Lang đi đến thế giới khác hòng giết tôi?”
Khi hỏi ra những vấn đề này, gương mặt Tấn Tỏa Dương lộ vẻ chần chừ, dường như chính hắn cũng không rõ mình đóng vai nhân vật gì trong loạt sự kiện này.
Chu Đỉnh Thiên nghe xong thì im lặng cả buổi, sau đó hướng tầm mắt về phía Tần Giao – người cũng đang cau mày chờ đợi câu trả lời, lão khổng lồ thấy Tần Giao nheo mắt hoài nghi, bèn chậm rãi cất lời:
【Long Quân…… Ngài có còn nhớ……”Niên” không?】
“……”Niên”?”
Nghe câu hỏi đột ngột này, sắc mặt Tần Giao bỗng lạnh đi, nhìn phản ứng thì rõ ràng là đã nhớ tới gì đó rồi.
Chu Đỉnh Thiên cũng hồi tưởng lại chuyện cũ, lão khổng lồ uể oải thở dài, nói:
【Tính sư thắc mắc tại sao Dương Cơ và Công Tôn Thọ lại biết đến ngài, kỳ thực bọn họ cũng chỉ là nô lệ của “Ngưỡng A Toa”, hay cũng tức là “Niên”, chẳng qua họ đã nhìn thấu được trước vận mệnh của mình mà thôi.】
“……”
【Nếu như…… tôi nhớ không lầm, thì năm nay tính sư…… hẳn là hai mươi bốn tuổi nhỉ? Nhiều năm về trước, mẹ của ngài bất ngờ đi tới nơi này, kết ân oán với Công Kê lang và trùng hợp sinh ra ngài tại Đông Sơn.
Song có lẽ ngài không biết, sự ra đời của ngài không phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên, bởi vì chỉ khi tính sư xuất hiện thì câu chuyện về Đông Sơn mới thực sự bắt đầu.】
“……Tức là sao? Là vì tôi nên câu chuyện về Đông Sơn…… mới thực sự bắt đầu, tức là sao?”
Những gì Chu Đỉnh Thiên quả đúng là khó mà tưởng tượng nổi, trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại có liên hệ gì với Đông Sơn.
Từ nhiều năm trước lão khổng lồ đã biết ngày này rồi sẽ đến, thấy sắc mặt Tấn Tỏa Dương và Tần Giao đều không quá tốt, lão bèn nghiêm túc gật đầu, nói:
【Ngài là một tính sư, từ nhỏ đã mang chức trách gánh vác di huấn của tổ tông, đi khắp chốn nhân gian để ghi chép những câu chuyện về dòng họ, cho nên…… năng lực của ngài chính là ghi chép và sáng tạo nên những câu chuyện.】
【Sau khi một câu chuyện kỳ diệu được chính tay ngài ghi lại trong tính thư thì nó cũng được ban cho sinh mệnh, thế nhưng câu chuyện rốt cuộc vẫn là câu chuyện, nó sẽ có kết cục, sẽ có rất nhiều chỗ thiếu sót không thể nào bù đắp, mà các sơn tinh yêu quái trong câu chuyện thì cũng không có quyền hiểu rõ tình hình.】
【Có lẽ ngài không tin, nhưng toàn bộ Đông Sơn này kỳ thực chỉ là một trang truyện mờ nhạt trong《Tính thư》, hoặc phải nói là “Cửa”.
Bất kể là thôn Khổng Lồ, người La Sát hay cá tử tôn, tất cả đều là những người bùn đất được đắp nặn ra trong sách, và sinh mệnh ngắn ngủi của chúng tôi đã bắt đầu chính từ khi kiếp thứ hai của ngài bắt đầu.
Trước đó, Đông Sơn chưa từng tồn tại trong thế giới chân thực, mãi đến một ngày người mẹ mang thai của ngài xuất hiện, thì “Cửa” ở bên ngoài và “Cửa” ở nơi này bỗng nhiên nối thông với nhau, sau đó…… ngay cả Tần Long Quân – người lần theo dấu chân ngài – cũng từ một cánh “Cửa” khác để đi tới nơi đây, cũng vì tìm kiếm ngài……】
【Hai mươi sáu năm trước, kiếp trước của tính sư bỗng nhiên chết đi, hai “Niên” đáng lẽ đã bị ngài trực tiếp giế t chết cũng chạy thoát khỏi Túy Giới, đi tới một trang truyện nhỏ vốn chỉ có trong《Tính thư》, đánh thức “mặt trăng đỏ” của sinh mệnh và thời gian, biến toàn bộ Đông Sơn trở thành một thế giới chân thực tồn tại ở giữa hai thế giới, thành một cánh “Cửa” nối liền tới hai thế giới khác nhau.】
【Từ đây, chúng tôi – những vật chết vốn chỉ tồn tại trong câu chuyện – đã hoàn toàn sống dậy.
Người khổng lồ, cá tử tôn, kiến càng ngựa đều biến thành sinh linh ở ngoài câu chuyện, chúng tôi cũng hô hấp, ăn uống, sinh sống ngày qua ngày giống như sinh linh ở thế giới bình thường, xem hai “Niên” là mặt trăng gắn liền với cuộc sống của mình.
Mãi đến một ngày nọ, một “Ngưỡng A Toa”, tức “Niên” trong số đó bỗng nhiên rơi xuống thôn Khổng Lồ, được con gái tôi nhặt về, thông qua phương pháp trao đổi thời gian để thay đổi hoàn toàn vận mệnh của toàn bộ thôn Khổng Lồ.
Còn một “Niên” khác thì rơi xuống Đông Sơn, được Dương Cơ nhặt về, và cũng nói cho ngư nữ trẻ tuổi ấy một bí mật.】
【”Niên” nói, Dương Cơ, ngươi có biết không? Vật chết trong câu chuyện được gọi là vật chết, là bởi vật chết không thể tự nắm giữ vận mệnh của mình, hiện tại nhìn thì các ngươi đang sinh hoạt bình thường đấy, nhưng chỉ cần một ngày nào đó người viết nên câu chuyện này vào《Tính thư》xuất hiện lần nữa và đặt dấu chấm hết cho kết cục của Đông Sơn, thì sinh mạng của những kẻ tồn tại trong câu chuyện như các ngươi cũng sẽ triệt để kết thúc.】
【Bởi vì vận mệnh của các ngươi chưa bao giờ nghe theo sự khống chế của chính các ngươi, mà nó chịu sự điều khiển của tính sư – kẻ xây dựng và ghi chép nên câu chuyện.
Nhưng chỉ cần các ngươi phục tùng ta và giế t chết hắn, hủy diệt hết thảy manh mối của “Cửa”, để kiếp sau của tên tính sư kia hoàn toàn biến mất, vậy thì câu chuyện về Đông Sơn và tất cả các ngươi sẽ mãi mãi không có hồi kết.】
【Lời nói này khiến Dương Cơ khiếp sợ vô cùng, song với bản tính lương thiện, cô ta không muốn giế t chết một đứa trẻ vô tội để cho mình được sống mãi.
Ấy thế nhưng, khi đó người La Sát bỗng nhiên từ trên trời bay xuống càn quét thôn làng cá tử tôn.
Giữa biển lửa, lũ người La Sát và cả Công Tôn Thọ – kẻ lúc đó vẫn chưa lên làm hải chủ – đã tình cờ phát hiện một nửa “Niên” trong tay Dương Cơ, đồng thời cũng biết được…… hóa ra mình chỉ là một nhân vật trong chuyện kể.】
Lời nói của Chu Đỉnh Thiên gần như hoàn toàn nhất trí với giấc mơ trước đây của Tấn Tỏa Dương về cảnh thôn làng cá tử tôn bị tàn sát.
Dường như chẳng nhận thấy nội tâm phức tạp rối bời của hai người đang lắng nghe, lão khổng lồ im lặng một thoáng rồi nhìn về phía cây Chu Xương xa xa, gương mặt hiện nét mỏi mệt chua xót, nói:
【Thứ mà ”Niên” trao đổi với đứa con gái quá cố của tôi chính là trí tuệ, những người khổng lồ chưa từng có trí tuệ, chỉ khi tiêu hao hết toàn bộ thời gian của mình thì con bé mới có được trí tuệ.】
【Thứ Công Kê Lang trao đổi là cơ hội trốn chạy khỏi vụ hỏa hoạn trong thôn.】
【Thứ Dương Cơ trao đổi là vận mệnh để con gái mình có thể sống tiếp.】
【Thứ vị Cẩu Lang kia trao đổi…… hẳn là mạng sống của cô gái A Hương lái xe sấm sét khi bị rơi xuống.】
【Còn thứ mà Công Tôn Thọ trao đổi, chính là vận mệnh dò xét bí mật của Đông Sơn và tự tay giế t chết tính sư.】
【Đây cũng là lý do vì sao lúc trước tôi hi vọng ngài rời xa thôn Khổng Lồ, rời xa người La Sát, thậm chí là mau chóng rời khỏi câu chuyện sắp sửa biến thành ác mộng này, trở về với…… thế giới trước kia của ngài.
Bởi vì tính sư là người sáng tạo nên câu chuyện về Đông Sơn cùng với hết thảy sinh linh bản địa, ngài chính là người mà chúng tôi nên mang ơn suốt đời……】
【Cũng chỉ khi ngài thực sự quên đi tất cả mọi thứ xảy ra trong câu chuyện này và rời khỏi nơi đây, thì trang sách về Đông Sơn mới có thể hoàn toàn được lật qua, và cũng nghênh đón…… kết cục chân chính của nó.】
……
Bởi vì hôm đó đột nhiên được Chu Đỉnh Thiên tiết lộ cho chân tướng, cho nên suốt mấy ngày kế tiếp ở thôn Khổng lồ, tâm trạng Tần Giao hết sức tồi tệ, y lựa chọn biến mất hút trước mặt mọi người.
Ban ngày, y sẽ thực hiện đúng như lời hứa trước đó với Chu Đỉnh Thiên, xuất hiện đúng giờ tại thôn để giúp những người khổng lồ vá lại bầu trời bị thủng.
Nhưng đến đêm, y sẽ lặng lẽ hóa thành rồng, lặn xuống dòng nước đen trên trời, chăm chú ngắm nhìn hồi ức xưa cũ giữa Tấn Tỏa Dương và mình, những hồi ức đang bị bủa vây bởi những “cái bóng” màu đen dưới đáy nước.
Nếu không nằm ngoài dự đoán thì hẳn hồi ức đang cuộn trào trong những “cái bóng” màu đen đó chỉ có y và Tấn Tỏa Dương mới thấy được.
Đúng như truyền thuyết ở thôn Khổng Lồ về “cái bóng”, khi một người cam tâm tình nguyện bị mê hoặc và trở thành nô lệ của Ngưỡng A Toa thì họ sẽ có thể thấy được những ký ức phân toán nằm ngoài dòng thời gian.
Nếu là trước đây, có khi Tần Giao còn nghĩ đến việc dùng phương thức ấy để đổi lấy kết cục mà mình mong muốn, nhưng lần này y hiểu dù có làm vậy thì kỳ thực cũng chẳng có ý nghĩa thực tế nào cả, cho nên y chỉ dửng dưng nhìn tất cả những thứ này phát sinh, không hề cưỡng cầu bất cứ điều gì.
Y không rõ bây giờ Tấn Tỏa Dương đang nghĩ thế nào, song sau khi biết được chân tướng ẩn giấu phía sau Đông Sơn, cảm xúc của chính y đã không thể bình tĩnh được.
Tất cả mọi người đều đang nhắc nhở y cần phải để cho Tấn Tỏa Dương rời đi, chấm dứt câu chuyện hỗn loạn này, cho dù y có vô sỉ đến mấy thì cũng chẳng thể nào dùng mấy thủ đoạn đê hèn để níu giữ người kia ở lại được.
Ngoài mặt, y vẫn giả vờ rằng mọi thứ vẫn như thường, vẫn cùng Tấn Tỏa Dương ở trong thôn thực hiện chức trách của long vương, mau chóng vá lại lỗ thủng to lớn do bị xe sấm sét của A Hương tông ra, đồng thời chờ đợi người La Sát đến.
Nhưng trên thực tế, bên ngoài những chức trách thuộc vệ mình, chỉ chính y mới hiểu mình đã cố gắng thế nào để che giấu nội tâm lo lắng, phiền não và điên cuồng mỗi thời mỗi khắc bởi vì sắp phải chia xa người nào đó một lần nữa.
Hơn nữa, đêm đó khi Tấn Tỏa Dương hỏi y những vấn đề kia, cũng không phải y hoàn toàn không thể hiểu ý của đối phương.
Khốn nỗi lúc đó tâm trạng y đang nôn nóng rối bời cực độ, đầu óc chỉ có một mảnh đục ngầu, y không thể đưa ra một đáp án đủ để thuyết phục Tấn Tỏa Dương hay thuyết phục chính y.
Thế nên đêm ấy mãi đến khi hai người hoàn toàn tách nhau ra, Tần Giao lại trở về với cảnh lạnh lẽo cô độc, vừa ở một mình là lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, tâm tình y ngột ngạt gay go vô cùng, thậm chí chẳng muốn phản ứng với ai hết.
Y không muốn để bất cứ người không liên quan nào nhìn thấu cảm xúc cận kề điên cuồng của y, nhìn thấy sự chán ghét bản thân và yếu mềm của y.
Cho nên ngoại trừ cố sức kiềm chế [email protected] muốn đi xả giận và làm thương tổn bất cứ kẻ nào, buộc bản thân phải giữ tỉnh táo như một người chết đã tắt thở, thì y cũng chẳng thể làm việc gì hữu dụng hơn.
Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, vào đêm thứ ba sau khi y và Tấn Tỏa Dương kết thúc cuộc đối thoại kia, y cứ ngỡ quỷ truyền thanh đã hỏng hoàn toàn rồi, ấy thế mà nó lại có phản ứng.
Y ngẫu nhiên nhận được một cuộc gọi mà trước đó mình chẳng hề ngờ tới.
Mang theo sắc mặt tái nhợt, Tần Giao bò ra ngoài vũng nước đen, nghe thấy tiếng ríu rít quen thuộc của con gái nuôi Dương Hoa.
Y buồn bực nhớ tới gì đó, song vẫn nhịn không mắng ai kia lúc trước đã để lại quỷ truyền thanh cho Dương Hoa nghịch chơi để rồi bây giờ rước thêm phiền toái cho y.
Toàn thân y cứng đờ tê dại hệt như thủy quỷ, y nắn nắn sống mũi mình, lạnh lùng đáp lời:
“Con suốt ngày bày trò khùng điên là muốn làm gì hả?”
Y vừa nói xong câu đáng sợ ấy, Dương Hoa đang háo hức cầm quỷ truyền thanh ở đầu bên kia liền lập tức la lên “A a thế mà cha nhận ra được”.
Nghe con nhóc này ầm ĩ bên tai, sắc mặt Tần Giao càng tệ thêm.
Dạo này tối nào y cũng mơ thấy ác mộng rằng người kia sẽ rời đi mãi mãi, thành ra bây giờ huyệt thái dương vẫn còn đau nhức dữ dội.
Tần Long Quân vừa sầm mặt xuống thì lại nghe con nhóc vô lương tâm này nói một cách rất chi hồn nhiên:
“Ơ…… Đâu, đâu có làm gì đâu ha ha, mấy ngày nay con ngoan ngoãn lắm, không tin cha hỏi bà Phạm Tế mà xem, hừ…… À mà, sau khi cha rời đi, có một ông cua đồng thường bò ra từ vại nước lúc nửa đêm để gặp con đấy, ông ấy nói mình được long vương phái đến, làm con hết cả hồn luôn…… Tần Giao, cha tin được không! Long vương lợi hại như vậy mà cũng biết đến con! Quả nhiên ngài ấy đã nhận được món quà con gửi vào đêm ba mươi Tết, ngài ấy còn quý con lắm nha, cha hâm mộ lắm đúng không ha ha……”
“……”
“Mà sao vừa rồi cha tự dưng hung dữ vậy, chẳng qua con hơi nhớ, khụ…… anh Tỏa Dương và búp bê bùn thôi mà, hê hê…… Bao giờ mọi người cùng trở về thôn Phạm vậy…… Mọi người đã đánh đuổi xong bọn yêu quái đáng sợ chưa? Rốt cuộc yêu quái trông như nào vậy cha?”
“……”
“Haiz, lúc trước anh Tỏa Dương còn bảo sẽ đánh chết yêu quái rồi mang về cho con chơi nữa…… Nhưng sao mọi người đi suốt nhiều ngày như vậy…… Lần này phải đánh yêu quái gì mà mất lâu thế ạ…… Ầy, đừng bảo hai người cãi nhau nhé? Có phải cha lại nổi nóng nghĩ một đằng nói một nẻo, khiến người ta tức giận bỏ đi không……”
Dương Hoa luôn miệng gọi anh Tỏa Dương rất chi là thân mật, còn cố ý giở giọng xem thường cha nuôi mình, nghe biết liền con bé chỉ đùa thôi, đương nhiên phần nhiều là vẫn hi vọng bọn họ sớm trở về thôn Phạm.
Đêm hôm trước, Tần Giao quả thực vừa mới cãi nhau với “anh Tỏa Dương” nhà y rồi đến giờ vẫn chưa nhìn nhau lấy một lần đây.
Y lạnh mặt nín thinh, Dương Hoa nhận ra có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra, bèn chớp chớp mắt, lí nhí nói vừa căng thẳng vừa lo lắng:
“……A lô, a lô, cha sao thế…… Sao tự dưng im re vậy…… Con, con chỉ chọc cha xíu thôi mà, cha đừng giận thật chứ, đừng bảo lần này cha và anh Tỏa Dương…… cãi nhau thật đấy nhé?”
“……”
“Cha đừng im lặng mà…… Con sợ hãi lắm đó…… Hai người, hai người…… rốt cuộc làm sao thế? Lúc đi vẫn còn rất êm ấm mà? Lẽ…… Lẽ nào anh Tỏa Dương bỗng nhiên thay lòng đổi dạ, thích người khác rồi…… Ôi trời, anh ấy không xấu xa đến mức ấy đâu nhỉ…… Chẳng lẽ lúc trước con đã nhìn lầm anh ấy rồi…… Sao anh ấy có thể đối xử với cha như vậy chứ! Quá đáng không chịu được! Cha có điểm nào thua kém bọn yêu tinh diêm dúa là lượt, không eo không mông ấy chứ!”
Tần Giao: “……”
Cô nhóc Dương Hoa có trí tưởng tượng quá sức phong phú, vừa hở cái là nó liền giận dữ la lên oai oái, bắt đầu gán cho cha nuôi mình cái mác nhân vật chính trong câu chuyện siêu cấp ly kỳ và máu chó nào đó.
Tần Giao đang nhăn mặt tựa gần bên bờ nước đen, nghe nó nói xong, mặt y càng u ám hơn.
Mà so với mấy lời nói hươu nói vượn của nó, thực tình y càng muốn biết vì sao nó lại biết rõ về việc giữa mình và Tấn Tỏa Dương.
Thế là, Tần Giao liền nheo mắt lạnh lùng.
Bị cha nuôi của mình chất vấn bằng giọng điệu đáng sợ, bấy giờ Dương Hoa mới nhận ra vừa rồi mình kích động quá nên nói toạc hết cả ra mất rồi, con bé lúng túng đáp:
“Dạ…… Ờm…… Từ…… Từ lúc ăn tất niên…… là con đã biết rồi, anh Tỏa Dương chờ cha về suốt cả đêm, thế là con liền biết…… Hơn nữa không chỉ mình con, mà cả bà Phạm Tế và những người khác trong thôn cũng biết nữa…… Mọi người đều nhận ra là anh Tỏa Dương…… thích cha……”
“……”
“Với cả, nếu anh ấy không thích cha…… thì sao lúc mới quen chưa lâu mà đã chạy lên núi hái hoa đông hồng tặng cha chứ…… sau đó ngày nào cũng sang nhà ta để tìm cha, còn đối xử tốt với con như vậy…… Bà Phạm Tế nói bà ấy biết tỏng anh Tỏa Dương thích cha từ lâu rồi…… Chẳng qua sợ hai người ngại nên mới không nói ra thôi, bà ấy còn dặn con cũng đừng nói, cứ làm như mọi người đều không hay biết gì là được, dù sao sớm muộn gì hai người cũng hiểu được tấm lòng của đối phương thôi……”
Lời con bé nói khiến Tần Giao càng im lặng hơn, trước đó y luôn tưởng rằng bà Phạm Tế và Dương Hoa chẳng hay biết gì, ai ngờ bọn họ không chỉ biết tất cả, mà còn sợ hai người thấy ngại nên cứ vờ như mình không biết.
Dường như Dương Hoa nhận ra lúc này tâm trạng Tần Giao đang tồi tệ thực sự chứ không phải cố ý dọa mình giống hồi trước.
Thường ngày chưa chắc nó đã chủ động như thế, song lần này, cô bé đang ở nhà một mình tại Đông Sơn vẫn chân thành thủ thỉ với y:
“Tần Giao à, nếu cha quả thực có chuyện gì không vui thì cứ nói với con, con biết…… Ờm, có lẽ cha cảm thấy một đứa con nít như con thì chẳng đáng tin tẹo nào…… Nhưng cha quên rồi sao, cha là cha của con, còn con là con gái của cha mà.
Tuy bao năm qua hai chúng ta chẳng quá thân thiết, con không thích cha, cha cũng chẳng thích con, nhưng con vẫn đáng tin cậy hơn người bình thường một chút mà, cha thấy đúng không……”
Giọng Dương Hoa nghe cẩn thận dè dặt quá chừng, ánh mắt Tần Giao lóe sắc xám, sắc mặt u ám, nhìn chính mình trong dòng nước đen, những lời chân thành và ấm áp mà con bé nói khiến y cúi đầu lặng thinh một hồi.
.
Kể từ sau đêm đó, tâm trạng Tần Long Quân quả thực rất tồi tệ.
Dương Hoa đâm ra căng thẳng, còn tưởng cái tên sĩ diện này không định nói gì với mình cơ.
Song đúng vào lúc ấy, y bỗng buồn bực nhắm mắt hừ lạnh một tiếng, thều thào với con gái cưng mới mười mấy tuổi của mình rằng:
“Cậu ấy không cần ta nữa, cậu ấy chuẩn bị rời khỏi nơi này mãi mãi để trở về nhà của mình.”
“……”
“Ta muốn nói một câu đàng hoàng với cậu ấy nhưng cậu ấy chẳng thèm đoái hoài đến ta, cậu ấy không muốn gặp ta, cũng không thích ta nữa.”
“……”
“Tất cả mọi người đều nói chuyện giữa ta và cậu ấy đã kết thúc rồi, đừng nên cưỡng cầu quá mức, ngay cả ông trời cũng nói như thế, con nghĩ ta nên làm gì bây giờ?”
Nói rồi, Tần Giao bèn dùng ngón tay vướt mái tóc ẩm ướt của mình.
Giọng điệu y nghe có vẻ tự giễu, chẳng giống lúc thường tự phụ, ngang tàng, xem thường người khác chút nào, thậm chí còn ẩn chứa một chút xíu tủi thân và oán giận mà có lẽ chính y cũng chẳng để ý thấy.
Dương Hoa ở đầu kia nghe giọng y khàn khàn, lại còn rõ là đang buồn bực rầu rĩ, thế là nó được cảm nhận một cách trực quan thế nào là sự biến chuyển cảm xúc của người lớn.
Sau một phút chốc nghĩ ngợi, tiểu ngư nữ nương nương với tâm tư đơn thuần thẳng thắn bèn chớp chớp mắt, lầm bầm thắc mắc:
“Ủa? Đâu, đâu thể nào có chuyện này được đúng không…… Chính miệng anh Tỏa Dương nói với cha như vậy sao? Chính miệng anh ấy nói anh ấy không thích cha, kiên quyết muốn rời khỏi nơi này sao, cha đã hỏi trực tiếp anh ấy rồi à?”
“Không, nhưng lúc đó lời cậu ấy nói có ý này, hơn nữa cậu ấy cũng có phản bác đâu.”
“Ồ, vậy…… vậy có phải trước đó cha đã làm chuyện gì khiến anh ấy không vui không?”
“……”
“Như là cố ý đùa giỡn anh ấy chẳng hạn?”
“……”
“Đối nghịch gì đó với anh ấy?”
“……”
“Hay là nói dối không chớp mắt?”
Thực lòng Tần Giao cũng không quá chắc chắn về hành động của mình cho tới nay, bị Dương Hoa hỏi như vậy, y liền chìm vào im lặng.
Vừa thấy người nọ tự dưng không nói gì nữa, Dương Hoa dường như cũng sớm ngờ được chuyện này rồi, nó nở nụ cười đắc ý, nói:
“Thấy chưa thấy chưa…… Quả nhiên trước đấy cha cũng làm gì đó đúng không…… Mà nói thật chứ, con cảm thấy nếu chỉ có mỗi việc ấy thì anh Tỏa Dương cũng không đến mức giận cha, vì rõ ràng trước nay anh ấy luôn nhẹ nhàng với cha mà…… Ừm, cho nên con nghĩ, hiện tại có lẽ anh ấy đang giận bản thân mình chứ không phải giận cha đâu……”
“……”
Trước đó Tần Giao luôn bị bủa vây trong cảm xúc tồi tệ và giận dữ của chính bản thân mình, lời Dương Hoa nói khiến y bỗng đờ ra, không lên tiếng ngay lập tức.
Nhưng thái độ lạnh lùng hoang mang thậm chí có một chút hoài nghi bản thân ấy thì đã nói lên tất cả rồi.
Dương Hoa nói tới đây thì vẫn chưa dừng lại, mà còn chống cằm tiếp tục lải nhải:
“Bình thường, khi một người tức giận với mình thì người ta sẽ nghĩ gì? Có lẽ trong đầu sẽ nghĩ như vầy…… Haiz, tại sao mình không thể làm tốt hơn một chút để khiến Tần Giao có cảm giác an toàn hơn nhỉ? Tại sao mình không thể cho Tần Giao những điều tốt đẹp nhất trên trời để khiến anh ấy vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày chứ?”
“……”
“Có phải mình không xứng với tình yêu Tần Giao dành cho mình không, phải để anh ấy tìm một người khác tốt hơn thôi…… Chắc người lớn đều nghĩ thế đúng không? Con đoán, lúc đó sở dĩ anh Tỏa Dương nói ra những lời lẽ như thể rất muốn rời bỏ cha, tuyệt đối không phải là vì anh ấy không thích cha, mà là vì anh ấy cảm thấy rất không tự tin với bản thân mình……”
“……”
“Dù sao ai cũng có lúc không chắc chắn mà, ngay cả con nít như con cũng có, mỗi khi cha nói mũi con tẹt, mắt con nhỏ, nhìn không đáng yêu, con cũng có hơi thiếu tự tin…… Nhưng cha là người anh ấy yêu thương thật lòng và muốn ở bên suốt quãng đời còn lại mà, đáng lẽ cha phải hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh ấy nhất và có dũng khí để thay đổi mấy cái vận mệnh quái quỷ gì đó của anh ấy chứ……”
Dương Hoa dẩu môi thầm thì, Tần Giao thì từ đầu chí cuối chẳng lên tiếng.
Bởi vì y chợt nhớ tới lần trước ở huyện Tí Hon, hình như mình cũng nghe thấy lời tương tự trong tiên đoán của những người tí hon thần bí ấy.
Song khi ấy y vẫn chưa hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa trong đó, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, câu nói liên quan đến vận mệnh của Tấn Tỏa Dương hẳn là……
【Sinh mệnh già đi là sự sắp đặt của tổ tiên, đóa hoa khô héo là sự định sẵn của thời gian.】
【Trẻ thơ cuối cùng sẽ quay trở về vòng tay cha mẹ, kẻ lãng du cũng sẽ bước lên con đường về với cố hương.】
【Hết thảy đều là vận mệnh, và cuối cùng cũng do vận mệnh định đoạt.】
Nửa gương mặt Tần Giao chìm trong hồ nước tối đen đục ngầu, y nhớ lại đêm đó khi Tấn Tỏa Dương nhìn về phía mình và hỏi những câu ấy, cõi lòng hoang mang bỗng trở nên hoàn toàn sáng tỏ.
【Vì sao anh lại chắc chắn người từng hẹn ước với anh dưới cầu là em?】
【……】
【Vì sao anh lại chắc chắn người từng hẹn ước với anh dưới cầu là em?】
【……】
【Vì sao anh lại xác định người đó chính là em?】
【……】
【Hoàn toàn gửi gắm cơ hội thực hiện lời hứa vào một phàm nhân xa lạ đã không còn tất cả quá khứ và ký ức, thậm chí không nhớ được anh là ai, không thể đáp lại anh một cách trọn vẹn, hoặc phải nói là không xứng với tình cảm quan trọng trong tim anh, ấy rốt cuộc là vì sao?】
Trong không gian yên ắng với bốn bề bao quanh bởi nước đen, Dương Hoa cất lên những câu nói vô tư ấy xong thì chẳng chú ý thấy Tần Giao đã không lên tiếng suốt hồi lâu, cô bé hơi dừng lại một thoáng, sau đó liền ngẩng đầu lên cười tràn trề tự tin hệt như một bà già điên:
“Theo con thấy ấy hả, vào lúc mà anh ấy cảm thấy bản thân mình chưa đủ tốt, thậm chí còn đang chán nản mê man, thì cha cần phải nói thật to cho anh ấy biết…… Em nên tin tưởng bản thân mình đi chứ Tấn Tỏa Dương, sao suốt ngày nghĩ ngợi nhiều như thế làm gì, bất kể em nghèo khổ hay giàu có, anh vẫn thật lòng thích em mà……”
“……”
“Anh không quan tâm đến những điều mà em đang lo lắng và phiền não, anh chỉ quan tâm đến mỗi mình em mà thôi.
Bất cứ thứ gì trên thế giới này đều không thể ngăn cản anh và em, cùng với cả Dương Hoa đáng yêu nhất của anh, cùng chung sống bên nhau cả đời.
Con cảm thấy……”
“……”
“Câu trả lời chắc chắn mà hiện tại anh Tỏa Dương muốn nghe cha nói, kỳ thực chỉ là một câu đơn giản như vậy thôi, cha thấy có đúng không, hả cha?”
……
So sánh với Tần Giao đang tạm thời tránh mặt Tấn Tỏa Dương, thì kể từ sau khi được Chu Đỉnh Thiên tiết lộ cho toàn bộ chân tướng về Đông Sơn, mấy ngày qua Tấn Tỏa Dương cũng không chủ động gặp gỡ tiếp xúc với y nhiều.
Tâm trạng hai người đều bị ảnh hưởng ở mức độ khác nhau, ban ngày bọn họ vẫn ở trong thôn Khổng lồ, ai làm việc người nấy, đến đêm, hai con người vừa đeo nặng tâm sự lại vừa trải qua một cuộc trò chuyện thất bại, cho nên càng không có nhiều cơ hội chạm mặt trực tiếp.
Họ không hỏi thăm đối phương xem sau khi phá giải bí mật của Đông Sơn, liệu người kia có dự định cụ thể gì liên quan đến cả hai hay không.
Lỗ thủng khổng lồ trên tầng mây do A Hương tông ra đã được Tần Giao và một số thanh niên trai tráng trong thôn, cùng với những phàm nhân từ người hóa bò dùng mây đen và nhân lực từ từ lấp kín lại nguyên vẹn.
Một số chân tướng liên quan mật thiết đến Đông Sơn và bệnh già đã bắt đầu lộ manh mối, cái ngày đáng sợ từng xuất hiện trong giấc mơ của Tấn Tỏa Dương cũng đang từng bước tới gần.
Vì người La Sát sắp sửa đổ bộ trong phạm vi lớn, các sinh linh đều cẩn thận trốn đi, ai nấy đều căng thẳng vô cùng.
Một bầu không khí đáng sợ, ngột ngạt, liên quan đến chết chóc hoặc sinh tồn cũng mau chóng bao trùm lấy nơi này.
Về lý do tại sao những phàm nhân này, bao gồm cả nhóm thư ký – những kẻ vô tình lạc tới đây, vẫn còn rất sợ hãi người khổng lồ – lại nguyện ý tham gia vào việc trong thôn và bày tỏ mong muốn giúp đỡ, thì phải nhắc đến công lao của Tấn Tỏa Dương.
Hai ngày nay Trần Gia Nhạc cũng bị bắt tham dự, chí ít theo những gì cậu ta tận mắt quan sát từ đầu chí cuối thì mới đầu nhóm thư ký không nguyện ý nhúng tay vào việc này đâu, thậm chí còn sợ hãi vì Tấn Tỏa Dương ăn cây táo rào cây sung, ép bọn họ giúp đỡ đám khổng lồ.
Song Tấn Tỏa Dương rốt cuộc vẫn là Tấn Tỏa Dương, trên đời này chỉ mỗi mình hắn mới có bản lĩnh để vừa không nhận ra sự bài xích và chán ghét của đồng loại, vừa tỉnh táo nói rõ cho mọi người biết việc này có lợi và hại với họ ra sao.
Hơn nữa từ khi Tần Giao – vị long vương có thể dư sức nghiền nát tất cả mọi người ở đây bằng vũ lực – xuất hiện và tỏ ra có quen biết Tấn Tỏa Dương, thì những kẻ lúc trước còn lớn mật tỏ ý kiến thái độ với hắn đã không còn nói năng lung tung nữa.
Nhóm thư ký đã quen làm bò trong chuồng rồi, mặc dù sau đó mặt vẫn dày đặc oán khí, cơ mà ngày nào bọn họ cũng ngoan ngoãn đi theo những người khổng lồ để sửa lỗ thủng, vá bầu trời, canh chừng người La Sát.
Trước đó lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên còn phần nào dè dặt với Tấn Tỏa Dương và Tần Giao, song cũng nhờ việc này mà thái độ của lão đã thay đổi chút ít.
Lão bảo những thôn dân chưa rõ sự tình rằng sắp tới đây phải cực kỳ cẩn thận, phải có người phụ trách canh giữ cửa hang và lỗ thủng, vào lúc cần thiết thì tất cả đều phải nghe lệnh tính sư hoặc Long Quân, đặc biệt vào ban đêm nhất định phải đề phòng người ngoài từ trên trời bay xuống xâm phạm.
Mà lỗ thủng màu đen trên trời cũng dần dần được tu sửa xong, một khi thành công lấp lại khe hở cuối cùng của lỗ thủng đó là bọn họ cũng sẽ hoàn toàn thoát khỏi nơi này.
Mấy ngày nay Tấn Tỏa Dương toàn trưng bản mặt lạnh băng từ sáng đến tối, đối với việc này, từ đầu chí cuối hắn không hề chủ động bày tỏ ý kiến, chỉ trừ những lúc đến chỗ Chu Đỉnh Thiên để bàn bạc cách chống lại sự tấn công của người La Sát.
Thế nhưng ai cũng nhận ra được là càng ngày tâm trạng Tấn tính sư càng trở nên tồi tệ hơn, giờ đây hắn chính là một thùng thuốc nổ biết đi, kẻ nào thức thời một chút đều biết chớ nên chọc giận hắn trước khi chuyện ở thôn Khổng Lồ được giải quyết xong xuôi.
Trần Gia Nhạc năm lần bảy lượt bị biến thành nạn nhân của thùng thuốc nổ mặt liệt đáng ghét này, từ sau cái đêm vô tình biết được quan hệ đặc biệt giữa hắn và Xích Thủy long vương, cậu ta bị sốc toàn tập, không còn dám nói câu gì không xuôi tai ở trước mặt hắn nữa.
Vì cho dù bình thường cậu ta có chậm hiểu đến mấy đi chăng nữa, nhưng chỉ nhìn bầu không khí giữa hai người này căng như dây đàn, chẳng ai chủ động đoái hoài đến ai, vậy cũng đủ nhận ra giữa Tấn Tỏa Dương và vị Long Quân tên Tần Giao kia hẳn đã xuất hiện rạn nứt và mâu thuẫn gì đó tương đối nghiêm trọng rồi.
Vốn dĩ đã tồn tại rất nhiều khó khăn không vượt qua nổi nếu hai con người này muốn ở bên nhau, cho nên tiếp sau đây dù người khác không khuyên can thì chắc phen này họ cũng đổ bể thôi, thậm chí là trực tiếp chia tay luôn.
Chính vì hiểu rõ điều này mà hai ngày nay Trần Gia Nhạc mới thức thời không phát biểu ý kiến gì với hắn.
Vả lại, cậu ta để ý là buổi tối mấy hôm trước hình như Tấn Tỏa Dương từng lén gặp Từ Văn Tuệ trong thôn một lần, còn giấu chẳng nói gì với mọi người cả.
Cậu ta lấy làm ngạc nhiên, đồng thời cũng chắc mẩm rằng lần này Tấn đại thiếu thực sự định chờ việc ở thôn Khổng Lồ kết thúc thì sẽ theo bọn họ về nhà, an tâm làm một đại thiếu gia phú quý.
Chẳng thế thì sao nữa, mới chia tay vị Long Quân kia chưa bao lâu mà giờ đã có người đẹp chủ động lấy lòng rồi cơ mà.
Ban ngày Trần Gia Nhạc bị Tấn Tỏa Dương sai đi làm việc nặng, đến nửa đêm còn bị hắn lôi đi kiểm tra đường dây quỷ truyền thanh trải rộng khắp thôn.
Cậu ta đã nhịn mấy ngày nay rồi, thế là nhân lúc này, cậu ta bèn huých huých vị Tấn tính sư đang chuyên tâm làm việc, ngập ngừng nói:
“Này, Tỏa Dương, nói đi…… Anh và vị Long Quân kia dạo này thế nào rồi……”
“……”
“Em thấy hình như từ sau hôm đó…… hai người không nói chuyện với nhau nữa…… mà bữa trước anh còn đi tìm Từ Văn Tuệ…… Khụ, không phải em đang chất vấn hành động của anh, nhưng anh nói cho em biết đi, trong lòng anh…… rốt cuộc nghĩ thế nào?”
“……”
Lúc hỏi liên tiếp hai câu này, thực lòng Trần Gia Nhạc cũng lưỡng lự lắm, nếu hỏi thì thể nào Tấn Tỏa Dương cũng nổi giận, mà không hỏi thì cậu ta lấn cấn không chịu được.
Tấn Tỏa Dương nghe vậy thì bèn ngừng tay, lạnh mặt cau mày, sau khi hiểu ra ý tứ của Trần Gia Nhạc, hắn bực bội cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
“Tôi đi tìm Từ Văn Tuệ là có việc nghiêm túc, còn nữa, đừng có xía vào chuyện của tôi, chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu hết.”
“Việc…… Việc nghiêm túc? Anh với cô ta thì có việc nghiêm túc gì được chứ? Trai đơn gái chiếc gặp nhau lúc đêm hôm thì còn có việc nghiêm túc nào nữa…… Trước đây em đánh giá thấp anh rồi, trái ôm phải ấp thế này cơ mà, anh không sợ rồng cưng của anh mà biết thì sẽ chạy tới đòi anh trả nợ tình à……”
Trần Gia Nhạc bĩu môi, tỏ rõ là chẳng tin lời Tấn Tỏa Dương lắm.
Tấn Tỏa Dương đã cố kiềm chế rồi, nhưng vừa nghe cậu ta nhắc tới hai chữ Long Quân, hắn bất thình lình giận tím mặt, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía Trần Gia Nhạc sau đó nói từng chữ từng câu:
“Tôi tìm Từ Văn Tuệ là vì hiện giờ Trần Gia Tường vẫn đang ở ngoài thôn, không hề dính dáng gì tới mấy thứ vừa dơ bẩn vừa tẻ nhạt mà cậu đang nghĩ trong đầu.
Nếu cậu đồng ý giúp đỡ thì ở yên chỗ này, còn không muốn thì mau đứng dậy đi.”
“……”
“Còn nữa, tên anh ấy là Tần Giao, xin hãy nói năng tôn trọng một chút đi.
Hôm đó nhờ anh ấy xuất hiện đúng lúc ngăn cản nước đen trên bầu trời nên cậu và những người khác trong thôn mới may mắn giữ được mạng, bây giờ cũng nhờ anh ấy ngày ngày vá lại bầu trời, không ngại gian khổ, cho nên cậu mới có mạng để mà trở về sống hết quãng đời vô lo vô nghĩ của cậu.
Cậu có thể không cảm kích anh ấy, nhưng làm ơn hãy giữ sự tôn trọng cơ bản với người khác, hiểu không?”
“……”
Trần Gia Nhạc cứ tưởng hai bọn họ đổ bể rồi thì mình giỡn chơi chút cũng chẳng sao, nhưng hắn nói vậy rõ ràng là đã giận thật rồi, cậu ta lập tức trợn tròn mắt, sắc mặt hết đỏ rồi trắng, bối rối hồi lâu chẳng thốt ra được câu nào.
Trần Gia Nhạc giật giật khóe miệng, tự biết vừa rồi mình thật sự đuối lý nên cuối cùng vẫn tỏ vẻ đầu hàng chịu thua, nói lí nhí:
“Rồi rồi rồi, em xin kiểm điểm, em sai rồi, đúng là em đã vạ miệng không tôn trọng Tần Long Quân, được chưa được chưa…… Rồi sao? Thật ra anh vẫn nhung nhớ y chứ gì? Em còn thắc mắc sao tự dưng anh lại đổi tính…… Kết quả là vẫn khù khờ như vậy…… Y là rồng, còn anh là người đấy.”
“……”
“……Mà theo như anh giải thích, anh là kẻ sáng tạo nên câu chuyện này nên anh sẽ phải giải quyết lũ người La Sát sắp tới để để giết anh tiện thể cướp đồ, thế thì anh cũng cần chấm dứt triệt để mớ hỗn độn ở nơi này để quay về thế giới bình thường đi chứ…… Bây giờ hai người cũng đã chia tay rồi, anh bênh vực y thì còn có ích đâu…… Anh vẫn chưa quên được y đúng không……”
“……”
“Ờm…… Anh đừng trưng bản mặt hồn bay phách lạc, khổ đại cừu thâm ấy nữa…… Anh…… Anh thật sự không quên được y sao? Y tốt đến mức ấy hả? Chứ không phải y chuốc bùa mê thuốc lú gì đó cho anh chứ…… Này này, này này, đừng lườm em thế, dù anh có thật lòng thích y đi chăng nữa thì cũng đừng ngu ngốc như vậy có được không…… Thôi, anh hãy thành thật nói cho em một câu đi, dù lần này chúng ta thật sự rời đi không quay trở lại nữa, thì anh vẫn luôn một lòng yêu y, định ở vậy cả đời vì y sao?”
Có lẽ do thật sự không ngờ Tấn Tỏa Dương lại quan tâm tới vị Long Quân kia như vậy, vẻ mặt Trần Gia Nhạc trở nên phức tạp, vừa cảm thấy lúc trước mình đoán quả không sai, vừa cảm thấy đôi uyên ương số khổ này thành như ra vậy thì cũng khá đáng tiếc.
Tấn Tỏa Dương nghiêm mặt, hiếm khi mới nín thinh chẳng phản bác cậu ta, hắn hờ hững nhắm mắt lại, sau đó cau mày chậm rãi đáp:
“Ừ.”
Câu trả lời ngắn gọn, trực tiếp nhưng cũng trì độn hết cỡ này khiến cõi lòng Trần Gia Nhạc càng lạnh thêm, cậu ta tuyệt vọng nhủ bụng sao cứ đâm đầu vào một người mãi thế chứ, đúng là nghĩ quẩn không chịu được.
Trùng hợp là lúc này, Tấn Tỏa Dương nói thế xong thì cũng chẳng có tâm tình để lảm nhảm với cậu ta nữa, hắn dự định sẽ đi sang chỗ khác để tiếp tục thử nghiệm quỷ truyền thanh chôn dưới lòng tuyết, tiếp sau đó nó sẽ phát huy tác dụng lớn.
Còn Trần Gia Nhạc thì ở lại bên này để trông dây cho hắn, đành phải ủ ê ngồi xổm ở góc tường, vừa khẽ hát ngâm nga vừa chờ tên kia xong việc lại về gọi cậu ta.
Song hiển nhiên, làm một người đứng ngoài bàng quan hay thậm chí vừa rồi còn lén soi mói hai người họ thì là một chuyện.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy “người thương” của anh họ mình đang đứng ngay trước mặt mình, không một biểu cảm, không một tiếng động, không một hơi thở, tựa như thể quỷ hồn, thì lại là chuyện khác.
Mới mấy phút trước Trần Gia Nhạc vừa nhìn người nào đó rời đi, giờ lại lúng túng đối mặt với người đàn ông tóc dài trước mắt, y không tỏ vẻ vui giận quá rõ ràng song chỉ nhìn bộ dạng y thôi là biết tuyệt đối không dễ chọc rồi.
Mặc dù đã cố hết sức kiềm chế sự choáng váng khi gặp vị long vương hàng thật giá thật nhưng Trần Gia Nhạc vẫn suýt cắn luôn phải lưỡi, cậu ta khổ sở cười gượng bảo:
“Long Quân, đêm hôm thế này…… sao ngài lại tới đây ạ, ha ha? Tỏa Dương, Tỏa Dương vừa mới……”
“Ta không tới để tìm cậu ấy.”
“……”
“Ta tới để tìm ngươi.”
Trần Gia Nhạc tưởng Tần Giao không biết Tấn Tỏa Dương hiện đang ở phụ cận, khi y cúi đầu nheo mắt ngắt lời cậu ta, nụ cười của cậu ta lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh vã đầy sống lưng.
Trần Gia Nhạc sợ nhũn cả chân, tái mặt nhủ bụng có lẽ nào tên Tấn Tỏa Dương thất đức kia nhẫn tâm đổ thừa bọn họ không đến với nhau được là lỗi do cậu ta, nên mới khiến vị long vương này tức tối trực tiếp tìm tới cậu ta chăng? Càng nghĩ, cậu ta càng cảm thấy khả năng này là rất lớn.
Kể từ đêm đó Tần Giao và ai kia tan rã trong không vui, tâm trạng y vẫn luôn cực đoan nóng nảy.
Giờ phút này có vẻ y cũng chẳng hơi đâu quan tâm tên nhãi nhép này đang nghĩ linh tinh gì trong đầu, y lạnh lùng nhớ lại lúc nãy vừa thấy Tấn Tỏa Dương rời đi một mình, bèn dùng ngón tay xoa bóp phần gáy đang ngứa ngáy khó chịu vì lớp vảy bị thương, sau đó nghiêng đầu lầm bầm:
“Hẳn ngươi cũng biết về chuyện giữa Tấn Tỏa Dương và ta, đúng không?”
“……”
“Nếu ta nhớ không lầm, hình như tên của ngươi…… là Trần Gia Nhạc nhỉ?”
“……”
“Ta có quan hệ khá tốt với vài quỷ sai ở âm ty, dạo trước nghe bọn họ nói rằng hình như kiếp này một phàm nhân tên Trần Gia Nhạc có thể sống đến tám mươi tuổi, ngươi cảm thấy mình có thể cố gắng sống được đến lúc đó không?”
Trần Gia Nhạc: “……”
Trần Gia Nhạc vốn còn định ngả ngu để ứng phó qua loa cho xong, ai ngờ y tự dưng nói mấy câu khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Mặt cậu ta cắt không còn hột máu, miệng há hốc ra, song dù thế nào cũng không dám giở trò múa rìu qua mắt thợ với vị long vương rõ ràng có đạo hạnh cao hơn mình rất nhiều.
Thấy cậu ta phản ứng như thế, Tần Giao cũng không lập tức tiến hành đối thoại theo kiểu đơn phương tra hỏi và doạ dẫm nữa, dù sao hôm nay y tới đây vốn dĩ là có việc nghiêm túc muốn nói.
Tần Giao vẫn giữ nguyên dáng vẻ thần kinh cố ý hù doạ người khác, y nhìn Trần Gia Nhạc rưng rưng ôm đầu, tuyệt vọng cắn môi rồi bắt đầu cầu khẩn mình.
“Long…… Long Quân ơi…… Xin ngài rủ lòng thương xót, tha cho tôi có được không…… Tôi thật sự không định chõ mũi vào chuyện của ngài và Tấn Tỏa Dương mà…… Cùng lắm chỉ, cùng lắm chỉ lỡ mồm nói linh tinh vài câu trước mặt anh ấy thôi…… Mà anh ấy cũng có thèm nghe tôi đâu…… Lần này tôi không hề liên quan gì đến chuyện của hai người hết…… Ngài hãy…… tha cho tôi đi mà…… Van xin ngài đấy……”
Thái độ nhận sai của Trần Gia Nhạc cũng tạm coi như tích cực chủ động, nhưng hai bữa nay tâm tình Tần Giao đang rất tệ, hơi đâu mà nói hươu nói vượn với cậu ta.
Y bực mình nhíu mày, ra hiệu bảo cậu ra chớ có oang oang cái mồm kéo thêm người không liên quan tới đây.
Thực lòng y không muốn để những người khác, đặc biệt là ai kia biết mình dự định làm gì.
Tần Giao suy nghĩ một chút rồi nói có vẻ mất kiên nhẫn:
“Câm miệng, nhỏ giọng thôi, hôm nay ta tới tìm ngươi không phải là vì muốn gây rắc rối cho ngươi.”
“Ơ…… Dạ? Vậy ngài…… ngài rốt cuộc muốn…… làm gì……”
“……Hai ngày trước cậu ấy bỗng nhiên hỏi ta vài vấn đề, lúc đó ta không biết phải trả lời ra sao, cho nên bây giờ chỉ có thể tới tìm ngươi.
Ta có thứ muốn đưa cho cậu ấy, sau khi cầm rồi thì ngươi đừng nói là ai đưa, dù cậu ấy không cần thì ngươi cứ bảo cậu ấy vứt quách ra đường cho chó ăn cũng được.
Nói chung là phải giao đến tận tay cậu ấy cho ta, rõ chưa?”
Trần Gia Nhạc đứng trước mặt y, cứ tưởng mình sắp phải đối mặt với lời uy hiếp cực kỳ chết chóc cơ, nhưng sau câu nói lạ lùng ấy, cậu ta ngây ra như phỗng, thực sự không hiểu vị Long Quân tâm tư quỷ dị khó lường này rốt cuộc muốn làm gì.
Tần Giao ném vật mình vẫn luôn cầm trong tay cho Trần Gia Nhạc, sau khi thấy cậu ta lóng ngóng đỡ lấy rồi, sắc mặt y mới khá hơn đôi chút.
Y nheo mắt, tiếp tục nói bằng giọng điệu lạnh tanh:
“Ta không có nhiều thời gian để lảm nhảm với ngươi, hiện tại tình huống thôn Khổng Lồ thế nào thì ngươi cũng thấy rồi đấy, sắp tới ta và Tấn Tỏa Dương đều có việc cần làm, hiện chẳng có bất kỳ ai biết rõ kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
Điều duy nhất có thể xác định bây giờ chính là, trước khi rắc rối lớn hơn nữa ập xuống nơi này, ta phải nghĩ cách đưa ngươi và những người khác rời đi an toàn, quay trở về thế giới bình thường của các ngươi.”
“……”
“Nếu là rất lâu trước đây, ta sẽ có hàng ngàn hàng vạn cách để ngăn cản các ngươi và đạt được mục đích của ta.
Nhưng bây giờ ta chỉ hy vọng rằng, sau khi ta nói những vấn đề này với ngươi, ngươi nghe xong thì nghiêm túc trả lời ta là được.
Chớ để ta biết ngươi dám tiết lộ cho cậu ấy một chữ nào, bởi vì ta quả thực có quen biết vài quỷ sai đấy, ta không đùa với ngươi đâu.”
Sắc mặt Tần Giao lạnh băng hiếm thấy, rõ ràng đã đắn đo suy nghĩ rất lâu rồi mới nói ra lời này.
Trần Gia Nhạc ngỡ ngàng nhìn y, bỗng đâm ra sốt sắng nên cũng gật đầu theo bản năng.
Từ khi sinh ra trên cõi đời này, tính cách Tần Giao vẫn luôn là kiểu sắc bén tự phụ đến mức vô lý, không thể chung đụng được với tất cả mọi người.
Nom có vẻ y chẳng quan tâm người khác có thực sự hiểu ý mình hay không, y vân ve phần vảy đau nhức sau gáy, dửng dưng đảo đôi mắt xám đục đối diện với ánh mắt Trần Gia Nhạc, sau đó cất tiếng hỏi:
“Giả dụ, ta chỉ đang giả dụ thôi, nếu lần này Tấn Tỏa Dương thật sự rời khỏi nơi đây để theo các ngươi trở về thế giới cũ, vậy thì ngươi và những người thân của ngươi còn cố ý xua đuổi cậu ấy như trước kia nữa không?”
“……”
“Các ngươi sẽ không còn xem cậu ấy như một kẻ ngoại lai lạc loài, mà sẽ xem cậu ấy như người thân của mình, thực sự tiếp nhận cậu ấy chứ?”
Lòng Trần Gia Nhạc đang loạn hết cả lên, hai câu hỏi liên tiếp này càng khiến cậu ta không hiểu Tần Giao có ý gì.
Trần Gia Nhạc ngơ ngơ ngác ngác nhìn Long Quân, cứ tưởng y tìm mình là muốn trả thù riêng hoặc là uy hiếp mình khuyên Tấn Tỏa Dương ở lại cơ.
Nhưng có vẻ Tần Giao không tính giải thích nhiều, chỉ dõi tầm mắt chăm chú và lạnh lẽo về phía Trần Gia Nhạc, chờ đợi câu trả lời từ cậu ta.
Bị y cúi đầu dòm chòng chọc như thế, Trần Gia Nhạc cũng ý thức được rằng mình phải chủ động tỏ rõ thái độ.
Cậu ta đến là đau đầu, bèn đằng hắng một tiếng rồi cau mày gật đầu, thái độ hết sức trịnh trọng, nói:
“Dạ…… Có…… Chí ít thì người mẹ quá cố của anh ấy, tôi, ông nội, và cả em gái tôi đều cảm thấy như thế…… Từ trước đến nay Tỏa Dương vẫn luôn là người thân của chúng tôi mà…… Chúng tôi hiểu rất rõ điều này……”
“……”
“Hơn nữa từ sau khi Tỏa Dương gặp tai nạn, ông nội thật sự…… rất đau lòng…… Thực ra ông thương bác gái lắm…… cũng rất mực quan tâm đến Tỏa Dương…… Chỉ là, chưa đến lúc đánh mất người kia…… thì chưa thể hiểu rõ điều ấy…… Câu này, tôi có thể lấy…… sinh mệnh có lẽ sống đến tám mươi tuổi của tôi…… ra, ra để đảm bảo với ngài……”
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Trần Gia Nhạc thì không giống đang nói dối, nãy giờ khí sắc Tần Giao vẫn luôn u ám, mà nghe đến đây thì ánh mắt y cũng thoáng thay đổi, cảm giác bức bối khó chịu ở sâu trong đáy lòng lại một lần nữa trào dâng.
Song hôm nay kẻ quyết định tìm tới kẻ này là chính y, người đàn ông tóc dài nghiêng đầu lặng thinh, sắc mặt lạnh lẽo tái nhợt, cuối cùng vẫn nheo đôi mắt xám tối tăm có đồng tử hẹp dài lại, đè nén vô vàn cảm xúc trong lòng, sau đó hờ hững lầm bầm:
“Ừm, ta hiểu rồi, cảm ơn.”
Câu “Ta hiểu rồi” này nghe cứ kỳ kỳ kiểu gì, mới nãy giọng điệu người đàn ông này còn đáng sợ chẳng thèm khách sáo nể nang, thế mà cuối cùng tự dưng lại dịu đi, và rõ ràng y cũng còn điều gì đó đang giữ trong lòng.
Mãi đến phút cuối, y vẫn chẳng nói chuyện gì khác với Trần Gia Nhạc, mà chỉ cúi đầu giao vật trên tay mình cho cậu ta, nhắc nhở “Nhớ phải giúp ta giao cho cậu ấy đấy” rồi cứ thế đi mất.
Trước đó Trần Gia Nhạc đâu quen biết gì y, thấy y nói xong định rời đi, cậu ta cũng đâm ra hơi mất tự nhiên.
Cậu ta vốn còn cảm thấy phen này hai người đổ bể là cái chắc, Tấn Tỏa Dương có thể đi cùng bọn họ thì quá tốt.
Nhưng giờ, cậu ta bỗng thấy băn khoăn, nhớ lại lúc trước tên Tấn Tỏa Dương khù khờ kia còn tỏ vẻ muốn chờ đợi y cả đời, cậu ta lại càng khó chịu hơn nữa.
Trần Gia Nhạc nhìn Tần Giao quay người chuẩn bị đi xa, bỗng cảm thấy chẳng đáng thay cho ông anh họ mình.
Đến lúc hoàn hồn rồi thì cậu ta mới ý thức được rằng mình đã đánh bạo ưỡn ngực lên, hỏi Tần Giao một câu khiến y quay đầu lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt mất kiên nhẫn.
“Ờm…… Long Quân…… Vậy ý ngài là…… Ngài thật sự định dứt bỏ tình cảm giữa cả hai…… và để Tỏa Dương quay về cùng với chúng tôi sao?”
“……”
“Ặc, không phải tôi đang thăm dò ý nghĩ của ngài…… mà chỉ muốn hỏi chút thôi…… Bởi vì Tỏa Dương không chịu nói gì với tôi cả, thành ra tôi cũng không biết anh ấy nghĩ thế nào…… Nhưng ngài làm vậy cũng không thỏa đáng lắm……”
Tự dưng bị cậu ta chỉ trích như thế, mới đầu Tần Giao cũng chẳng hiểu ra làm sao, y bực mình sầm mặt xuống, nheo mắt nhìn Trần Gia Nhạc như đang nhìn một đứa ngốc rồi nói:
“Việc của cậu ấy, ta sẽ không tự ý quyết định thay cậu ấy, vừa rồi ta chỉ đang hỏi việc mà mình quan tâm thôi.”
“……”
“Hơn nữa, có bao giờ ta nói ta để Tấn Tỏa Dương đi cùng các ngươi, trở về làm Tấn Tỏa Dương lúc ban đầu thì là đang định dứt bỏ tình cảm giữa cả hai hả?”
“Ớ…… Vậy ngài…… ngài có ý gì……”
Nghe đáp án của y, Trần Gia Nhạc ngẩn cả người.
Mới không lâu trước đó, Tấn Tỏa Dương cũng cho cậu ta một đáp án khiến cậu ta không tài nào hiểu nổi.
Trần Gia Nhạc ngơ ngác nhìn Tần Giao đứng dưới ánh trăng cách đó không xa, sau một thoáng im lặng, cậu ta liền nhận được một câu trả lời chắc như đinh đóng cột từ người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng này:
“Ta hỏi thăm ngươi về thế giới kia là để sau khi chuyện này qua đi, nếu cậu ấy không thể ở lại vì ta, vậy thì ta sẽ đi cùng cậu ấy.”
“……”
“Cậu ấy muốn làm phàm nhân, thế thì ta sẽ không làm rồng nữa mà sẽ theo cậu ấy đến thế giới cậu ấy quen sinh sống, làm một phàm nhân bình thường, bất kể Tấn Tỏa Dương nghèo khổ hay giàu có thì ta cũng chỉ quan tâm và yêu thương mình cậu ấy mà thôi.”
“……”
“Đời này, cậu ấy sống thì ta sống, cậu ấy chết thì ta chết.
Dù cho cây cầu cuối cùng gắn kết ta và cậu ấy sắp sửa gãy lìa, nhưng chỉ cần ta còn sống và nhớ kỹ hết thảy chuyện từng xảy ra quá khứ, thì ta có thể xác định rằng cậu ấy chắc chắn là người ta phải đợi, đồng thời sẽ làm sợi dây cầu cho cậu ấy.
Cho nên tương lai Tấn Tỏa Dương đi nơi nào thì ta sẽ đi nơi ấy.
Xin hỏi…… ngươi còn vấn đề gì nữa không?”
“……”
Trần Gia Nhạc trợn tròn mắt, chẳng biết nên đáp lại Tần Giao như thế nào, tuy nhiên dường như cậu ta đã hiểu ra vì sao ông anh họ mọt sách của mình lại mù quáng đi yêu cái vị Long Quân ngạo mạn đến mức khiến người ta khó lòng bình phẩm này.
Mà đúng vào lúc ấy, Trần Gia Nhạc – người vốn đang ở đây giúp Tấn Tỏa Dương bố trí quỷ truyền thanh trải rộng khắp thôn – bỗng cảm nhận được một tầm mắt dị thường, Tần Giao cũng chú ý tới vẻ kinh ngạc của cậu ta.
Hai người họ cùng ngẩng đầu lên, trông thấy ở dưới ánh trăng đã có một bóng người màu trắng đứng đó tự bao giờ.
Người nọ khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn và Tần Giao không hẹn mà cùng đối diện nhau, khiến sắc mặt y ngay lập tức cứng đờ.
Bởi vì đó chính là…….
Tấn Tỏa Dương, người mà y vừa mới nhắc tới.
Tác giả có lời muốn nói:
Sửa lại chắc phải mấy vạn lần rồi, có lẽ chương sau sẽ có H nha, lúc ấy biết nên xem ở đâu rồi đúng không?
Còn chương cuối nữa là đến kết thúc, tôi sẽ tranh thủ cập nhật sớm, mấy chương này thật sự khó viết quá, xin lỗi nha.
Editor: Chương này mợ thị uy dằn mặt quá toẹt vời =v= Làm tui cứ tưởng tượng cảnh cậu dắt mợ về ra mắt Trần gia thì sẽ như nào :))).