Phiên ngoại : Sông chốn nhân gian –
Trung Quốc, huyện Đông Sơn.
Một huyện thành miền núi nhỏ bé, nghèo nàn, khó tìm kiếm được dấu vết tồn tại trong hầu hết bản đồ cả nước.
Trước kia, nơi đây từng được người ta biết đến là có lượng lúa nước dồi dào và dân tộc Động, Miêu sinh sống đông đảo.
Từ xa xưa tổ tiên hai tộc đã nổi tiếng với văn minh tế tự và sùng bái tự nhiên, nhưng chỉ trong chớp mắt, thế giới dưới chân núi trải qua xuân đi thu tới, thôn trại của phàm nhân cũng mấy đời hưng suy.
Trên đỉnh núi quanh năm vương vất mây mù sắc xanh, truyền thuyết về chân long sống trong hồ nước cũng đã thấm thoát qua đi nhiều năm.
…… .
【Ở giữa hồ Xích Thuỷ, có long vương thân phủ đầy vảy xanh.】
【Nhiều năm trước, ngài đã đánh bại báo nhân trong mây, nuôi dạy con gái của Ngưỡng A Toa, sở hữu một tấm lòng rất mực thiện lương.】
Những người dân bản xứ truyền miệng nhau về bài ca dao bằng ngôn ngữ của dân tộc thiểu số.
Cứ như thể ở một năm tháng nào đó, nơi đây quả thực từng xảy ra câu chuyện truyền thuyết ấy.
Nhưng theo thời gian dần trôi, đại đa số dân bản xứ đã biết đến thế giới bên ngoài, cũng chẳng còn muốn tin tưởng vào loại chuyện quỷ quái ly kỳ ấy nữa.
Mọi người không tin quỷ, tất nhiên cũng sẽ không có chuyện thờ phụng thần linh.
Truyền thuyết về long vương so ra còn kém việc ăn no mặc ấm của một phàm nhân, bởi lẽ đó mà “truyền thuyết” cũng trở thành câu chuyện chỉ còn tồn tại trong ký ức của mọi người mà thôi.
Là một người bản địa, Phạm Đông cũng tỏ thái độ như thế với mấy truyền thuyết lạ lùng kỳ quái ở địa phương.
Lúc này cậu đang ở trên chiếc xe buýt lữ hành trở về quê nhà, ngồi ngẩn ngơ chẳng có gì làm.
Bên cạnh cậu không có hành khách nào khác, dưới chân đặt ba lô, tai nghe, nước khoáng và cục sạc dự phòng.
Cha mẹ cậu mất sớm, bà nội Dương Hoa và ông nội Phạm A Bảo đã nuôi nấng và cho cậu đi học.
Họ sinh ra tại huyện Đông Sơn, đều từng sống trong thôn làng dân tộc Động ở phụ cận.
Song hai ông bà đã lần lượt qua đời từ hằng bao năm trước rồi, cho nên sau khi trưởng thành và đi học ở bên ngoài rồi ở lại làm việc, cậu rất hiếm khi trở về.
Sở dĩ bây giờ cậu xin nghỉ về quê, thứ nhất là để chuyển hộ khẩu, mua nhà bên ngoài, dứt hẳn cội rễ của mình khỏi chốn núi rừng.
Thứ hai là do cậu nhận được tin chính quyền địa phương báo rằng gần đây vì cải tạo hồ nước trên đỉnh núi nên sẽ phá dỡ và di dời căn nhà cũ trên núi, tiện thể cậu cũng tới để mang đi một số đồ đạc của ông bà mình – những người đã sống cả đời ở huyện Đông Sơn.
Thực lòng mà nói, cậu không thích ngọn núi lớn này.
Bởi vì bần cùng, bởi vì lạc hậu, cũng bởi tư tưởng của hầu hết người nơi này đều rất cũ.
Từ nhỏ cậu đã nghe đủ loại truyền thuyết về thần linh mà lớn lên, hồi đó cậu luôn rất sợ hãi những yêu ma thần quỷ chẳng rõ bộ dáng thực tế ra sao ấy.
Mà sau này khi đã trưởng thành, Phạm Đông chỉ cảm thấy mấy câu chuyện đó chẳng có bất cứ căn cứ khoa học gì cả, chỉ dùng để hù con nít được thôi, toàn là thứ nực cười.
Cớ sao người quá khứ lại tin tưởng thần linh đến thế? Lẽ nào chỉ vì tin những sinh linh hư vô mờ mịt ấy thực sự sẽ xuất hiện bảo vệ mình ư?
Cậu đã trải qua quá nhiều hiện thực tàn khốc ở thế giới ngoài kia, chẳng tài nào dùng tâm mình để thấu hiểu và cảm thụ được điều này.
Cho nên Phạm Đông dám chắc rằng, bất cứ ai từng đi ra khỏi nơi quái gở này thì sẽ chẳng đời nào muốn trở về.
Nhưng bà nội Dương Hoa lại rất cố chấp tin tưởng, thậm chí đến tận năm cuối đời, bà cụ tóc bạc phơ ấy vẫn kiên trì ngày ngày lên núi, mang theo cơm nước để thành kính cúng bái “rồng” .
“A Bảo à, tôi cứ luôn cảm thấy…… dường như bọn họ vẫn ở nơi đây, chưa hề rời đi, nhưng lần tới gặp lại, tôi sợ mình đã chẳng còn nhận ra họ nữa.”
“Haiz, có phải bà lại mơ thấy mấy cái thứ trong đầu bà không?”
“Đúng vậy, lại là giấc mơ ly kỳ lạ lùng nhưng cũng không thể nào quên được.
Tôi mơ thấy mình là một ngư nữ, bị một người rất đáng ghét trêu chọc giấu vào vò dưa muối, nhưng ông ấy đối xử với tôi tốt lắm, cứ như là người cha mà tôi yêu thương nhất vậy.
Còn ông thì là cháu của bà cụ kiến, ngày nào ông cũng lén chạy sang nhà để gặp tôi, mang theo gạo thóc ông nhặt nhạnh được.
Còn có một người tóc trắng, người ấy luôn nắm tay tôi, dẫn tôi đến bờ sông chơi đùa, còn dùng đôi tay khéo léo của mình để làm cho tôi rất nhiều món đồ chơi thú vị……”
“……”
“Có lúc tôi chẳng phân rõ đây là mơ hay thực, dường như ngày thơ bé chúng ta đều từng đích thân trải nghiệm những điều ấy, nhưng cuối cùng sau khi “câu chuyện” đã kể xong thì tôi cũng mất đi tất cả, biến trở về một phàm nhân rất đỗi bình thường.
Nhưng sau khi cùng nhau biến mất, rốt cuộc “bọn họ” đã đi đâu?”
“……”
“Chúng ta đều đã già rồi, thật mong có cơ hội gặp lại họ……”
Thưở mới bảy, tám tuổi, có lần Phạm Đông từng nghe ông bà mình trò chuyện riêng với nhau như thế.
Hồi trẻ bà cậu chính là cô nàng đanh đá ghê gớm nhất thị trấn, hiếm khi bà để lộ ra vẻ mặt như vậy với người khác.
Nhưng khoảnh khắc ấy, Phạm Đông bỗng cảm thấy bà nội mình – người đang ngồi trong căn lầu gỗ nhỏ, tựa sát vào ông nội và tâm sự về mộng cảnh đó – lại có một chút ngây thơ của cô bé con.
Đôi mắt nhăn nheo già nua của bà đang nhìn hồ nước đã cạn khô trên đỉnh núi, tha thiết nhớ tới gì đó.
Đáng tiếc, mãi đến khi nhắm mắt xuôi tay, kết thúc cuộc đời, bà vẫn chẳng có cơ hội gặp lại “những người ấy” trong giấc mơ của mình.
Nhiều năm sau, Phạm Đông mới quay về nơi này, cũng đã là một người trưởng thành.
Cậu nhận thấy nơi đây quả thực đã đổi thay không ít.
Nửa năm trước, chính quyền địa phương đã tu sửa xong con đường cái gồ ghề khó đi hồi cậu còn nhỏ, trên đường thi thoảng lại có du khách lái xe du lịch đi ngang qua.
Cậu đeo ba lô đi ra từ bến xe thị trấn, vốn định đến đồn công an trước để hỏi xem phá bỏ di dời nhà cũ thì được nhận bao nhiêu tiền.
Kết quả đi chưa được mấy bước, cậu tình cờ gặp lại bạn hồi tiểu học của mình ở trong siêu thị nhỏ bán rượu và thuốc lá mà hai năm mới mở một lần.
Trước đây quan hệ cả hai chẳng thân thiết gì lắm, hai người trò chuyện đôi câu, mang theo chút sự xa lạ do nhiều năm và cả cảm giác lạnh nhạt mà giữa người trưởng thành nào cũng sẽ có.
Mới nói được mấy câu, bạn học cũ đột nhiên cho cậu biết tin, hai bữa nay có “họ hàng” đến thăm căn nhà trên núi của cậu, bảo là người thân nhiều năm chưa về, giờ tới tìm ông bà cậu.
Sau khi nghe nói ông bà cậu đã mất từ lâu, trong nhà hiện tại ngoại trừ một mình Phạm Đông đang sống ở xa thì cũng chẳng còn ai khác, chẳng hiểu sao hai vị bảo là đến thăm người thân này lại không vội rời đi, mà tạm thời trú lại đó giống như du khách vậy.
“Họ hàng xa? Cứ thế ở lại nhà tôi? Tại sao…… trước kia tôi chưa từng nghe ông bà nhắc đến bao giờ?”
“Tôi không biết nữa, là hai người đàn ông ngoại hình rất trẻ, hành lý mang theo không nhiều nhặn gì, hai ngày trước bọn họ lên núi lúc trời đổ mưa bất chợt, đến khi mưa vơi nhỏ bớt thì vẫn không đi.”
“……”
“Trong đó có một người từng xuống núi mua thức ăn và đồ dùng hàng ngày nên tôi có nhìn thấy, có cảm giác anh ta làm nghiên cứu học thuật, ăn nói văm vở y như giáo sư đại học ấy, cơ mà tóc bạc trắng hết cả.
Một người khác thì tôi chưa gặp……”
“……”
“Hơn nữa bọn họ chẳng nói mình tới từ đâu mà cứ thế ở lại, còn biết rõ chuyện hồi ông bà cậu còn trẻ, ờm, Phạm Đông, có khi nào liên quan đến mcăn nhà sắp phá bỏ và con sông cạn khô trên đỉnh núi không? Tôi nghe bảo con sông đó có liên hệ rất lớn với gia đình cậu, đừng bảo là bọn họ đến giành căn nhà cũ với cậu nhé……”
Lời này doạ Phạm Đông hết cả hồn, vốn dĩ cậu đang trông mong sẽ dùng khoản tiền đền bù di dời này để mua nhà ở thành phố lớn và an cư lạc nghiệp.
Cậu đâm ra tức tối và phản cảm với đám “khách không mời mà đến” kia, liền vội vàng rời khỏi thị trấn dưới chân núi, định lên núi tìm hai tên “họ hàng xa” vô duyên đến ở nhờ chùa nhà mình không chịu đi.
Cậu không mang theo ô mà cứ thế đội mưa chạy vội lên núi, men theo con đường đã được nối thông từ lâu để tìm đến căn nhà cũ xây trên núi.
Người cậu ướt dầm dề như gà rơi vào nồi canh, nhưng còn chưa kịp lấy chìa khoá ra để mở cửa đi vào nhà, thì từ đằng xa, cậu đã phát hiện căn nhà Động tộc ọp ẹp xập xệ sắp phải phá dỡ đã được người nào đó tu sửa cẩn thận bên ngoài một lượt chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Mấy chum nước ngoài cửa không chỉ được đổ đầy nước, mà bên cửa sổ nhà bếp còn đặt rau thịt tươi mới mua ở khu chợ dưới chân núi.
Chiếc máy bơm nước kiểu cũ cạnh giếng nước đã hỏng mấy chục năm nay, giờ cũng đã được người ta sửa chữa lại cẩn thận.
Dưới mái hiên không có nước mưa đọng, bên dưới phơi chỉnh tề một hàng quần áo đã giặt xong nửa ngày, trên cửa còn treo một chuỗi chuông gió vỏ sò hình dáng độc đáo được làm thủ công.
Ngay cả một vài lá đơn thông báo do bưu cục và uỷ ban phát tới cũng được dùng băng dính dán cạnh ô cửa nhỏ đã sửa xong, rất có không khí ấm cúng.
Trước, trước khi mình về, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nhà của mình vậy?
—— Cảnh tượng này khiến Phạm Đông mắt chữ A miệng chữ O.
Nhưng đại não loạn như cào cào của cậu còn chưa kịp làm ra bước phản ứng kế tiếp thì cậu bỗng nghe thấy một tiếng “Két”, cánh cửa trên lầu gỗ mở toang, tiếng bước xuống lầu vang lên thấp thoáng.
Tiếp đó, một bàn tay gầy gò tái nhợt, toát lên cảm giác bệnh trạng kỳ dị và rõ ràng thuộc về một người đàn ông trưởng thành liền khẽ khàng vén tấm màn cửa vừa được đóng kỹ bằng đinh ở trước mắt cậu lên.
“Tìm ai? Không phải hôm qua tôi đã đưa hộ khẩu cho lãnh đạo mấy người xem rồi à?”
“……”
“Với cả hôm qua tôi đã nói với lãnh đạo uỷ ban huyện của mấy người là ban ngày thì đừng có lên núi quấy quấy rầy bọn tôi rồi cơ mà?”
Ngoài trời vẫn đổ mưa lác đác, cậu có thể thấy loáng thoáng người đi ra từ trong nhà mình và lên tiếng nói chuyện là một người đàn ông tóc dài.
Vóc người y cao gầy dong dỏng, gương mặt nhợt nhạt chẳng chút hồng hào, nom y có vẻ còn trẻ nhưng không hiểu sao khi nhìn vào y người ta lại khó lòng phân biệt được tuổi tác thực tế.
Y nhắc đến “Bọn tôi”, Phạm Đông cũng không biết cụ thể còn có ai nữa.
Nhưng bây giờ, cậu đã biết một trong số những người “họ hàng xa” kỳ lạ đang sống trong nhà cậu chính là cái vị trước mắt này đây.
Người đàn ông ở phía đối diện này có mái tóc được chăm chút còn đẹp hơn cả phụ nữ, buộc tản mác ở sau ót.
Con ngươi y lấp lóe ánh sáng lành lạnh, đôi môi có độ cong trời sinh mang nét châm chọc, bộ dạng chẳng hề dễ gần chút nào, ánh mắt khẽ nheo lại quan sát tựa như loài rắn ấy cũng có hơi đáng sợ.
Tuy đối phương giữ giọng điệu từ tốn lãnh đạm, quả thực là đang cố gắng nói chuyện tử tế với cậu, nhưng trong thoáng chốc ấy, Phạm Đông bị y nhìn chòng chọc đến độ sởn cả gai ốc, cậu nhận ra rằng tính khí người này rất chi là nóng nảy, hơn nữa còn là “nóng nảy” theo kiểu mình không thể tùy tiện chọc giận được, bằng không hậu quả sẽ cực kỳ đáng sợ.
“Ừm…… Nhưng mà đây, đây là nhà tôi……”
Phạm Đông dùng dũng khí lớn nhất đời này để thốt ra câu ấy với người đàn ông có khí chất đáng sợ ở trước mặt, cậu nói mà suýt cà lăm, nói xong thì thở hổn hển, chân còn hơi nhũn ra.
Mà cậu vừa nói xong, cái người có vẻ nóng tính kia cũng ngẩn ra.
Bầu không khí giữa hai người tự dưng gượng gạo hết sức, rồi cậu nghe thấy người đàn ông tóc dài nọ cất giọng chần chừ bình thản, rõ ràng là đã dịu đi phần nào:
“Cậu là cháu trai của Phạm A Bảo và Dương Hoa?”
“Vâng, đúng vậy, chào, chào anh, tôi tên Phạm Đông……”
“……”
“Tôi nghe bà con trong thị trấn nói, trong nhà có, có người ghé thăm, nhưng…… nhưng ông với bà tôi…… bọn họ chưa từng đề cập tới việc này, cho nên tôi mới……”
Mặc dù không rõ vì sao đối phương lại quen biết ông bà mình, song Phạm Đông vẫn gật đầu theo phản xạ có điều kiện rồi sợ hãi nói ra hết đầu đuôi ngọn nguồn.
Mà chẳng hiểu sao khi thấy bộ dạng cậu như vậy, vẻ mặt đối phương lại tỏ ra ghét bỏ thấy rõ.
Người đàn ông tóc dài này có vẻ không thích nói chuyện với người bình thường cho lắm, y hơi mất kiên nhẫn, sau khi quan sát kỹ mặt mũi cậu một lượt thì bèn cau mày nhìn sang một bên rồi nói:
“Hiểu rồi, cậu vào trong đi đã, ngoài trời vẫn đang mưa, vừa khéo tôi cũng đang nấu chè gừng trong nhà.”
“……”
“Lát nữa mưa ngừng, chờ cậu ấy từ trên đỉnh núi trở về rồi nói sau.”
Khi nghe lời nói mang hàm nghĩa chẳng rõ ràng ấy, Phạm Đông đâm ra hơi hoang mang.
Sao nghe giọng điệu đối phương giống như biết trước cơn mưa rơi trên núi suốt mấy ngày nay sẽ tạnh vào lúc nào vậy nhỉ? Với cả, “cậu ấy” mà y nhắc tới là ai?
Tiếc là đối phương nói xong hai câu này thì cũng chẳng buồn giới thiệu mình là ai, cụ thể có quan hệ ra sao với nhà họ, mà y cứ thế đi mất.
Phạm Đông ngơ ngác theo vào trong nhà, sau đó quả thực được y mời thưởng thức một bát chè gừng nóng hổi ngon tuyệt cú mèo.
Chưa đợi cậu suy nghĩ bao lâu thì chỉ khoảng bốn, năm phút sau, tiếng sấm và cơn mưa trên núi thực sự ngừng lại.
Lại một lát sau, một người khác cũng trở về kịp lúc.
Và cũng giống như người đàn ông tóc dài vừa nãy, về sau người này cũng khiến cậu nhớ kỹ suốt cả cuộc đời.
Đó là một người đàn ông tóc trắng cũng khó nhận biết tuổi tác, hắn không tỏa ra quá nhiều lực công kích, mà ở con người hắn có nét dịu dàng, trầm lặng, vừa như mây vừa như sương, trong đôi mắt bình tĩnh cũng ẩn chứa sự thần bí mà chỉ dùng vài câu nói thì khó lòng diễn tả được hết.
Mà nhiều năm về sau, khi Phạm Đông hồi tưởng lại đoạn ký ức này, cậu có thể tức khắc nhớ lại họ tên của hai người họ.
—— Tấn Hành và Tần Giao..