“Ôi trời? Bé con bị sao thế này? Sao nãy giờ cứ trốn trong lòng bố không chịu ló đầu ra vậy?”
“Ăn hỏng bụng, cứ nấc suốt, cho nên nó mới xấu hổ đấy.”
“Ha ha, đáng yêu quá, bé nhà tôi thì nghịch lắm, bị nấc thế chắc là phải gió nhỉ? Buổi tối đi ngủ nhớ phải đắp chăn che kín bụng, không được đạp chăn đâu nha……”
Bên ngoài khoa nhi có rất nhiều các bà các mẹ đang ngồi chờ đến lượt. Tần Giao ôm trong ngực một cái bọc chăn hơi nhô ra, đang vui vẻ trò chuyện với một bà mẹ cũng đem con đến khám bệnh.
Theo như bà mẹ trẻ tuổi này tự giới thiệu thì cô là giáo viên mầm non, cho nên nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, cho người ta cảm giác rất dịu dàng dễ gần, trên người cũng có một mùi rất dễ chịu mà chỉ người làm mẹ mới có.
Hôm nay là cuối tuần, lại đang đúng vào mùa trẻ con hay cảm mạo, do đó người ở ngoài khoa nhi cũng khá đông.
Ban đầu vì tình cờ được xếp chỗ gần nhau nên hai người mới thuận miệng tán gẫu, nhưng chỉ sau dăm ba câu, bà mẹ trẻ nọ đã hoàn toàn bị cảm hóa bởi sự thành thục, nhẹ nhàng và dí dỏm thể hiện trong lời nói của Tần Giao, thế là cô cũng hào hứng nói chuyện với y suốt một lúc lâu.
Cô thậm chí không ý thức được thời gian đã trôi qua rất lâu, chỉ cảm thấy trò chuyện với ông bố trẻ tuổi này thật vui vẻ, vừa lơ đãng cái là chuyện gì cũng quên hết sạch.
Mãi đến khi y tá đi ra gọi, bà mẹ trẻ này mới trố mắt hoàn hồn, bèn mỉm cười ngượng ngùng chào Tần Giao rồi vội bế con trai mình vào trong.
……
“……Xấu xa, đồ xấu xa, ngày nào cũng lừa người.”
Tần Giao ngồi một mình ngoài khoa nhi, trông như đang điềm nhiên suy nghĩ gì đó. Bỗng, một giọng nói khiển trách xen lẫn vẻ suy yếu của trẻ con đau ốm mơ hồ vọng ra từ trong bọc chăn, Tần Giao khẽ nheo đôi mắt xám, không lập tức lên tiếng, sau khi ngẩng lên nhìn hai bên hành lang xác nhận không có ai, y mới cúi đầu cười nói:
“Ta có như vậy sao?”
“……Có, đồ xấu xa, đi đâu cũng lừa người.”
“Vậy nhóc nói xem ta lừa gạt ai?”
“Lừa bố tôi, lừa tôi, còn rất nhiều rất nhiều người nữa…… Bố tôi nói chú là người tốt…… Nhưng mà chú là cái đồ xấu xa……”
“Nếu ta là đồ xấu xa thì bố của nhóc chính là đồ siêu xấu xa đấy, hồi trước mấy chuyện tồi tệ cậu ta làm cũng chẳng tốt đẹp hơn ta tí nào đâu. Hai bọn ta cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi, không thì sao mà chí lớn gặp nhau, mười mấy tuổi đã thành bạn tốt được?”
“Oaaa…… Chú…… Chú nói dối…… Bố tôi là người tốt……”
“Cậu ta thậm chí còn không phải người, càng chẳng dính dáng đến chữ tốt, có muốn ta nói cho nhóc biết rốt cuộc vì sao cậu ta lại bị chú họ của nhóc phản bội rồi giết chết không?”
“Oa oa…… Không muốn…… Đừng nói nữa… Đồ xấu xa…… Hức…… Hức…….”
Từ khi được Tần Giao mang từ Túy Giới về nhà nuôi, ngày nào Tiểu Túy Chủ cũng bị tên xấu xa này chọc tức phát khóc nhiều lần. Tính theo tuổi của trẻ con bình thường ở nhân gian thì thật ra nó mới chỉ là đứa nhỏ bốn, năm tuổi thôi, cho nên vừa bị Tần Giao dọa có tí là nó lập tức khóc nấc lên như cún con.
Thấy thế, chú Tần vốn không hề có lòng thương của nó cũng chỉ thò tay vào chăn, giả vờ giả vịt xoa bụng cho nó.
Tiểu Túy Chủ dạo này bị kẻ xấu dằn vặt đi mất nửa cái mạng, vất vả lắm mới dừng nấc để mà thở đều được, nó chỉ có thể co rúc vào trong lồng ngực lạnh lẽo vô cùng dù đang là ban ngày kia, hai con mắt đỏ hoe, tủi thân nói thều thào rằng:
“Chỉ khi ở trước mặt cậu thỏ chú mới đối tốt với tôi thôi….. Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi…. Có cậu thỏ ở nhà thì chú cho tôi ăn ngon, cậu thỏ không ở nhà thì cả ngày chú chẳng thèm để ý đến tôi…… Thật ra chú đâu có thích tôi….. Tôi ghét chú đồ chết bầm……”
Phải công nhận rằng, có đôi khi lời con nít nói mới là gần với chân tướng nhất.
Chí ít cái từ mô tả “Cậu thỏ” buồn cười này, Tần Giao cảm thấy đúng là chuẩn khỏi chỉnh, quả thật có thể trực tiếp lấy làm tên khoa học thứ hai cho Tấn đại thiếu nhà y luôn.
Tần Giao vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, không lập tức phủ nhận mấy lời chỉ trích của Tiểu Túy Chủ, chỉ cười cười nhìn sang bên rồi nhún vai trả lời tỉnh bơ:
“Chứ không thì nhóc nghĩ ta phí nhiều công sức đem nhóc về nhà để làm gì? Chờ đến tết sang năm cả nhà làm một bữa lẩu thịt chó à? Cậu thỏ của nhóc thích người thiện lương kiên cường giàu lòng trắc ẩn, nhưng ông chú xấu xa của nhóc thì hơi khác cái hình tượng ấy, cho nên ta chỉ có thể nghĩ cách để cậu ấy chủ động coi trọng ưu điểm của ta, nhóc không phát hiện gần đây cậu ấy càng ngày càng thích ta hơn sao? Cũng là nhờ nhóc tới nhà ta đấy.”
Tiểu Túy Chủ: “……”
Đời này Tiểu Túy Chủ chưa từng thấy kẻ xấu nào vừa vô sỉ đáng sợ vừa mưu mô xảo quyệt như vậy, tuổi đang nhỏ mà từ người này nó đã nhìn thấu hết tất cả xã hội tối tăm lòng người hiểm ác, thế là tiếp đó thằng nhóc cũng chẳng dám mở miệng nói chuyện với Tần Giao nữa.
Mặc dù nghĩ kiểu gì nó cũng vẫn cảm thấy, cậu thỏ tuy kiệm lời nhưng không quá tệ kia quả thật hơi bị xui xẻo.
Không chỉ mỗi ngày phải sống chung với một con yêu quái vừa đáng sợ vừa dối trá, mà còn chẳng hề hay biết bộ mặt thật của cái tên siêu cấp xấu xa bên cạnh mình, một kẻ giỏi nhất là dùng ngôn ngữ loài rắn để mê hoặc lòng người, chỉ chờ nhận được sự tin tưởng từ tận đáy lòng của con người là sẽ nhân cơ hội ăn hết sạch sinh khí thuần khiết để duy trì sự sống.
Nhưng trước khi hoàn toàn cởi bỏ được lớp da chó này để trở về làm người, mình vẫn phải dựa dẫm vào đồ xấu xa này thì mỗi ngày mới có thể được ngủ trong ổ nhỏ ấm áp, được ăn đồ ăn ngon miệng.
Nghĩ vậy, Tiểu Túy Chủ có chút tâm cơ của chúng ta liền quyết định tiếp tục nhẫn nhục. Nó thầm nhủ nếu có ngày mình thoát khỏi ma trảo của tên xấu xa này thì đầu tiên nhất định phải nói với cậu thỏ ngốc ngếch kia là, không được tin một câu nào ổng nói hết, mau chạy ngay đi, nếu còn không chạy thì cái tên siêu siêu siêu xấu xa bên cạnh cậu sẽ ăn cậu thật đó……
Chôn giấu trong lòng suy nghĩ kiên định như vậy, Tiểu Túy Chủ ốm mệt lả thậm chí còn chẳng biết mình được Tần Giao ôm vào gặp bác sĩ vào lúc nào, mãi đến khi bên tai loáng thoáng vang lên tiếng hai người trò chuyện, đồng thời có thứ gì đó nho nhỏ lành lạnh nhét vào trong chăn, nó mới nhận ra có người nào đó đang nói ở bên tai mình.
……
“Đây, nhét cái này vào dưới nách con cậu để đo nhiệt độ, bị trúng gió đau bụng sau đó cứ nấc suốt đúng không? Thè lưỡi ra cho tôi kiểm tra xem……”
“Nó không thích nói chuyện với người lạ, có thể không khám lưỡi mà trực tiếp kê thuốc luôn được không?”
“Vậy chầm chậm ho ra tiếng để tôi coi cổ họng có bị khản không, ấy đừng cựa đừng cựa, nhét ống nghe vào rồi…… Hả? Sao tay nhiều lông thế này —— “
Lúc ban đầu rõ ràng vị bác sĩ già không nhìn ra người đàn ông trông có vẻ rất bình thường này đang ôm một thứ không phải con người, cho nên vẫn hỏi vài vấn đề theo lệ thường, còn giơ ống nghe lên chuẩn bị nhét vào trong ổ chăn ấm áp dễ chịu của Tiểu Túy Chủ.
Song không biết có phải sờ trúng thứ gì không đúng hay không mà bác sĩ già lập tức tái mét mặt mày, sợ đến nỗi mất cả giọng, chỉ kịp kêu lên “Ối” một tiếng rồi co rụt tay về. Sau một hồi vất vả điều chỉnh lại hô hấp hỗn loạn, ông ta nhanh chóng nhìn ra ngoài, vị bác sĩ già này rõ ràng đã có chút tức giận, ông ta khẽ hắng giọng, liếc nhìn Tần Giao đang cười như không cười, nói rằng:
“…….Con trai cậu hình như không giống trẻ con bình thường lắm nhỉ……”
“Bác sĩ có vẻ chẳng mấy ngạc nhiên nhỉ? Lẽ nào trước đây cũng từng có đứa trẻ giống vậy đến nhờ ông khám bệnh ư?”
“……”
Bởi vì câu nói ám chỉ rõ ràng của Tần Giao, vị bác sĩ già hơi biến sắc, mím môi nhìn y không nói lời nào, bàn tay đặt trên bàn cũng run lên. Cuối cùng ông ta vẫn đứng dậy bảo y tá bên ngoài đóng cửa lại, rồi loạng choạng ngồi về chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào y, thở dài hỏi:
“Hôm nay cậu…… rốt cuộc tới đây làm gì?”
“Tìm ông để hỏi hai chuyện.”
“……Tôi chỉ là bác sĩ, muốn hỏi gì thì đừng tìm tôi, ngoài khám bệnh ra tôi chẳng biết gì hết.”
“Vậy ông còn nhớ đứa bé tên Thạch Tiểu Quang không?”
“Cậu…… Cậu rốt cuộc muốn làm gì! Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao cậu lại tìm đến chỗ tôi?”
“……Mười một năm trước, trên mục Chuyện lạ đô thị của báo Dương Tử Buổi Tối từng đăng một bài viết, kể rằng có vị bác sĩ họ Đạm, một đêm nọ đang trong ca trực ban thì bỗng có hai mẹ con đến khám bệnh vào gần rạng sáng. Nghe nói đứa bé mới chỉ năm, sáu tuổi kia bị bệnh, cho nên mẹ nó mới vội vàng mang con đến để xin khám chữa. Nhưng vừa nhìn thấy đứa bé kia, vị bác sĩ nhi khoa họ Đạm này liền kinh hồn táng đảm, luôn miệng la lên với bà mẹ kia rằng, đây không phải con trai cô, con ruột của cô đã bị Cẩu Mẫu lột da tha đi rồi, đứa bé này chỉ là một con chó con đang khoác lớp da của con trai cô thôi…….”
Tần Giao không trực tiếp trả lời bác sĩ về thân phận của mình, mà chậm rãi hạ thấp giọng thuật lại một câu chuyện cũ đến nay đã ít ai biết. Lời y nói khiến vị bác sĩ già kia thảng thốt lắng nghe, đồng thời vẻ mặt cũng dần dần trở nên phức tạp.
Dù sao nếu một người tận lực mai danh ẩn tích suốt mười mấy năm chỉ để tránh né chuyện này, nay bỗng nhiên bị người ta nhắc lại chuyện quá khứ trước kia, ắt hẳn sẽ cảm thấy có chút không chân thực.
Có điều nếu hiện tại phiền phức đã tự tìm tới cửa, tuy trong lòng vẫn còn hơi chột dạ, nhưng vị bác sĩ già này cũng không tiếp tục giả đò với Tần Giao nữa.
Ông ta nhíu mày cúi đầu viết hai hàng ngay ngắn lên mục lời dặn của bác sĩ trong bệnh án, sau đó chậm rãi lên tiếng:
“…….Cho nên chuyện thứ nhất mà cậu muốn hỏi tôi hôm nay, có liên quan đến đứa bé mập mạp khoác da chó mà cậu đang ôm trong lòng ư?”
“Phải, bây giờ còn kịp đổi da không?”
“…….Có thể đổi lại trước khi chính thức thành niên, nhưng một khi qua tuổi, đứa trẻ loài người bị đổi da chó chỉ có thể làm chó cả đời, nghe theo mọi mệnh lệnh của Cẩu Mẫu, còn con trai của Cẩu Mẫu thì có thể làm người sống cả đời….. Tuy nhiên chẳng mấy ai chịu tin loại chuyện tà môn này, giống như người đàn bà mà cậu vừa nói, đến bây giờ vẫn khăng khăng cho rằng con chó kia là con ruột của mình. Qua kỳ hạn cuối cùng là năm nay, cả đời này bà ta sẽ không bao giờ tìm được con trai ruột của mình nữa……”
Nói xong câu ấy, trong lòng bác sĩ già cũng dâng lên nỗi hổ thẹn, nghĩ tới năm đó mình chẳng thể cứu vãn được việc này, ông cũng chỉ đành lắc đầu thở dài, viết cho xong tờ bệnh án rồi đưa cho Tần Giao để y ra ngoài lấy thuốc cho cún con.
Nhưng ông còn chưa kịp nói gì, Tần Giao vẫn ôm cún con trong lòng bỗng nhiên nhìn về phía ông cụ, nhếch miệng đầy kỳ quái:
“Thời gian còn chưa tới mà, tại sao bác sĩ Đạm lại chắc chắn đứa bé kia thật sự không cứu được nữa?”
“Hả? Cậu….. Cậu nói thế là sao? Chẳng lẽ cậu còn có biện pháp gì ư?”
Giọng nói của vị bác sĩ Đạm già nua hơi run lên, dẫu sao cũng đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, chính bản thân ông cũng không tin có người thật sự có thể giúp cặp mẹ con kia đoàn tụ với nhau.
Ấy thế nhưng người đàn ông kỳ lạ trước mắt thì dường như trời sinh đã có một loại tự tin nào đó, thấy ông ta có vẻ không mấy tin tưởng mình, y cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ về cún con trong lòng, dỗ cho đứa nhỏ này tiếp tục say giấc, rồi mới ngẩng đầu lên cười nói với ông:
“Đây chính là chuyện thứ hai mà hôm nay tôi tìm đến đây để hỏi ông…… Xin hỏi, ông có biết một loại nghề nghiệp lưu truyền từ xa xưa, gọi là tính sư không?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra cậu cả đã khen mợ nguyên hai chương trước rồi ha ha, cơ mà không sao, đằng nào chẳng mấy chốc nữa cậu ấy sẽ phát hiện ra vấn đề của vợ mình thôi ha ha ha ~ Đến lúc đó ai ăn ai còn chưa biết chắc đâu.
Tuyến tình tiết về mẹ nuôi đã chôn rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng viết ra rồi ~ Cái tên Thạch Tiểu Quang này hẳn mọi người vẫn còn ấn tượng chứ? Đã từng xuất hiện ở chương rồi đấy. Ừm, chuyện Cẩu Mẫu tráo con này là hồi bé bà ngoại kể để dọa tôi, sau này sẽ viết cụ thể ra, nói chung là cũng đáng sợ ra phết, nhưng tôi viết chắc chắn không đáng sợ đâu! Moah moah mọi người! Đừng sợ nha!