Ba, bốn giờ sáng, trời còn đang tối đen, Mẫu Nhung ngồi trên càng xe điều khiển chiếc xe ngựa không đầu chầm chậm chạy về vùng đầm lầy Xích Thủy ở phía Đông Túy Giới.
Trong vũng bùn đèn thùi bẩn thỉu ngoài kia, có thể thấy loáng thoáng những mụ tôm để kiểu đầu bà thím và mấy con đỉa màu máu tươi đang kêu tới kêu lui dưới bánh xe, thi thoảng còn có bốn năm cặp mắt ếch trồi lên một thoáng rồi lại cấp tốc chìm xuống dưới vũng bùn lầy.
Trong xe ngựa, Tần Giao vốn đang ngóng ra ngoài cửa sổ suy nghĩ vu vơ, bỗng y quay đầu phát hiện thằng nhóc béo mập nào đó thở hồng hộc thít cơ bụng cả buổi mà vẫn không xỏ vừa bộ da mới tìm về.
Thế là ông chú xấu xa đang trong giai đoạn không biết đồng cảm này liền nhéo tai Tiểu Túy Chủ nhà mình kéo qua, chẳng buồn để ý cái miệng đang khóc la oai oái của thằng nhóc mà cứ thế dán tấm da người mềm oặt kia lên khuôn mặt trống rỗng của nó như dán thuốc cao, sau khi xoa xoa mấy cái, gương mặt bụ bẫm như em bé trong tranh tết cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn..
“Lau nước mũi dính trên mặt đi, còn khóc nữa thì ta sẽ vứt nhóc vào đầm lầy cho cá ăn.”
“Oaaa…… Đau quá…… Chú, chú định mang tôi đi đâu……”
“Tìm một chỗ giấu nhóc đi, bằng không chú của nhóc và mấy lão túy quỷ kia mà phát hiện ra chuyện đêm nay thì hai ta coi như xong đời.”
“A? Vậy tôi…… sau này không thể về nhà cậu thỏ nữa sao, anh trai ở nhà cậu thỏ còn nói muốn tìm tôi chơi nữa mà…… Về sau tôi có thể đến nhân gian thăm bọn họ được không…… Thật ra hai hôm trước lúc hai người cãi nhau, cậu thỏ còn cho tôi ăn ngon nữa, cậu ấy thật sự rất tốt…… Haiz, tôi còn chưa bảo với cậu ấy là mình phải đi, với cả, sau này có phải tôi cũng không thể gặp chú nữa không……”
Một nỗi buồn không tên bỗng dâng lên trong lòng nó, Tiểu Túy Chủ đã lớn đến bốn, năm tuổi rồi mà vẫn chẳng được hưởng thụ sự bảo bọc của cha mẹ ruột nhiều, đương nhiên vô cùng ước ao khi thấy gia đình Tấn Hành có thể quây quần đầy đủ bên nhau.
Tuy nó chưa từng chủ động đề cập chuyện này với Tần Giao, nhưng khi khoảnh khắc chia tay thật sự đến, vẻ mặt thằng nhóc này vẫn tỏ rõ sự quyến luyến không nỡ.
Thấy thế, Tần Giao đang cúi đầu nhìn nó cũng chẳng vội nói gì. Lát sau, y mới lấy bộ da chó con gấp gọn ở bên cạnh ném cho đứa nhỏ đang rấm rứt nghẹn ngào này.
Tiểu Túy Chủ cứ tưởng Tần Giao sẽ chẳng để tâm đến câu hỏi của mình cơ, vừa nhìn thấy tấm da chó quen thuộc kia, nó cũng ngẩn ra, rồi tiếp đó nó liền nghe thấy ông chú xấu xa nào đó mà tối nay có vẻ đang vui nói rằng:
“Chờ qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ về đón nhóc đi kiểm tra lại, bác sĩ Đạm nói da có thể tự mọc, nhóc giữ bộ da chó kia cẩn thận, sau này còn có chỗ dùng đấy.”
“……Được, vậy tôi…… tôi chờ chú trở lại, chú đừng có vứt bỏ tôi đó, tôi rất nghe lời, ăn cũng rất ít mà oa oaaa……”
Nhoáng cái đã quên sạch chuyện Tần Giao dọa bỏ đói để mà giày vò mình hơn một tháng nay, thằng nhóc ngốc Trương Trường Thanh cứ nằm sấp trong lòng y khóc lớn, tiếng khóc của nó cũng khiến đám ếch trong đầm lầy bắt chước cất lên mấy tiếng oa oa oa rõ là buồn cười.
Xe ngựa chạy đến phía cuối đầm lầy, dừng ở trước Túy Quân điện có mái lợp thuần đen ánh đỏ, bốn phía treo đèn lồng trắng và lụa mỏng, hai bóng người mặc đồ đỏ xanh nhanh chóng bước ra nghênh đón xe ngựa. Tần Giao vén màn xe lên, một tay bế Tiểu Túy Chủ xuống dưới, nghe hai kẻ kia cung kính thưa rằng:
“Giao Quân đi chuyến này vất vả rồi, Hà Bá và Hoành Hành Giới Sĩ xin cung nghênh Giao Quân trở về Xích Thủy của chúng ta.”
“Ừm, nhiều năm qua cũng cực khổ cho hai vị luôn ở lại chỗ này.”
“Ấy, không vất vả không vất vả, lúc trước nếu không nhờ ngài lịch kiếp hóa giao ở Xích Thủy thì lũ tôm tép chúng tôi đâu có ngày hôm nay…… Lần trước nghe nói Túy Chủ nổi giận cấm ngài trở về, chúng tôi còn đang lo rằng thời gian này ngài sẽ không quay lại Xích Thủy…… Bây giờ ngài muốn đến long trì hay là……”
“Đến long trì đi, lấy mấy món đồ mà lần trước ta bảo Mẫu Nhung mang về cất giữ tới đây luôn. Trước khi trời sáng ta sẽ đi, đứa bé này sẽ ở lại chỗ ta, người ngoài có hỏi thì nói là con cái của ta ở nhân gian, bây giờ cuối cùng cũng đón về, đừng để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội nhìn thấy nó.”
“Dạ…… Dạ vâng, chúng tôi lập tức đi làm ngay ạ.”
Kết thúc cuộc đối thoại vừa rồi, hai túy bộc tự xưng là Hà Bá và Hoành Hành Giới Sĩ mới dám ngẩng đầu nhìn kỹ vị Giao Quân đã rất lâu chưa trở về này, thấy chủ nhân nhà mình lần này thật sự không về một mình mà trong lòng còn bế một đứa trẻ kháu khỉnh như em bé trong tranh tết, trông có vẻ sợ người lạ.
Bao năm nay hai vị túy bộc này luôn ngày đêm mong mỏi Tần Giao có thể mãn hạn tù ở nhân gian để quay về Xích Thủy, tìm một con rắn cái, giao cái hay cá cái gì đó mà sống quãng đời suôn sẻ. Cho nên lần này cả hai đều kích động chẳng nói nên lời, suốt quãng đường theo sau Tần Giao và Mẫu Nhung tiến vào túy điện, bọn họ đều thấp giọng bàn tán xì xào.
“Hà Bá, vừa nãy ngươi có nghe thấy không? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ nó thật sự là con nối dõi mà Giao Quân của chúng ta lưu lại ở nhân gian ư? Xích Thủy của chúng ta rốt cuộc cũng có Tiểu Giao Quân rồi sao?!”
“Ta thấy chắc mẩm là thế rồi, trước đây ngài ấy mãi không về, cứ nói là phải đến nhân gian báo ân gì đó…… Hơn nữa Giao Quân của chúng ta đời nào quan tâm con người khác như thế chứ, rõ ràng ngài ấy ghét con nít nhất mà…… Nhưng mới có bao lâu mà đã lòi ra thằng cu lớn bằng này rồi……”
“Ôi chao, đúng đấy, hay là nữ tử nhân gian kia không thích đầm lầy vô biên vô tận trong Xích Thủy của chúng ta? Cho nên Giao Quân mới không đưa người phụ nữ kia về…… Hồi trước ta đã nói với ngươi rồi mà, bao năm qua Giao Quân không chịu kết hôn, kỳ thật chính là vì không thích loài bơi dưới nước, thế mà ngươi còn không tin ta, cứ nhất quyết đòi tìm tôm lươn gì đó làm trắc phi giúp ngài ấy trải đời. May mà còn chưa kịp làm gì thì đã vướng chuyện ở nhân gian đấy, Giao Quân nhà chúng ta si tình chung thủy lắm, còn lâu mới học cái thói phong lưu lãng tử ấy……”
“Cái bọn đi bằng hai chân thì có gì hay ho chớ! Như Mẫu Nhung kia kìa, mặt mũi tay chân toàn lông là lông, da dẻ cũng chẳng nhẵn mịn bóng bẩy như mấy cô nàng dưới sông…… Mà thôi, ta cóc nói hươu nói vượn với ngươi nữa, ta ra ngoài lấy đèn đây, ngươi đến long trì hầu hạ ngài ấy đi. Chẳng mấy khi Giao Quân mới trở về một lần, không thể lề mề được……”
Lén lút giao lưu xong, Hà Bá và Hoành Hành Giới Sĩ liền tách ra mỗi người đi mỗi ngả.
Mang cá của Hà Bá phập phà phập phồng, nhanh chóng biến mất trong tiền điện tối tăm. Hoành Hành Giới Sĩ với bước đi cũng ngang y hệt tên lão thì vung tay áo biến ra một bộ trà hoa mai, một thân áo xanh và vải mạng che đầu, sau đó mới khom người hướng về phía cửa tẩm điện phủ kín lụa xanh, đang tỏa hơi nước nghi ngút và tiếng rước róc rách. (Hoành Hành: nghĩa đen là đi ngang.)
Cùng lúc đó, ở một bên khác trong túy điện, Tần Giao đã trút bỏ bộ đồ dính đầy máu đen trên người, chuẩn bị sửa soạn để trở về nhân gian, bấy giờ đang cùng Tiểu Túy Chủ nhà mình tiến hành cuộc đối thoại riêng tư giữa người lớn và con nít.
“Hai ông lão ngoài kia…… là cá trắm đen và cua sao?”
“Phải, làm sao vậy?”
“Không, không có gì, chỉ là trước giờ chưa từng nghe chú nói chú có nhà to như thế này, sao mà trông còn to hơn cả cung điện của chú họ tôi nữa……”
“Đừng có đem cái chuồng lợn của thằng cha Trương Bỉnh Trung kia ra so với ta, ta và gã không giống nhau.”
“Ầy, vậy…… vậy thì tôi không thể so sánh nữa, nhưng chú đã có cung điện riêng, sao mỗi ngày vẫn sống trong nhà cậu thỏ? Nhà của chú rõ ràng vừa to vừa đẹp, bên ngoài có nước, còn có cơ man cá lớn, cua lớn, tôm lớn với ếch lớn nghe lời chú nữa……”
Tiểu Tuý Chủ tận mắt thấy Tần Giao từ từ tiến vào trong chiếc ao lớn bốc hơi nước nghi ngút kia, còn nó thì ở ngoài bức màn xanh chơi một mình, thế là bèn tò mò hỏi hết những thắc mắc tích tụ suốt dọc đường đi đến giờ.
Giờ khắc này Tần Giai đã hoàn toàn hoá thành thân giao long, hình xăm hoa tươi và đuôi rắn ở trên lưng và bả vai càng trở nên yêu dị mê hoặc, y đưa tay lau đi vết máu và bọt nước trên cằm, tựa vào thành bể ướt đẫm, cái lưỡi rắn cứ thè ra lại rút vào. Nghe nó hỏi vậy, Tần Giao liền quẫy quẫy chiếc đuôi rắn ẩm hiện dưới đáy nước, nheo mắt chậm rãi trả lời:
“Ta muốn ở đâu thì ở, còn hỏi lung tung nữa ta sẽ ném nhóc ra ngoài cho ếch ăn.”
“……”
Lời hăm doạ quẳng cho ếch ăn làm Tiểu Túy Chủ run rẩy nấc “Hức” một cái, mới vừa rồi thằng nhỏ còn cảm thấy y đối tốt với mình hơn một tẹo, nhưng giờ thì trong lòng nó lại lần nữa gọi Tần Giao là ông chú xấu xa.
Được một lát, thằng nhóc này lại hết ngồi yên nổi, nó cong cái mông nhỏ vất vả trèo lên thành bể, nhìn ông chú xấu xa của mình đã hoàn toàn biến về một con rắn to bự, xoắn xuýt hỏi rằng:
“Ừm, tôi có thể hỏi chú một câu cuối cùng được không, chỉ một, một câu thôi……”
“Nói đi.”
“Thì…… Thì lúc trước đó…… Cái lúc mà tôi được chị Mẫu Nhung lén giấu đi, tôi dỏng tai nghe thấy mọi người nói chuyện, câu chuyện chú kể cho chú mặt nạ trắng ở nhà Cẩu Mẫu bà bà có phải là thật không……”
“Chuyện nào?”
“Là chuyện thưở bé rất nhiều người đối xử tệ bạc với chú, chỉ có cậu thỏ hồi nhỏ là đưa cho chó một chiếc ô, cho nên sau đó chú mới đến nhà cậu thỏ để báo ân ấy…… Chuyện đó rốt cuộc có phải là thật hay không?”
“Nhóc nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ là không phải…… Chú không ngốc như vậy đâu…… Bố tôi nói chú rất xảo trá, rất giỏi lừa lọc người khác, cho nên tôi cảm thấy chú cố ý nói mình đáng thương cho chú mặt nạ trắng kia nghe……”
Thằng nhóc này không hổ là con ruột của Trương Phụng Thanh, ít nhất ở phương diện nhìn thấu khi nào Tần Giao đang nói dối khi nào thì đang nói thật, Tiểu Túy Chủ năm nay mới năm tuổi quả thực có thiên phú thần kỳ.
Lời thằng nhóc nói khiến y hơi nhoẻn miệng, chợt nghe bên ngoài tuý điện vang lên tiếng bước chân của Hoành Hành Giới Sĩ đang đi tới gần, Tần Giao liền vân ve hình xăm ở đuôi lông mày của mình rồi thong dong trả lời:
“Trước kia cậu thỏ của nhóc quả thực đã cho ta một chiếc ô, cả chuyện ta nhất định phải tìm cậu ấy để báo ân nữa, hai việc này ta tuyệt đối không lừa nhóc.”
“Oa, thật sao?”
“Cơ mà ta lập tức quên bẵng chuyện ấy rồi, suốt nhiều năm sau đó, ta cũng không hề nhớ là từng xảy ra chuyện như vậy.”
“Vậy…… Vậy sao bây giờ chú vẫn nhớ rõ thế?”
“Bởi vì có một lão già chết tiệt đã đánh gãy sừng của ta, trước khi giam ta vào ngục chính miệng lão đã nói cho ta biết chuyện này. Không chỉ thế lão còn đe doạ nếu về sau ra tù ta vẫn tiếp tục làm chuyện xấu, không trả ơn ân nhân ngày nhỏ của ta, thì ta sẽ bị thiên lôi đánh cho chạy về đầm lầy làm rắn nước, sống hết quãng đời còn lại trong bi thảm. Nhóc nghĩ ta còn có thể làm gì được nữa?”
“Đáng…… Đáng sợ quá……”
Tiểu Túy Chủ vừa đồng tình vừa sợ hãi, nhưng sau một hồi chống cằm suy nghĩ, thằng nhóc này vẫn chủ động an ủi Tần Giao, khiến cho vẻ mặt y trở nên lạ thường vì câu tiếp theo của nó.
“Nhưng mà….. cũng may mắn vì nhờ thế nên giờ chú mới gặp được cậu thỏ, lúc đầu chú không tình nguyện đi tìm cậu thỏ báo ân, nhất định không ngờ bây giờ mình sẽ thích cậu ấy đến vậy đúng không? Cho nên ban đầu ông cụ kia kỳ thật không muốn chú bị thiên lôi đánh thành rắn nước, mà là muốn chú ngoan ngoãn nghe lời ông ấy, về sau đừng làm chuyện xấu nữa thì sẽ xuất hiện một người thật lòng đối tốt với chú, đúng chứ?”
“……”
Đêm ấy, sau khi bế thằng nhóc Trương Trường Thanh đi ngủ rồi, Tần Giao thay sang một bộ áo bào sạch sẽ, chống đầu ngồi trong tuý điện lặng lẽ suy tư về chuyện này.
Hoành Hành Giới Sĩ mang thứ y muốn tới rồi liền đứng bên cạnh im lặng chờ đợi. Bấy giờ, Tần Giao ngồi đăm chiêu dưới chiếc đèn lồng trắng mới cúi đầu liếc nhìn mấy món đồ đặt trên bàn, ba que diêm, một ngọn đèn sáng ngời và một chiếc di dộng hoàn toàn chẳng ăn nhập với bầu không khí nơi này, thậm chí còn đang phát tin nhắn. Y chậm rãi dùng bàn tay tái nhợt của mình cầm một que diêm lên, cẩn thận quan sát thật kỹ.
“Diêm làm từ tâm khiếu của ba mẹ con hậu nhân Lâm thị, cùng với tâm hoả mà lần trước Hoàng Tuệ Như hậu nhân Hoàng thị làm rơi ở Túy Giới, tất cả đều ở chỗ này. Trong thời gian này Giao Quân hãy dùng tạm để thay thế ạ.”
“Ừm, làm phiền ngươi rồi.”
“Không phiền không phiền, những trân bảo quý hiếm này đều là do Giao Quân tự mình tìm về, tôi chẳng qua chỉ bỏ chút thời gian chế tác chúng mà thôi. Có điều tôi vẫn chưa tìm được thứ mà Đăng Tâm lão nhân đã ném đi, e rằng về sau ngài vẫn phải tiếp tục tìm kiếm hậu nhân của vợ Đinh Sinh, song hiện tại họ Tiểu này thật sự khó mà tìm được……”
Hoành Hành Giới Sĩ nói đến đây thì ngập ngừng chẳng tiếp tục nữa. Nghe lão nói vậy, Tần Giao chỉ quẹt diêm rồi đưa vào trong lồng ngực trống rỗng của mình, hồi lâu sau, khi cảm nhận trái tim lại lần nữa bùng lên cảm giác ấm áp diệu kỳ kia, y mới nheo mắt nhìn ra đầm lầy bao la bất tận ở bên ngoài, cất lời thì thào chẳng mấy thích ý:
“Cứ từ từ mà tìm, rồi sẽ có ngày tìm được thôi. Thời gian này ta sẽ không trở lại, các ngươi giúp ta chăm nom Trường Thanh cho tốt, còn mấy việc linh tinh khác…… chờ kỳ động dục kết thúc rồi tìm ta sau.”