“Bà ơi, bà để trà ở chỗ nào?”
“Trà cái gì mà trà, vào nhà vệ sinh lấy nước máy cho tên nhãi này uống là được rồi! Trà trong nhà không tốn tiền chắc!”
“Bà à……”
“Thằng ngốc này, đã nói con bao nhiêu lần là đừng có dễ dàng tin người cơ mà, chẳng trách bao năm qua làm người chẳng khôn mà làm chó cũng ngu chết đi được, đúng là tức chết ta mà……”
Tấn Hành ngồi một mình ngoài gian Phật đường nhỏ, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng cãi vã của Tiểu Ngũ Uẩn và Thạch Tiểu Quang, hắn bèn ngẩng đầu lên, trông thấy sau tấm rèm bàn thờ có một người một chó đang nhỏ giọng nói chuyện.
Cái bóng hình con chó đứng thẳng kia dường như đang kiên trì khuyên nhủ Tiểu thị, Tiểu thị thì đang giận dữ la lối, một lát sau, xuất hiện một thiếu niên trong bộ dáng chó vàng mặc bộ đồ thể thao quê mùa, bước đi thẳng tắp như con người, hai chân trước còn bưng trà, ngại ngùng ngồi xuống đối diện Tấn Hành.
“Tấn tính sư, xin…… xin lỗi, để anh phải chờ lâu rồi, mời anh dùng chút trà.”
Khuôn mặt rõ ràng là mặt của một con chó nông thôn Trung Hoa có thể bắt gặp nhan nhản ngoài đường, nhưng lại nói tiếng người hết sức trôi chảy, Tấn Hành ngồi bên chiếc bàn nhỏ liền nhận lấy chén trà từ tay cậu ta, lễ độ nói câu cám ơn, Thạch Tiểu Quang lắc đầu ý bảo hắn đừng khách sáo, sau đó cúi thấp đầu im lặng một thoáng rồi mới nhỏ giọng nói:
“Tấn tính sư…… Hiện giờ bố mẹ tôi vẫn đang tìm kiếm tôi sao?”
“Chắc vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, gần đây cậu không đi qua ngõ à?”
“……Có một thời gian…… ngày nào tôi cũng xin bà mang tôi sang đó, sau đó thì chính tôi không muốn đi nữa. Bởi vì từ hồi bốn, năm tuổi tôi đã được bà nhặt ở ven đường mang về nhà, cho nên ấn tượng của tôi đối với bố mẹ vẫn là hồi nhỏ bọn họ dạy tôi tập nói tập đi…… Ban đầu tôi cảm thấy dù chỉ nằm ở cửa nhà lén lút nhìn bọn họ thôi là cũng tốt rồi, nhưng dần dà, tận mắt chứng kiến con chó kia trưởng thành dưới sự dưỡng dục của bọn họ, tôi lại cảm thấy bức bối khó chịu…… thế nhưng thi thoảng tôi vẫn ghé qua đó xem……”
“Nhiều năm qua cậu vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ ư?”
“……Vâng, bố tôi rất thích uống rượu, lần nào uống say về cũng làm mất ví, mỗi lần bắt gặp tôi sẽ đi theo sau ông ấy để mang cái ví đánh rơi về…… Mẹ tôi thì nhút nhát lắm, luôn bị người ta ăn hiếp, trước đây có lần bà ấy đi chợ bị cướp ví, tôi đuổi theo tên cướp kia cả quãng đường xa, sau đó giành lại được ví mang về cho bà ấy, nhưng đó đều là chuyện từ lâu thật lâu rồi…… Bà nói với tôi dạo này ở bên ngoài không an toàn, dặn tôi đừng tùy tiện ra khỏi cửa…… Lần trước tôi lén đi ra, bà còn trốn học để về tìm tôi……”
Người bà mà Thạch Tiểu Quang nhắc tới đương nhiên chính là vị Tiểu thị trời sinh bất lão, tính khí táo tợn kia. Tấn Hành nhớ lần đầu mình gặp Tiểu thị là tầm ba, bốn giờ chiều, cô ta chạy đến gần nhà Phùng Chí Xuân, vậy hẳn nguyên nhân là do Thạch Tiểu Quang lúc đó cũng đang ở phụ cận. Vì lớn tuổi hơn Thạch Tiểu Quang một chút nên Tấn Hành cũng dịu giọng đi, chậm rãi nói với cậu ta rằng:
“Tôi không biết trước đó Tiểu thị trở về đã nói thế nào với cậu, nhưng sự tình đại khái là như tôi vừa nói với cậu đấy, tôi đã giúp cậu tìm bộ da nguyên bản của cậu về rồi, nếu bây giờ cậu còn muốn quay lại làm người thì tốt nhất nên quyết định sớm đi, nếu để qua sinh nhật tuổi của cậu thì mọi chuyện sẽ không còn cách cứu vãn nữa đâu.”
“Tôi biết…… Nhưng…… Nhưng bộ da chó trên người tôi dính quá chặt…… không thể nào dùng ngoại lực để xé ra được, trước đây bà từng dùng cách dưới quê…… lấy kẹp gắp than hơ nóng bàn chân tôi, còn ngâm tôi vào vại nước thuốc cho da mềm ra, song tất cả đều vô dụng, hiện tại thì càng……”
“Đúng là đã bỏ lỡ thời cơ trị liệu tốt nhất, tuy nhiên cũng không hoàn toàn hết cách, tôi có thể giúp cậu tìm một vị bác sĩ, ông ấy rất có kinh nghiệm về phương diện này, ắt hẳn có thể giúp đỡ cậu xử lý từ gốc rễ. Sau khi đổi da sẽ có một thời kỳ khôi phục, chờ da và thịt một lần nữa dính chặt với nhau thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì nữa, sau này cậu quay lại làm người, có nhiều việc muốn làm cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Về phía bố mẹ cậu, tôi sẽ không nói cho bọn họ biết cậu đang ở chỗ này, tất cả để mặc cho nhân quả tùy duyên đi, vạn sự không thể cưỡng cầu được.”
Thái độ của Tấn Hành đã kiên nhẫn và ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều rồi, mặc dù ban đầu hắn chỉ tiện thể hỗ trợ việc này thôi, một phần cũng vì cân nhắc đến quan hệ máu mủ giữa Tần Giao và Thạch Tiểu Quang nữa, nhưng nói tóm lại, bản thân hắn vẫn hi vọng có thể giúp đỡ thiếu niên hơn mười năm vật lộn trong hoài nghi tuyệt vọng và tự ti này.
Nhưng dường như Tiểu thị đã nhận ra hôm nay Tấn Hành đến đây, ngoại trừ vì chuyện của Thạch Tiểu Quang thì rõ ràng còn có mục đích khác, cho nên cô ta rất phòng bị hắn. Cô nhóc này nghe hắn nói vậy thì nhanh chóng bước ra từ sau tấm rèm cửa, hừ lạnh với Tấn Hành, nói:
“Cậu nói không vấn đề là không vấn đề thật chắc! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chữa cho nó thành nửa người nửa chó, không ra người không ra chó, thế thì biết phải làm sao?! Nó như bây giờ tốt xấu vẫn còn ăn được ngủ được, không bệnh không tật, dù cả đời không trở về làm người thì tôi cũng có thể nuôi nó cả đời, nhưng nhỡ giải phẫu thành tàn phế thì sẽ liên lụy đến ai —— “
Chưa dứt câu, Tiểu thị đã đột nhiên im bặt, cô ta vốn đang nói hùng hổ lắm nhưng khi nhác thấy tai Thạch Tiểu Quang rũ sụp hết xuống, ngồi lặng thinh rõ là đáng thương, cô nhóc này lập tức cứng họng không hé răng nữa, một hồi lâu sau mới bảo với Thạch Tiểu Quang:
“Ý bà không phải là…… nói con liên lụy bà, mà cái mạng nhỏ của con…… chỉ vừa mới bắt đầu thôi, làm chó dù sao cũng tốt hơn là mất mạng, bà có thể nuôi con cả đời, dù không trở về làm người được thì chúng ta cũng sợ gì chứ……”
“Bà ơi……”
“Không được khóc…… Đàn ông con trai khóc cái gì mà khóc! Từ nhỏ đến lớn bà đã nói với con thế nào, dù có làm chó thì chúng ta cũng không được để người ta xem thường, chính con phải tôn trọng bản thân mình trước rồi người khác mới tôn trọng con, con đâu có thua kém gì ai đâu……”
Lời nói chân tâm thật lòng của Tiêu thị khiến Thạch Tiêu Quang vốn đang chìm trong dòng cảm xúc phức tạp cũng cay đỏ khóe mắt. Bao nhiêu năm qua hai người bọn họ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, trong mắt Thạch Tiểu Quang, Tiểu thị có công ơn nuôi dưỡng cậu mới là người dành tặng cho cậu sinh mệnh thứ hai.
Nói dứt lời, tâm lý Tiểu thị dường như cũng ngũ vị tạp trần, cô bỗng nhíu máy quay sang hỏi Tấn Hành:
“Cậu thật sự…… biết bác sĩ có thể đổi da sao? Không lừa chúng tôi chứ?”
“Tôi có thể đưa địa chỉ của bác sĩ cho hai người, hai người tự tìm chứng cứ khác.”
“……Vậy ông ta cũng từng giúp đứa trẻ khác làm giải phẫu kiểu này ư? Có để lại di chứng gì không?”
“Chuyện này tôi không thể đảm bảo, cô có thể dẫn Thạch Tiểu Quang đến đó xem xét trước, dù chỉ hỏi thăm đơn giản thôi cũng được, đừng để cậu ta bỏ lỡ cơ hội cứu chữa cuối cùng.”
Câu trả lời thành khẩn của Tấn Hành khiến biểu cảm kiên quyết của Tiểu thị hơi thay đổi. Thấy cô lạnh mặt không nói gì, Thạch Tiểu Quang hoang mang nhìn về phía Tiểu thị, muốn hỏi cô là sao vậy.
Nhưng chưa đợi cậu mở miệng thì Tiểu thị đã chống tấm bồ đoàn đứng dậy, dường như là đã hạ quyết tâm, cô thu gom mớ tiền nhang đèn vụn vặt trên bàn thờ rồi chạy nhanh vào buồng trong, lấy ra mấy quyết sổ tiết kiệm cũ kỹ quăn góc.
“Vậy thì cứ thử xem đi, sợ gì chứ, chúng ta có tiền cơ mà, Tiểu Quang, cầm giúp bà! Về sau số tiền này đều là của con hết! Trở về làm người để cho bà được bế chắt nhé, khỏi mất công bà lo lắng sau này phải tìm con chó cái nào về làm vợ lai giống cho con……”
“……Bà ơi……”
Biểu cảm vừa lúng túng vừa cảm động của Thạch Tiểu quang tạo thành đối lập rõ ràng với vẻ mặt đắc ý vô tư của Tiểu thị. Thấy một già một trẻ cuối cùng cũng thương lượng ra một kết quả thích hợp rồi, Tấn Hành cũng không nói gì thêm, chỉ đưa địa chỉ nhận được từ vị Túy Quân kia cho Thạch Tiểu Quang rồi cùng Tiểu thị đơn độc tiến vào gian Phật đường thờ Phổ Hiền Bồ Tát để nói chuyện cẩn thận, thấy cô ta buông bức màn vẽ bùa bảo gia màu đỏ ở cửa xuống. (Bùa bảo gia: bùa phù hộ, đảm bảo bình an cho gia đình.)
“Cô đã biết trước hôm nay tôi sẽ tới tìm cô?”
“Tất nhiên, chứ không cậu nghĩ vì sao lúc trước tôi lại nói từng gặp chị cậu……”
Tiểu thị cúi đầu bĩu môi, mò mẫm dưới gầm bàn thờ lấy ra một quyển kinh Phật phủ đầy tro bụi. Cô ta ra hiệu cho Tấn Hành tự tìm một chỗ ngồi xuống, còn mình thì mở kinh Phật ra đặt giữa hai người, cô tập trung tinh thần, một tay nắm giá nến trên bàn thờ, nhỏ sáp lên kinh thư, sau đó Tiểu thị ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn màu hoa sen và Tấn Hành ở đối diện cô ta đồng thời nghe thấy từ trong sách vọng ra một âm thanh tựa như voi rống phẫn nộ.
“Sao chỗ cô…… cũng có “Cửa”?”
Ánh mắt Tấn Hành bỗng chốc chùng xuống, trông thấy những hình ảnh trên kinh Phật luân phiên biến hóa tựa như thương hải tang điền, Tam Mạn Đà Bạt Đà La và voi trắng bên dưới ngài, tượng trưng cho lý đức và hành đức, từ từ bước từ trang kinh Phật này đi tới trang khác. Sắc mặt Tấn Hành không tốt lắm, hắn vô thức giơ tay muốn lấy cánh “Cửa” đáng lẽ không nên tồn tại ở nơi này ra xem một chút, song Tiểu thị đã nhanh chóng gạt tay hắn ra rồi cất quyển kinh Phật trông giống Họ Vạn Gia kia đi. Cô ta ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cười híp mắt như thể cố ý trêu đùa hắn, đoạn cất lời rằng:
“Nghe nói…… Xưa kia có một câu chuyện kể rằng, vào lúc lão tổng tông mang dòng họ nào đó sớm nhất đang trên đường đi lến tiên giới thụ phong gia tiên, bọn họ thường sẽ đúc cho mình một cánh “Cửa” dẫn tới nhân gian để sau này có thể trở về thăm nom con cháu trong nhà, những cánh “Cửa” ấy được các phương sĩ đời sau thu thập vào trong một quyển sách gọi là Họ Vạn Gia, thông qua một chiếc chìa khóa để mở ra cánh Cửa này, thỉnh lão tổ tông của ngàn vạn dòng họ xuất hiện……”
“……”
“Bởi vì đối lập còn có một loại “tà túy” sinh sống ở trong tường, dựa vào cái bóng để đi đến nhân gian làm việc ác, cho nên những phương sĩ phụ trách thủ vệ gia tộc này còn kiêm luôn chức trách loại trừ tà túy. Hơn nữa tà túy là cái bóng, là phần âm, cho nên toàn thân thường tối đen chẳng thấy chút ánh sáng, mà phương sĩ thủ vệ thì lại tượng trưng cho phần dương, nhất định phải lựa chọn đứa trẻ trắng tinh khôi, toàn thân không có lấy một chút tạp chất dư thừa……”
Từng thông tin liên quan đến Họ Vạn Gia và nguyên nhân vì sao trước đây Tấn Hành lại trở thành tính sư đều bị Tiểu thị lần lượt nói ra, những chuyện này rất hiếm người biết, hơn nữa vì can hệ đến việc kéo dài và truyền thừa của tính sư cho nên nó đã trở thành bí mật ít bị biết được. Tâm trạng bất an khiến đuôi mắt Tấn Hành hơi ửng đỏ, sâu trong con ngươi cũng thẩm thấu ra ánh sáng lạnh lẽo như ngọc tủy, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng nghe “con nhóc” bẩm sinh bất lão mà tính cách xảo trá quỷ quyệt này tiếp tục cười nói:
“Cậu vừa nói nó là cửa ư? Rất tiếc, cậu đoán sai rồi, tuy trông có vẻ giống đấy nhưng nó không phải quyển Họ Vạn Gia liên kết với vô số cánh cửa mà cậu đang nắm giữ trong tay…… Song nói đúng ra thì có cũng có chút liên quan tới cậu, trước kia chị cậu Tấn Thục đã để một cánh “Cửa” rất nhỏ ở chỗ tôi rồi đi mất mà chưa kịp nói gì, có lẽ cô ấy hi vọng trong lương lai có người sẽ tìm tới chỗ tôi, sau đó tiến vào trong cánh cửa này để tìm kiếm một thứ mà cô ấy giấu ở sau cửa……”
Tuy trước khi tới đây đã đoán được, nhưng nghe chính miệng Tiểu thị thừa nhận rằng Tấn thục đã giấu đồ ở chỗ cô ta, ánh mắt Tấn Hành vẫn tức khắc thay đổi. Tiểu thị nhận ra thanh niên mặt lạnh tanh này vẫn còn phòng bị với mình, cô cũng chỉ chống cằm hừ một tiếng, sốt ruột lườm hắn bảo:
“Này này này, ánh mắt cậu kiểu gì đấy hả? Tôi biết cậu không quá tin tưởng tôi, nhưng việc này tôi thật sự không lừa cậu đâu. Trước kia chị cậu có ơn với tôi cho nên tôi mới giúp cô ấy cất giữ vật này lâu như vậy, chứ không một củ khoai nóng bỏng tay thế này để ở chỗ tôi, tôi đã quẳng đi từ bảy đời rồi……”
“Chị ấy có ơn gì với cô?”
“Ơn cứu mạng…… Hẳn cậu biết rằng……. họ Tiểu chúng tôi có đặc trưng tổ truyền đó là không hề già đi chứ?”
“Đúng vậy.”
“Lão tổ tông Tiểu gia tên là Tiểu Duy Tử, vốn tên ông ấy là Duy Tử, là người nước Sở thời Xuân Thu, vì từ nhỏ đã thấp bé lanh lợi nên được vua nước Sở ban cho họ Tiểu. Lão tổ tông Tiểu gia tuy nhỏ con nhưng vẫn trải qua sinh lão bệnh tử như người bình thường, mà khả năng bất lão này nói chính xác thì bắt đầu truyền xuống từ một vị Tiểu phu nhân thời Nam triều.”
Ngay cả trong Họ Vạn Gia cũng không hề nhắc tới điển cố này, cho nên Tấn Hành cũng hơi nghi hoặc, song Tiểu Ngũ Uẩn hiển nhiên không ngại cho hắn biết bí sự gia tộc này, vẫn tiếp tục kể hết sức nghiêm túc:
“Tiểu phu nhân xinh đẹp yêu kiều, năm mười sáu tuổi lấy chồng là Đinh sinh, sau đó luôn ở nhà giúp chồng dạy con, rất ít khi ra khỏi cửa. Hai vợ chồng bọn họ ân ái mặn nồng, chưa bao giờ cãi vã khắc khẩu, được hàng xóm láng giềng ngợi khen hết lời. Khốn nỗi Tiểu phu nhân sinh hạ được một đứa con thì qua đời vì bệnh tật, Đinh sinh đau khổ không thiết sống nữa, sau đó loạn trí bỏ khỏi nhà nói là muốn đi tìm cách khiến người ta cải tử hồi sinh trong truyền thuyết…… Không có ai biết ông ta đi đâu, nhưng sau một đêm, quê hương Đinh sinh xảy ra chuyện lạ, mọi người nhớ rõ hôm ấy đã là rằm mười lăm, nhưng người ngoài thôn đều nói hôm ấy là ngày mười bốn, là bọn họ nhớ nhầm —— “
“Mà khi hàng xóm của Đinh sinh đi đến cổng thôn thì trông thấy Tiểu phu nhân đã qua đời nay lại hồi sinh trở về, mà Đinh Sinh bỏ đi tìm vợ…… thì cả đời chưa từng xuất hiện nữa, cứ như thể ông ta đã hóa thành một ngọn đèn cạn khô, thấm thoát trôi đi tựa tháng năm, vĩnh viến biến mất không dấu vết.”