Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm canh ba, trăng không tỏ.
Ra ngoài xã giao cả tối mới về đến nhà, Triệu Hiểu Lan bước ra từ gara nhà mình, vừa đi vừa ló đầu nhìn dáo dác.
Sắc mặt anh ta rõ ràng không tốt lắm, so với hai hôm trước lên núi Lạc Hà nhờ Tấn Hành giúp đỡ, mấy ngày nay xương gò má anh ta thậm chí còn hóp sâu vào trong.
Sau khi anh ta dùng đến pháp luật, vụ đứa trẻ thiệt mạng ở Thanh Giang Loan rốt cuộc không còn ầm ĩ nữa, thế nhưng khí sắc hao mòn trên người anh ta vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Tình trạng ác mộng, ảo thính và đổ môi lạnh không chỉ càng nghiêm trọng hơn, mà mấy buổi tối gần đây, anh ta có thể cảm nhận rất rõ ràng trong nhà mình nhất định đang ẩn chứa quái vật gì đó mà anh ta không nhìn thấy, cũng không bắt được.
Anh ta nghe thấy thứ gì đó cứ bay ở rất gần mình, đôi khi ở trong tường kép trên trần nhà, có lúc lại ở trong vách tường, thỉnh thoảng thì trong tủ bếp, hoặc một lát sau có thể đang bò loạt xoạt vào bồn nước nhà cầu.
Trong căn nhà trống trải đâu đâu cũng có âm thanh tua vòi của bọn chúng ma sát với mặt đất và mặt tường, Triệu Hiểu Lan nghe mà nổi hết da gà da vịt, cảm giác giống hệt như lúc còn bé, trông thấy trên cơ thể con mèo mẹ mình nuôi có đầy bọ chét nhảy tới nhảy lui.
Nhưng chỉ cần anh ta bật hết đèn trong nhà lên, đám yêu ma tà túy núp trong bóng tối ấy sẽ biến mất sạch sành sanh, cho dù anh ta cật lực tìm kiếm từ thảm trải sàn đến trong tủ đồ thì vẫn không thể nào tìm được bất kỳ vết tích nào mà quái vật lưu lại.
Người bình thường nếu gặp phải chuyện quái đản này thì có lẽ chỉ nghĩ mình bị tâm thần, may mà Triệu Hiểu Lan còn có người bạn giúp đỡ, cho nên anh ta mới không đi bệnh viện thành phố xếp hàng đăng ký nữa, mà hôm nay trước khi vào nhà, anh ta đốt ba nén hương ở thềm cửa theo lời Tấn Hành dặn.
Tàn hương rơi xuống đất tỏa ra mùi thơm tràn ngập trong không khí, những phiền muộn đong đầy trong lòng bao ngày nay dường như cũng dần dần tiêu tan theo mùi hương, khiến cho nội tâm vốn còn đang nóng nảy cũng trở nên lắng dịu lại.
Thấy thế, Triệu Hiểu Lan quỳ trên mặt đất liền dập đầu thật mạnh với tổ tiên mười tám đời nhà mình. Đồng thời, anh ta cũng vội vàng lấy thọ bao và cơm bách tử thiên tôn chuẩn bị trong hôm nay ra, đặt ở cạnh cánh cửa treo xâu tiền đỏ.
(Thọ bao là loại bánh bao hình quả đào mà người ta hay ăn vào dịp chúc thọ. Còn cơm Bách Tử Thiên Tôn (trăm con ngàn cháu) là món cơm trộn làm từ nhiều nguyên liệu bổ dưỡng như bào ngủ, rau củ, lô hội…)
Thọ bao và cơm bách tử thiên tôn cơm này đương nhiên cũng là Tấn Hành bảo anh ta chuẩn bị sẵn, nghe nói cho đến hiện tại, ở nông thôn Trung Quốc khi cúng bái tổ tiên, ngoại trừ gà vịt thịt cá thì còn dùng hai món đồ cúng này.
Tìm hiểu kỹ càng thì sẽ thấy, nguyên nhân tạo nên nét văn hóa cúng bái đặc biệt này thật ra là vì xã hội Trung Quốc trăm năm trước bắt nguồn từ nền văn minh nông canh, cho nên ngoài các loại thịt cá tượng trưng cho phúc trạch dồi dào, đương nhiên các loại ngũ cốc tượng trưng cho mùa màng bội thu cũng trở thành một trong những thức quà biếu đặc biệt để con cháu tưởng nhớ tổ tiên.
“Kính bẩm lão tổ tông nhà Lão Triệu, ngài trên trời có linh, nhất định phải phù hộ con….. Triệu Hiểu Lan con đời này chưa từng quan hệ trai gái bậy bạ, cũng chưa từng làm việc gì ác độc bất lương, con thật sự chưa từng làm một chuyện gì đuối lý cả….. Tuy con cũng thừa nhận bản thân có hơi xui xẻo, nhưng xui đến mức này thì con chẳng ngờ tới…… Con biết mình vẫn luôn không được lòng bố và ông nội, cho nên khi nghe tính sư nói hai người họ dù chết rồi vẫn không muốn giúp con, trong lòng con thật ra cũng không quá đau khổ……”
“Dù sao từ nhỏ đến lớn vẫn toàn như thế cả, các em do mẹ kế sinh ra đều sống sung sướng hơn con, mẹ con ngày trước bỏ mạng để sinh con ra mà cũng giống như không sinh. Xưa nay con chẳng được hưởng nhờ tí gì của nhà lão Triệu, mà sau này con liền nghĩ thôi bỏ đi, chẳng lẽ không dựa dẫm vào bọn họ thì giờ mình không phát đạt nổi chắc?”
“Nhưng trong thâm tâm con vẫn muốn cầu xin ngài. Nếu lần này ngài thật sự giúp con tránh được một kiếp, từ nay về sau mỗi ngày con sẽ dập đầu dâng cúng đồ ăn ngon cho một mình lão tổ tông, lễ lạc tết nhất, tôm hùm cơm cháo bào ngư hải sâm, ngài muốn ăn cái gì con sẽ dâng cho ngài cái đó, được không ạ…… Mặt khác, hôm nay ba phần ăn này đều là cho ngài hết. Chỉ hy vọng chuyện tai quái con gặp phải có thể sớm giải quyết, sau đó ngài có tiện thì xin hãy phù hộ cho người mẹ mất sớm của con, để bà ấy ở dưới kia cũng được sống thoải mái một chút, đừng tiếp tục quan tâm đến những kẻ ngày trước chẳng đối tốt với mình nữa, để con trai bà ấy ở trên này dốc sức làm ăn cũng có thể yên tâm được phần nào……”
Nói rồi anh ta liền thành kính chắp hai tay trước ngực vái một cái với ba nén hương kia, Triệu Hiểu Lan ủ rũ thở dài, xếp tăm đũa và khăn ướt của quán rượu thành ba phần đặt ở ngưỡng cửa.
Chờ anh ta lần lượt dập đầu bảy cái với ba phần cơm bách tử thiên tôn kèm thêm trứng cá muối cao cấp xong, cái tên ngoại hình như công tử bột nhưng thực chất là người chất phác hiền lành này mới thấp thỏm bước vào nhà mình, chuẩn bị lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Anh ta vừa đi vào cửa, ba nén hương cắm ở cửa liền cháy rụi cả một đoạn dài.
Khoảng tầm ba bốn phút sau, chỗ tàn hương màu trắng rơi xuống mới chầm chậm xuất hiện hai hàng dấu chân vô cùng nông, song hai hàng dấu chân này thoạt nhìn có vẻ hơi lưỡng lự, dường như muốn tới gần nhưng lại không dám.
Cứ chần chừ như thế chừng mấy giây, nén hương đốt ở cửa đột nhiên bị một luồng yêu phong thổi tạt, đốm lửa li ti rơi vãi, suýt thì lụi tắt.
Dị thường này dẫn tới một trận hỗn loạn kỳ quái trong không khí, hai hàng dấu chân vốn đang do dự kia cũng không dám dừng nữa mà té nhào lặn lộn rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Đáng tiếc hôm nay vận khí của bọn họ có vẻ không tốt lắm, bởi vì ở chỗ phần cơm bách tử thiên tôn cuối cùng bất thình lình xuất hiện một hàng dấu chân tại nơi tàn hương rơi xuống.
Hàng dấu chân thứ ba này vừa hiện ra, chủ nhân của hai hàng dấu chân chuẩn bị lấy đồ cúng rồi đi luôn kia lập tức trợn tròn mắt.
Cái vị đến sau này còn chặn đường bọn họ một cách vô cùng thô bạo, tặng cho hai tên chẳng ra dáng trưởng bối tí nào này một cái bạt tai vang dội rồi hừ lạnh một tiếng.
Mà Triệu Hiểu Lan giờ phút này đang lim dim ngủ trong nhà thì lại chẳng hề hay biết, bởi vì lão tổ tông Triệu gia đang đứng ở cửa giúp anh ta răn dạy bố và ông nội dường như cũng không tính kinh động đến anh ta.
Lão tổ tông Triệu gia dùng sức nhéo tai hai tên khốn kiếp này mấy phát, xổ một tràng quỷ ngôn quỷ ngữ mắng chửi hai đứa oắt vô dụng đến cả con cháu mình cũng không bảo vệ được. Lão tổ tông tính tình nóng nảy như quả pháo đốt tổng kết tư tưởng trung tâm của mình xong, suy nghĩ một chút rồi liền dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn thông dụng ở nhân gian —— tiếng phổ thông để cao giọng lặp lại lần nữa.
“Chuyện nhà mình tự mình phải quản! Hai đứa chúng bây không quản thì để ta quản! Má nó chớ ta đã chính thức dưỡng lão mấy ngàn năm rồi! Giờ còn bắt ta đi quản mấy cái chuyện vớ vẩn này! Nói ra chắc cái đám họ Tiền, họ Vương, họ Lý kia cười rụng nguyên bộ nhá mất! Thằng cu họ Triệu trong kia từ nay để ta lo, mạng của nó không nhọc nhà bây phí tâm nữa, cút được bao xa thì mau cút cho ta, hiểu chửa!? Hả?!”
Lão Triệu / Lão Lão Triệu: “……”
……
Tờ thứ nhất trong quyển Họ Vạn Gia quanh năm đặt trên bàn Tấn Hành, mãi đến nửa đêm hôm sau mới lại xuất hiện trang viết về họ Triệu.
Chỉ có điều so với hình ảnh ông lão lông mày trắng thúc tám con ngựa trước kia, lão tổ tông Triệu gia ra ngoài công tác một chuyến lần này trở về còn mang theo hai con tiểu tà túy trông như bướm đêm bay bay trên trời.
Tuy nhiên hai con bướm đêm trước đây dày vò Triệu Hiểu Lan nay chỉ có thể sợ hãi bay đằng trước cỗ xe ngựa khổng lồ được vẽ trong sách, lão tổ tông Triệu gia thì trừng mắt vung vẩy roi ngựa truy đuổi ráo riết ở đằng sau.
Đã giờ này rồi song Tấn Hành vẫn chưa ngả lưng nghỉ ngơi. Hắn nhẹ nhàng nhấc chiếc bút son gác ở bên cạnh lên, sau đó chậm rãi chú thích một đoạn văn ở bên cạnh lũ bướm quái dị và ông lão đánh xe nọ.
Yểm điệp, là túy, không mộng thì sống, có mộng ắt chết.
Dương Xuyên có người họ Triệu mồ côi mẹ từ tấm bé, từ đó nhiều năm không nằm mơ, buồn khổ khôn xiết. Tổ tiên Tạo Phụ dùng xe ngựa của Chu thiên tử để diệt tà trừ túy cho con cháu, yểm điệp mới chết.
——《Tính thư • Thiên về Triệu thị》
Ghi chú:
《Tính toản》chép: Hậu duệ họ Doanh của Bá Ích Đế Chuyên Húc, Ích mười ba đời đến Tạo Phụ, giỏi đánh xe, làm việc cho Chu Mục vương, thụ phong Triệu thành, lấy đó làm họ.
(Cổ văn viết khác với văn bây giờ lắm nên tui giải thích là thế này nha: Họ Triệu xuất phát từ họ Doanh, họ của vương tộc nước Tần. Cháu mười ba đời của Bá Ích (Bá Ích là quan người nước Tần mà nước Tần là hậu duệ Chuyên Húc) tên là Tạo Phụ, Tạo Phụ giỏi thuần mã và đánh xe nên được Chu Mục Vương coi trọng, ban cho Triệu thành rồi lấy Triệu làm họ.)
Viết xong chữ cuối cùng trên giấy, những con chữ đỏ thắm ghi chép chân thực đoạn dị văn này cũng tỏa ra kim quang, triệt để hợp thành một thể với cảnh tượng Tạo Phụ trừ túy ở bên cạnh. Bận rộn suốt mấy ngày trời, nay rốt cuộc cũng kết thúc hai việc gần đây nhất, Tấn Hành gác bút xuống, nhẹ nhàng khép lại quyển Họ Vạn Gia trước mặt.
Hắn vừa mới được rảnh rỗi thì lão tổ tông lúc trước đã nói tối nay không về lại lén lút quay trở lại.
Nó trườn qua cửa sổ, cẩn thận chui vào nhà y như một tên stalker chính hiệu, cuối cùng chỉ thấy Tấn Hành ngồi lẻ loi làm việc thâu đêm. Lão Nhĩ Đóa cứ ngỡ sẽ thấy cảnh vợ chồng son nhất thời kích động thân mật đêm khuya cơ chứ, mèo già thất vọng trề môi nhảy đến trước mặt Tấn Hành, bộ dáng ngoắc ngoắc trông rõ là đáng ghét.
“Cậu cả? Người đâu rồi? Biến thành bướm bay đi rồi à?”
Tấn Hành: “……”
Vốn dĩ tâm tình cậu cả hôm nay đã không quá tốt, nghe lão tổ tông nói thế thì càng mất hứng nói chuyện. Lần đầu ở nhà gặp mặt đối tượng kết hôn tương lai, nhưng bởi vì người chết mà đuổi đối phương đi trong khi người ta chẳng hề làm gì sai, chuyện này thật sự chẳng phù hợp với phương thức đối nhân xử thế của hắn chút nào.
Dù sao vẫn là người một nhà hiểu rõ nhau, cho nên thấy hắn cau mày nhìn trân trân cành hoa trà trên bàn, từ đầu chí cuối chẳng buồn hé răng, Lão Nhĩ Đóa liền đảo mắt cười giảo hoạt:
“Phản ứng của con không đúng à nha, cậu cả? Mợ nhà ta làm gì sai khiến con không vừa mắt à?”
“……”
Câu nói này quá sắc bén, Tấn Hành ngớ ra, im lặng nhìn chằm chằm lão mèo già tinh khôn chỉ thiếu điều thoát xác thành tiên đang ở trước mặt mình. Hắn nhíu mày dường như đang suy tư nên giải thích thế nào về chuyện đêm nay, một lát sau mới đáp có vẻ mất kiên nhẫn:
“Không phải, là vấn đề ở chính con.”
“Ồ? Thế con nói xem con có vấn đề gì?”
“……Con cảm thấy con và anh ấy không hợp sống cùng nhau.”
“Xí xí xí! Con mới gặp người ta có một lần, sao kết luận thế được?”
“Gặp nhiều hơn nữa cũng vô ích, con không thích anh ấy.”
Hắn đáp thẳng thừng như vậy làm Lão Nhĩ Đóa trợn tròn mắt, kỳ thật Lão Nhĩ Đóa rất ít khi nghe Tấn Hành chính miệng nói ra bản thân không thích ai đó, dù sao người làm cái nghề tính sư như bọn họ, trước nay va chạm đâu ít hạng người tam giáo cửu lưu, muôn hình vạn trạng.
Chỉ cần trong lòng có một chút thiện ý thì Tấn Hành luôn cố gắng đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Đây cũng là lý do vì sao hắn sẵn sàng giúp đỡ những người bình thường bị dằn vặt bởi quá khứ như Triệu Hiểu Lan, mà xưa nay cũng chưa từng yêu cầu bất cứ thù lao hay báo đáp gì.
Nhưng bây giờ, một người có thể nói là hiền lành như thế đột nhiên lại biểu thị mình rất không thích một ai đó, điều này khiến Lão Nhĩ Đóa cảm thấy thế đạo này thay đổi rồi, đồng thời cũng hiếu kỳ Tần Giao rốt cuộc là hạng người như thế nào.
Mà bất luận Tần Giao là hạng người gì, ảnh hưởng của y đối với Tấn Hành quả thực vô cùng rõ ràng.
Nghĩ như vậy, lão mèo già luôn bận tâm đến chung thân đại sự của con cháu nhà mình cũng hơi xao động. Nó dùng tay vỗ vỗ vai Tấn Hành, tỉnh bơ lưu lại trên áo sơ mi trắng của hắn hai cái dấu hoa mai, sau đó bày ra bộ dáng đứng đắn đĩnh đạc hiếm thấy, bảo rằng:
“A Hành à, tuy biết ta nói thế này có thể con sẽ không vui, nhưng hôm nay lão tổ tông vẫn phải lắm miệng một câu. Bất kể là đối với người hay việc, đôi khi chỉ bằng cái nhìn đầu tiên ta sẽ chẳng nhìn ra điều gì. Trái tin con người dẫu nhỏ, nhưng bên trong cất giấu quá nhiều thứ, tốt hay xấu đều phải dùng trái tim mình để cảm nhận. Cũng chính bởi lẽ đó, cho nên nó mới đặc biệt, nó mới khó hiểu…… Vả lại, con thật sự tin tưởng cảm giác hiện tại của mình đến thế ư?”
“Nếu sau này con phát hiện cảm giác của con hôm nay là sai, liệu con có hối hận vì mình từng vô lễ tổn thương sự chân thành mà người khác dành cho con? Liệu con có xấu hổ vì đã không hề đáp lại khi mà người ta giao phó cả chân tâm cho mình? Đương nhiên lời ta nói cũng chỉ là một giả thiết chưa có căn cứ gì, người kia cũng chưa chắc chỉ có thể gặp chứ không thể cầu như ta nói, nhưng có một câu rất hay thế này……”
—— “Nếu như muốn người ta không phụ, thì mình cũng phải dùng chân tâm.”
……
Lão Nhĩ Đóa lêu lổng cả ngày về nói xong mấy lời này với hắn rồi liền cắp đít đi ngủ. Tấn Hành ngồi trong góc thư phòng mờ tối hồi lâu, chẳng hề phát ra âm thanh gì.
Bởi vì căn bệnh di truyền và tàn tật bẩm sinh khiến cho ngoại hình hắn trở nên khác hẳn người thường, ở rất nhiều năm trong quá khứ, kỳ thật hắn chỉ có thể trải qua cuộc sống vào buổi tối, có lẽ cũng chính điều ấy đã khiến hắn chưa bao giờ ôm mong đợi gì đối với rất nhiều chuyện.
Chẳng chờ mong tình yêu xao động thưở thiếu niên, cũng chẳng chờ mong hôn nhân hạnh phúc khi trưởng thành, nhưng con người ngoài miệng cứ nói không chờ mong, đến lúc nhìn người khác có thể hiên ngang sống dưới ánh mặt trời, còn mình phải hãm sâu trong ác mộng vô cùng vô tận, sao có thể không sinh lòng ao ước chứ?
Nhành hoa trà trên bàn vẫn tỏa mùi hương thoang thoảng, loài hoa trà này có một cái tên rất đặc biệt, cũng rất giống với cảm nhận đầu tiên mà người kia đem đến.
Liệt hương.
Nghĩ như vậy, Tấn Hành mang vẻ mặt mỏi mệt cũng chậm chạp vận động bả vai, ngay sau đó liền lấy chiếc di động ít khi dùng đến để gửi đi hai tin nhắn hiếm hoi trong mấy năm gần đây.
Khi Tấn Hành đang nghĩ liệu có phải Tần Giao không muốn để ý đến mình vì hành vi vô lý hôm qua hay không, chiếc di động trước mặt chợt sáng lên, khi mở ra, Tấn Hành liền thấy bên kia cũng gửi lại cho hắn một chữ thoạt trông có vẻ rất nhẹ rất nhẹ.
【Được.】
✿Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện ở phần thứ nhất chính thức khép lại =v= Mọi người đã hiểu cậu cả ngồi nhà đánh quái như thế nào chưa ha ha?
Chỗ có dấu sao là trích dẫn, hôm qua có cô nương cũng dán ở khu bình luận, cũng khéo ghê cơ ha ha ha ~
Cơ mà viết về quá trình hai linh hồn tưởng chừng như xa lạ chậm rãi đến gần nhau thật sự quá là vui vẻ quá là thỏa mãn hê hê, tuy nói thế này có vẻ hơi không biết xấu hổ, thế nhưng mà tôi vẫn cảm thấy mình là một con dê rất lãng mạn rất tình tứ nha ~ (Tên tác giả Thạch Đầu Dương nghĩa là Dê Đá:v)
Cảm giác của cậu cả đối với mợ rất phức tạp, phải nói rằng cậu ấy mới chính là người thật sự có thể lý giải được mợ đang nghĩ cái gì, người luôn cười chưa chắc là thật sự vui, người có vẻ tốt đẹp cũng chưa chắc thiện lương đáng tin, cậu cả là một người rất nhạy cảm, cho nên ban đầu chỉ toàn nhìn thấy vấn đề thôi ~