Một sinh vật cacbon chỉ nâng nổi cân “nho nhỏ” ở cùng chỗ mười mấy Khuê Cơ nhân phát cuồng, làm thế nào để sống?
Đương nhiên là thừa dịp bọn họ đánh nhau nhanh chóng chạy khỏi cái bãi đỗ xe này a!
Lê Hân lau mồ hôi, ngay cả tỳ bà và hòm không gian cũng không kịp lấy, liền cọ tường từng chút dịch ra bên ngoài. Tuy rằng hắn rất muốn nhanh chóng chạy đi, nhưng mà vì không để những người khác chú ý, vẫn là chậm rãi dịch a. Mặc dù Khuê Cơ nhân dị biến tinh thần sẽ công kích bừa bãi người ở phụ cận, bất quá chung quanh có một đám đồng dạng phát bạo đồng dạng công kích khác, một số hoạt động chậm rãi của cacbon “mảnh mai” cơ bản là không khác gì tĩnh vật. Khi có người hấp dẫn tầm mắt Khuê Cơ nhân đang phát bạo, trừ phi trong lúc vô ý quét qua, nếu không bọn họ sẽ không cố tình công kích tĩnh vật.
Tương đương mà nói, Lê Hân vẫn còn khá an toàn. Chính là cái loại khí tức áp bức này vẫn không biến mất, mà tràn ngập bên ngoài bãi đỗ xe, Lê Hân có thể rất rõ ràng mà cảm nhận được vị trí cổ sóng tinh thần này, không biết có liên quan gì đến cacbon mình hay không. Chủ nhân của sóng tinh thần không có động, chỉ đứng yên bên ngoài bãi đỗ xe, Lê Hân thật cẩn thận mà bò, lộ trình ngắn ngủn mấy chục mét, số lần thiếu chút nữa bị phi thuyền đập tới đã vượt qua lần, vài phút lộ trình quả thực là muốn cái mạng già của hắn.
Mười mấy người đánh đến long trời lở đất trong bãi đỗ xe, một đám đều lấy phi thuyền hơn ngàn cân làm vũ khí, đánh người chết không đền mạng. Nhìn bọn họ nhẹ nhàng đem phi thuyền thành vũ khí mà dùng, Lê Hân trầm mặc, ngay cả cân “nho nhỏ” hắn còn nhấc không nổi, phỏng chừng trẻ con mới sinh cũng không bằng đi.
Mắt thấy lập tức liền bò tới cửa trước mắt liền có bình minh, hai mắt Lê Hân phát quang, nhưng động tác vẫn rất chậm rãi, lúc một chân đã bước ra khỏi bãi đỗ xe, một người mặt đầy máu bị đánh văng đến trước mặt Lê Hân, hắn cả kinh nhanh lui về phía sau vài bước. Vừa động, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Khuê Cơ nhân. Khuê Cơ nhân lộc cộc từ trên mặt đất bò dậy, quét mắt nhìn Lê Hân một cái, lập tức chuyển đổi mục tiêu, xách theo phi thuyền nhào tới.
Lê Hân không có thời gian phản ứng liền xoay người bỏ chạy, nhưng tốc độ căn bản kém xa Khuê Cơ nhân, bị người bắt lấy, phi thuyền hơn ngàn cân hung hăng nện xuống.
Căn bản trốn không thoát bàn tay người nọ, Lê Hân chỉ có thể yên lặng nhắm mắt, hóa ra kiếp sống ở tinh tế ngắn ngủi như vậy, chỉ có một tháng mà thôi. Được rồi, dù sao dịch dinh dưỡng đã hết, cuối cùng gì hắn cũng chỉ có thể chết đói, sống ít đi hai ngày mà thôi.
Nhưng mà phi thuyền không có đập tới, Lê Hân đợi nửa ngày phát hiện mình vẫn còn hoàn hảo mà sống, trộm mở một con mắt, phát hiện Khuê Cơ nhân trong toàn bãi đỗ xe đều duy trì một tư thế đọng lại. Tất cả tầm mắt đều nhìn về phía cửa bãi đỗ xe, cổ sóng tinh thần vẫn luôn yên lặng kia vùng dậy!
Lê Hân vẫn luôn chú ý đến vị trí sóng tinh thần kia, chính là sóng tinh thần kia nhoáng lên liền biến mất, hắn còn chưa kịp tìm ra, một cái bóng tựa như gió bão vọt vào bãi đỗ xe, Lê Hân và Khuê Cơ nhân ở trước cửa đứng mũi chịu sào, Lê Hân trở thành người chặn đường bị đá bay một cái, mà tên Khuê Cơ nhân giơ phi thuyền kia đã ngã xuống đất chết không nhắm mắt, bị phi thuyền đè lên ở trước cửa bãi đỗ xe.
Không có ai sẽ dùng toàn lực đi đá một hòn đá nhỏ, Lê Hân chịu công kích không nặng, nhưng vẫn làm hắn phun ra một họng máu, ngực nóng rát phát đau. Hắn quỳ rạp trên mặt đất thống khổ rên rỉ, trước mắt một mảnh mê man nhìn không rõ vật, chỉ có lỗ tai còn nghiêm túc mà làm việc, nghe được tiếng bùm bùm vang lên xung quanh, tiếng nắm tay đập vào thân thể, tiếng phi thuyền bị chụp bẹp, rối loạn lung tung, làm đầu Lê Hân đau muốn chết.
Loại tra tấn này cũng không liên tục bao lâu, rất nhanh, tất cả âm thanh đều biến mất, bên trong bãi đỗ xe rơi vào một mảnh yên lặng. Chỉ có cổ sóng tinh thần mãnh liệt kia vẫn yên lặng như cũ, lực áp bách đáng sợ làm hô hấp Lê Hân có chút khó khăn.
Lê Hân vực dậy một tia sức lực cuối cùng, rốt cuộc bò đến chỗ đặt hòm không gian của hắn, tỳ bà cổ lẳng lặng đặt bên góc tường, Lê Hân không chạm phải hòm không gian mà quơ một cái bắt được tỳ bà.
Không biết thương tích của hắn như vậy thuốc ngoại thương trong hòm không gian có chữa khỏi không, Lê Hân mơ mơ màng màng mà nghĩ, vươn một bàn tay khác chạm vào hòm không gian, nhưng vẫn như cũ không sờ được, ngược lại đụng phải miếng gảy tỳ bà.
Mấy ngày nay hắn trừ bỏ tìm việc làm, cũng không có ngồi ngốc đợi, vẫn luôn nghĩ biện pháp sử dụng miếng gảy để đàn tỳ bà. Tuy rằng tất cả các phương pháp đều không đúng, nhưng tóm lại là người có chút cơ bản, có thể dần dần đem tiếng ma xát biến thành âm thanh dễ nghe. Đó là âm thanh mạnh mẽ và vang dội cũng giàu âm sắc vững vàng của tiếng tỳ bà, là mục tiêu ưa thích của người mua. Tuy rằng Lê Hân không thể đàn tấu, nhưng đại khái cũng có kiến thức cơ bản về các loại nhạc cụ. Thanh âm này, đại biểu cho hắn đã có thể nhập môn được một chút.
Lướt nhẹ quét qua dây đàn, phát lên một chuỗi âm thanh vui tai, hắn không biết những giai điệu xưa cổ, chỉ dựa vào âm điệu hiện đại mà nhẹ nhàng đàn tấu, cơ bản nhất của do re mi, hắn chỉ tìm đúng âm tiết này, lặp đi lặp lại mà tấu. Kẻ hành hung đã ở ngay bên người, thân thể hắn bị trọng thương có muốn chạy trốn cũng không được. Đại khái lập tức sẽ chết, trước khi chết, nếu có thể xướng một khúc thì tốt rồi.
Lê Hân một bên ngẫm nghĩ, một bên vô thức mà gảy những âm tiết đơn điệu.
Cổ sóng tinh thần kia chậm rãi tới gần Lê Hân, mà Lê Hân lại một chút cũng không khẩn trương, nhắm mắt lại, dựa vào bên tường, tỳ bà trong tay thỉnh thoảng phát ra vài phiến âm.
Hai mắt vẫn là không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đến gần phía mình, không thấy rõ dung mạo người nọ.
Nhìn không được cũng tốt, dù sao cũng không cần phải mang cừu hận, hẳn là đối phương cũng bất đắc dĩ. Trong lòng Lê Hân một mảnh bình tĩnh, chỉ là ở thời khắc cuối cùng, nhẹ nhàng ca khẽ một điệu. Cũng không biết làm sao, rõ ràng không thể gảy tỳ bà, thế nhưng âm thanh phát ra từ nhạc cụ trong tay lại giống với giai điệu tiểu khúc hắn đang ngâm nga.
【Ký chủ cùng đạo cụ có tần số tương đồng, phù hợp điều kiện kích hoạt, mở ra hệ thống Âm nhạc đại sư.】
【Lần đầu sử dụng hệ thống, tặng quyển《Tỳ bà nhập môn cơ bản 》, thắp sáng danh hiệu “Khất cái( ăn mày) hát bên đường”, lĩnh hội nhạc phổ《Cải Thìa Nhỏ》】
【Thông tin ký chủ ——
Họ tên: Lê Hân.
Tuổi: tuổi.
Giới tính: Nam.
Quê quán: Tinh liên Đế Quốc Dorset.
Cấp bậc gien: F (Trước mắt đế quốc đã biết cấp E là thấp nhất, đây là thấp hơn cấp thấp nhất), phản tổ cacbon.
Số thuần fan:
Số hắc:
Độ nổi tiếng:
Số thuần hoa tươi:
Số gạch:
Vật phẩm có thể đổi: Chưa có.
Cấp bậc âm nhạc: Khất cái hát bên đường.
Điều kiện thăng cấp: . thuần fan, . thuần hoa tươi, phạm vi nổi danh trong tiểu khu.】
【 Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải nỗ lực, thành công bắt đầu từ hát rong, ký chủ cố lên. 】
Này…… Đây là có ý gì?!
Chỗ muốn phun tào quá nhiều Lê Hân không biết nên phun ở đâu cho tốt! Khi hắn nhìn không rõ bất cứ thứ gì trước mắt thì đột nhiên xuất hiện chuỗi văn tự dài như vậy, khiến hắn đầu sương mù, đúng là mạc danh kỳ diệu. Đại khái đạo cụ chính là tỳ bà mà hắn vẫn luôn cho là vô dụng này đây, ‘ký chủ cùng đạo cụ tần số tương đồng’ có lẽ là bởi vì lời hắn hát và nhạc khúc gảy giống nhau, hệ thống âm nhạc đại sư đột nhiên xuất hiện có lẽ là vì hắn vẫn luôn mong chờ bàn tay vàng, có thể giúp hắn thực hiện mộng tưởng của mình. Nhưng mà ——
Lĩnh hội nhạc phổ《Cải Thìa Nhỏ》 là chuyện gì, cấp bậc âm nhạc ‘Khất cái hát bên đường’ là có ý gì? Còn có câu “Thành công bắt đầu từ hát rong” kia, phong cách hệ thống âm nhạc đại sư này thật lược thanh kỳ() …… Không phải là lại lệch sang Java() rồi đi, hảo a!
() Lược thanh kỳ: qua loa sơ sài, đơn giản, kỳ lạ.
() Java: là hòn đảo ở Indonesia.
Vị phát cuồng trước mặt dường như dừng lại bất động, Lê Hân không biết có phải y cũng nhìn thấy hàng chữ rồi bị khiếp sợ mà tự khỏi cuồng bạo hay không. Hắn theo bản năng cầm lấy tỳ bà, quả nhiên trong đầu đột nhiên xuất hiện vài phương pháp đàn tấu tỳ bà cơ bản, tay phải gảy, khêu, gảy kép, cuộn, gảy đôi, khiêu đôi, phân, câu, quét, trích, khấu, phất, quét, vòng, nửa vòng, tay trái vuốt, ngâm, vuốt lên, vuốt xuống, hư ấn, quét dây đàn, âm bội, đẩy, vãn, xước, chú. Miếng gảy trong tay đột nhiên biến mất, đầu ngón tay không tự chủ mà chạm vào dây đàn của tỳ bà, ngón tay khẽ động, âm thanh tỳ bà dễ nghe truyền ra, làn điệu kia mơ hồ là —— (OMG! cái đoạn này, tiêu bao nhiêu chất xám của tui)
Cải thìa nhỏ ơi ~~ héo trong đất nha ~~ hai ba tuổi nha ~~ không có mẹ nha ~~
Kháo, nguyên lai lĩnh hội nhạc khúc《Cải Thìa Nhỏ》là thế này sao! Nói phong cách kỳ ba thế này thật không thành vấn đề sao? Dùng cấp bậc đại sư chỉ cách đàn tấu《Cải Thìa Nhỏ》thật sự không quan hệ sao?
Một khúc《Cải Thìa Nhỏ》gảy xong, ngón tay hắn mới ngừng lại được. Người phía trước vẫn còn như bức tường chắn trước mặt, bất quá không có nhúc nhích, đại khái là bị phong cách thê mỹ (thê lương, đẹp đẽ) của《Cải Thìa Nhỏ》dọa ngu rồi đi. Lê Hân không hơi sức đâu mà phản ứng với cây cột trước mắt này, dù sao hiện tại hắn cũng trốn không thoát, cây cột muốn phát cuồng thì phát cuồng, cho dù chết, hắn cũng chết cái chết minh bạch, hiểu được rõ ràng phong cách kỳ lạ của hệ thống.
Sau khi《Cải Thìa Nhỏ》kết thúc, Lê Hân lấy lại quyền kiểm soát đôi tay vừa bị khống chế, hắn nghĩ nghĩ, thuận tay gảy một khúc《Dương Xuân Bạch Tuyết》hệ trị liệu, đây là nhạc khúc cổ đầu tiên hắn tiếp xúc lúc đi học, phần lớn đều là âm nhạc hiện đại, nhạc khúc cổ không nhiều lắm《Dương Xuân Bạch Tuyết》là đầu tiên. Nó đại biểu cho đông đi xuân tới, khắp nơi sống lại, vạn vật vui mừng tươi tốt trong cảnh sắc đầu xuân. Giai điệu tươi mát trôi chảy, tiết tấu nhẹ nhàng thanh thoát, thập phần chữa lành, vừa lúc tự an ủi bản thân.
Đáng tiếc lần này ngón tay không có hệ thống khống chế, mà là tự mình khống chế, từ đó liền trở nên vụng. Cho dù biết phương pháp đàn tấu tỳ bà cơ bản, nhưng nếu muốn có thể chân chính thuần thục mà đàn thì vẫn cần phải luyện. Một khúc này Lê Hân gảy luôn bị đứt quãng, ngón tay vô cùng vụng về, hoàn toàn không có kinh diễm như《Cải Thìa Nhỏ》vừa rồi. Một danh khúc hàng đầu bị hắn gảy đến gồ ghề lồi lõm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe ra loại cảm giác xuân ý dào dạt, làm người thực thoải mái.
Khi hắn đang nỗ lực phân cao thấp với mấy đầu ngón tay như lúc nhỏ, cây cột trước mặt cử động. Y chậm rãi ngồi xuống đất, chăm chú nhìn Lê Hân, nghiêng tai lắng nghe nhạc khúc của hắn.
Sau khúc《Dương Xuân Bạch Tuyết》thể hiện cực kém, Lê Hân thất vọng mà buông tỳ bà, sợ hãi và đau đớn quên mất vừa rồi lần nữa đánh úp tới. Hai mắt sau lúc hồi phục không còn lờ mờ nữa, lúc này hắn mới để ý tới cây cột hình như dán đến trước mình, một khuôn mặt tràn đầy vết sẹo đáng sợ.
Lê Hân cả kinh dùng sức lùi về phía sau, mặt sau hắn vẫn là vách tường, cứ như vậy đầu bị đập thật mạnh vào tường, hơn nữa trước đó bị xung kích và sợ hãi của cú đá khiến Lê Hân thật sự chống đỡ không được, hôn mê bất tỉnh.
Người trước mặt chăm chú nhìn hắn một lúc, giơ tay cầm lấy hòm không gian của hắn, lấy ra dược phẩm cấp cứu từ bên trong, đem thuốc trị thương tiêm vào cơ thể Lê Hân.
【Chúc mừng ký chủ có được fan, số fan hiện tại là , không ngừng cố gắng.】