Mặc kệ thế nào, hiện tại Lê Hân cũng đã vào giai đoạn nghệ sĩ ký hợp đồng, hắn đã ở hắc ám tinh lãng phí một đoạn thời gian, nếu không làm chút chuyện nghệ sĩ ký hợp đồng, đến lúc đó chỉ sợ lại nhận được huân chương phụ. Giai đoạn này gọi là bán nghệ gánh hát (ký hợp đồng), tuy rằng hệ thống sẽ tận lực buộc hắn đi theo con đường phía trước dấu ngoặc, bất quá dù sao nơi này cũng là thế giới tinh tế tương lai, gánh hát gì đó đã không còn tồn tại, dưới bối cảnh vĩ mô không thể đáp ứng các điều kiện cũng không phải lỗi của Lê Hân, cho nên hắn chỉ cần nghiêm túc ký hợp đồng ra album là được.
Lần này Phong Liệt Vân không cướp nữa, y hợp tác cùng Phil, rất nhanh đã có được một chiếc chiến hạm vận tải, có chuyên gia điều khiển chiến hạm vận tải đưa y đến hắc ám để mang hơn vạn người kia về.
Nói đến cũng kỳ quái, Phil vốn sợ Phong Liệt Vân từ nội tâm, những ký ức trong quá khứ đã trở thành bóng ma tâm lý của hắn, khi lần nữa nhìn thấy Phong Liệt Vân cũng là mang theo sợ hãi. Chính là lúc Lê Hân nói về những gì đã xảy ra trong thời gian này, Phil lại đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ vì Lê Hân, khi hai người hợp lại nói những chuyện về Lê Hân, cái loại sợ hãi cùng ngăn cách kia đột nhiên không còn nữa, ngược lại có một loại thưởng thức lẫn nhau và cảm giác vô cùng lý giải sinh ra giữa hai người.
Đặc biệt là sau khi Phil hỏi Phong Liệt Vân trong khoảng thời gian này có chiếu cố Lê Hân tốt hay không, mà Phong Liệt Vân lại hỏi chuyện Phil làm thế nào biết được Lê Hân linh tinh, hai người càng ăn nhịp với nhau, bắt đầu cùng nhau thảo luận đề tài những năm chúng ta dưỡng cacbon này, thập phần thân thiện.
Đương nhiên cái thân thiện này chủ yếu là ở Phil, dù sao cũng là lão đại của Fire, bát diện linh lung, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, có hắn ở tự nhiên không thiếu đề tài. Nếu không dựa vào chút EQ và thủ đoạn giao lưu của Phong Liệt Vân, phỏng chừng còn tẻ nhạt lạnh lẽo hơn cả hồ băng ở hắc ám tinh. Phil ngoại trừ sợ hãi ra, đối với Phong Liệt Vân còn có một tia ngưỡng mộ, ai mà không kính nể cường giả, bởi vì phần ngưỡng mộ này nên hắn nói chuyện phá lệ cẩn thận, Phong Liệt Vân rất thư thái lắng nghe, cứ như vậy tự nhiên mà nhận Phil thành tiểu đệ kiêm boss.
Khụ khụ, tiểu đệ là chỉ quan hệ cá nhân, nếu nâng thành mối quan hệ đoàn thể, Phil vẫn là boss, mà Phong Liệt Vân lại là một ngoại viện lớn mạnh được Fire mời đến, lương tháng tương đối cao, chính là phân nửa đều bị Lê Hân thu làm phí trị liệu. Cũng may Phong Liệt Vân không để ý tiền tài, người đến chiến hạm cũng đã gặm qua, có thể ở Emir thoải mái dễ chịu, còn để ý cái gì tiền bạc.
Trước khi Phong Liệt Vân khởi hành, Lê Hân thu một đoạn 《Bình Sa Lạc Nhạn》cho y, nhạc khúc này không chỉ có thể áp chế tinh thần phát cuồng của người hắc ám tinh, còn dễ khiến bọn họ sinh ra lòng trung thành, làm cho bọn họ có thể bén rễ ở Emir mà không bài xích quá nhiều.
Thời điểm chuẩn bị chiến hạm vận tải trước khi Phong Liệt Vân đi, đầu tiên y bồi Lê Hân đến phòng khám đen của Blake, suy cho cùng hiện tại Áo Lạc Tư và Giả Lệ Nhĩ dị biến tinh thần vì hắn cũng đang chịu tra tấn từ Blake, vẫn là nhanh chóng cứu mới được.
Bởi vì trước đó không có báo cho Blake, nên khi bác sĩ nghe có người vào cửa thì rất bất mãn, buông bệnh (thực nghiệm) nhân (thể) trong tay, một bên vừa đi vừa nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết có từ gọi là hẹn trước sao? Ta rất bận!”
“Chính là bởi vì biết ngươi rất bận nên mới không hẹn trước” Phil đã sớm biết đức hạnh của Blake, căn bản không quan tâm hắn tức giận “Nếu hẹn trước, ngươi vĩnh viễn cũng không có thời gian, cho nên ta liền trực tiếp sang đây.”
Blake khá bất mãn mà đến phòng khách gặp Phil, kết quả liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lê Hân đi theo tới, hai mắt lập tức phát sáng, trực tiếp nhào qua.
Sau đó hắn bị lực không gian khống chế, liều mạng chạy cũng chạy không đến trước mặt Lê Hân. Nói cách khoa học chính là Phong Liệt Vân đã thiết lập một lá chắn không gian trước mặt hắn cùng Lê Hân, chỉ cần Blake bước qua lá chắn không gian sẽ xuất hiện ở trước cửa phòng khách, đây là một cái không gian chiết xạ; nói thần bí một chút chính là, Blake gặp quỷ đả tường ╮(╯_╰)╭
“A Mộc?” Blake liếc nhìn Phong Liệt Vân một cái rồi lắc đầu nói “Chiều cao cân nặng cốt linh thậm chí cả giọng nói cũng khác nhau, quan trọng nhất là khác dị năng, tuyệt đối không phải cùng một người. Ngươi là người Châu Á, đôi mắt hẳn là màu đen hoặc nâu sẫm, sao có thể là màu đỏ…… Ngô, trạng thái tinh thần của ngươi rất thú vị, khá thú vị, ta muốn nghiên cứu đại não y một chút có thể chứ?”
Câu cuối cùng là nói với Phil, suy cho cùng Blake vẫn cần kim chủ đồng ý. Phil xấu hổ ho khan một tiếng, hắn cẩn thận quan sát Phong Liệt Vân, dù sao người này đã từng trải qua thí nghiệm ở viện nghiên cứu, hẳn là rất ghét việc người khác lấy y làm vật thí nghiệm.
Bất quá Phong Liệt Vân cũng không cảm thấy tức giận, mà vỗ vỗ Lê Hân: “Làm chính sự.”
Trên thực tế Phong Liệt Vân rất ít khi chú ý đến người không quan trọng, đối với người y không để ý, Phong Liệt Vân ngay cả tức giận cũng lười đi tức giận. Blake muốn nói cái gì thì cứ tùy tiện nói đi, dù sao cái gì hắn cũng làm không được. Nếu muốn chơi xấu, trực tiếp chụp chết là được.
Lê Hân cách lá chắn không gian cảm thấy thật an toàn a, cho dù Blake đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn mình, hắn cũng không khẩn trương, đặc biệt thoải mái mà nói: “Bác sĩ Blake, ta biết ngươi cần tư liệu sống để nghiên cứu, ta bằng lòng lấy một ít máu và dịch tủy cho ngươi nghiên cứu. Mặt khác, ta còn có thể cung cấp cho ngươi nhạc ta đàn và năng lượng của ta, trải qua khoảng thời gian tôi luyện này, lực lượng của ta đã có thể phóng ra ngoài như những dị năng khác, chỉ là không biết ngươi có thể dùng dụng cụ chứa nó lại hay không.”
“Ta nhất định có thể!” Hai mắt Blake phát quang, đây chính là tư liệu thực nghiệm sống mà hắn tha thiết ước mơ, có máu cùng dịch tủy của cacbon, hắn liền có thể nhân bản ……
“Bất quá không được nhân bản” Lê Hân nói “Ta có thể nói rõ ràng với ngươi, loại lực lượng ta có được này cho dù là bản sao của ta cũng sẽ tuyệt đối không có, chỉ có ta mới có.”
Blake quan sát Lê Hân một lúc rồi nói: “Một khoảng thời gian không gặp, nhịp tim và huyết áp của cậu đã có biến hóa rất nhỏ, thể chất dường như được đề cao, quan trọng nhất là trạng thái tinh thần hoàn toàn bất đồng với trước …… Ta muốn làm kiểm tra toàn thân cho cậu lần nữa, cái này không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.” Lê Hân cười nói “Sau khi kiểm tra xin dẫn ta đi gặp Áo Lạc Tư và Giả Lệ Nhĩ, ta sẽ trấn an tinh thần giúp bọn họ.”
“Xem ra trên người cậu có rất nhiều bí mật cần nghiên cứu, tựa như một bảo khố.” Trong mắt Blake tràn đầy điên cuồng, biểu tình lại trầm tĩnh ngoài ý muốn, tương đối mâu thuẫn.
Sau khi trải qua chuyện ở hắc ám tinh, lá gan Lê Hân lớn hơn trước rất nhiều, bất luận kẻ nào đã trải qua cảm giác bị hàng ngàn vạn con trùng bò qua lại trên người mình, phỏng chừng lá gan cũng sẽ lớn hơn. Lúc này Lê Hân đã không còn sợ ánh mắt của Blake, hắn bình tĩnh tự tin mà nói với Blake: “Ta là cacbon đúng không, cacbon hẳn có thể xem như cổ vật. Khi nhà khảo cổ nghiên cứu cổ vật cũng sẽ không mổ xẻ ra để nghiên cứu, họ chỉ thăm dò một chút, phát hiện, chờ đợi sự cổ xưa mang đến cho họ một kinh hỉ. Bác sĩ Blake, chỉ có một cacbon như vậy, ngươi lấy ra kiên nhẫn đối đãi hắn, hắn cũng nguyện ý phối hợp với ngươi, như vậy hai bên cùng được lợi không phải rất tốt sao?”
Blake có chút sửng sốt, sau đó liền gật gật đầu nói: “Cậu nói rất đúng, cậu không phải tiểu bạch thử, mà là di tích phản tổ quý giá duy nhất…… Ta hẳn nên quý trọng cậu, giữ gìn nghiên cứu.”
Giao lưu với bác sĩ điên rất suôn sẻ, Lê Hân gật đầu với Phong Liệt Vân, giải trừ lá chắn không gian. Hắn vững vàng nện bước về phía Blake, không chút sợ hãi, mà Blake cũng bắt đầu nhìn thẳng vào thiếu niên này, có chút kỳ quái nói: “Trạng thái tinh thần của cậu đã xảy ra chuyển biến rất lớn, suy xét đến hiện tại cậu đang trong giai đoạn phát dục, chẳng lẽ đây gọi là trưởng thành?”
Lê Hân vừa muốn gật đầu mỉm cười, lại thấy Blake trên dưới đánh giá mình một phen, lắc đầu nói: “Chỉ có tâm lý trưởng thành, chưa trưởng thành về mặt sinh lý, vóc dáng quá lùn, thân thể quá đơn bạc.”
Lê Hân: “……”
Thấy Lê Hân và Blake giao lưu bình thường còn rất hài hòa, Phil nhịn không được lộ ra nụ cười vui mừng, hắn nói với Phong Liệt Vân: “Lê Hân…… Dường như có chút trưởng thành, trước kia lúc hắn ở cùng A Mộc, mỗi lần nhìn thấy Blake đều bị sợ tới mức rút ra sau lưng A Mộc, bây giờ lại có thể chiếm vị trí chủ đạo khi giao phong cùng Blake. Phải biết rằng ở Fire, chỉ có ta còn tính có thể áp chế Blake một chút, những người còn lại đều rất sợ hắn, dù sao sức khỏe của mọi người đều nằm trong tay Blake. Không nghĩ tới hiện tại Lê Hân cũng trở nên dũng cảm và cơ trí như thế…… Lúc đầu ta rất hận ngươi đem Lê Hân tới hắc ám tinh, bây giờ xem ra, nơi đó thật sự rất tôi luyện con người.”
Phong Liệt Vân vẫn không biểu tình gì đắc ý nhếch câu: “Ta dạy dỗ ra.”
Phil: “……”
Loại tâm lý khó chịu không thể giải thích này là chuyện gì!
Những người có tinh thần dị biến của Fire sẽ được Blake an bày trong một gian cách biệt, không để bọn họ tiếp xúc với nhau, cũng không cho bọn họ đi ra ngoài. Blake mô phỏng theo tần sóng tinh thần của Lê Hân trước đó trị liệu cho bọn họ, nhưng không có kết quả gì, hắn biết thứ tần sóng này không phải quan trọng nhất, hắn thiếu thứ có tính quyết định, một thứ tất yếu. Mà thứ này, lúc đầu có lẽ Lê Hân không biết, mà hiện tại xem ra, đã nắm giữ được.
Đứng bên ngoài gian cách, mỗi phòng đều được Blake trang bị một máy phát thanh, có thể nghe được tiếng tiêu của Lê Hân. Hắn cầm lấy tiêu, nhớ tới làn điệu thôn quê tấu cho smart nghe ở nguyên thủy tinh ngày đó, liền sử dụng ống tiêu thổi lại một lần. Nếu nói lúc trước tấu tỳ bà là điền viên dưới ánh nắng chói chang, thì lúc này Lê Hân thổi chính là ban đêm u tĩnh ở điền viên, yên tĩnh đẹp đẽ, trong tiếng ếch kêu lộ ra một mảnh an tường bình yên. Đây là sự yên tĩnh mà mọi người trong thế giới tương lai đều không thể cảm nhận được, cảm giác an ổn đêm không cần đóng cửa, đều được thể hiện trong nhạc khúc của Lê Hân.
Blake mừng như điên mà bắt đầu ghi âm, theo yêu cầu của Lê Hân, bọn họ đã chuẩn bị vài đài quang não đồng thời ghi âm cùng một lúc làm đĩa nhạc (làm chip), hơn nữa máy phát thanh trong mỗi phòng đều có chức năng ghi âm, tổng cộng hơn đài ghi âm cùng người làm việc, hấp thu tinh thần lực của Lê Hân.
Tinh thần lực theo tiếng tiêu nhu hòa nhập não người, làm người có một loại cảm giác muốn đi vào giấc ngủ bình yên. Ban đêm tĩnh lặng như thế, điền viên ấm áp đẹp đã như thế, loại cảm giác tri kỷ này là gì?
Là nhà, một nơi có thể khiến người an tâm đi vào giấc ngủ. Không có phân tranh, không có la hét ầm ĩ, bến cảng có thể dừng, gia viên có thể nghỉ ngơi.
Thật là một nơi tốt đẹp, trong hoàn cảnh như vậy, làm sao bọn họ có thể tức giận, làm thế nào sẽ dị biến tinh thần a? Bao gồm Giả Lệ Nhĩ cùng Áo Lạc Tư thì bên trong có bảy người dị biến tinh thần, sau một lúc giãy giụa động tác đã dần dần hòa hoãn lại, biểu tình cũng trở nên bình tĩnh. Bọn họ gần như là đồng thời nằm trên giường đánh một cái ngáp thư thái, lẳng lặng nhắm mắt lại, tiến vào trong mộng đẹp. Chờ ngủ xong một giấc, tinh thần dị biến của bọn họ sẽ được giải quyết.
Một giấc này, bọn họ sẽ mơ về thôn quê, ruộng vườn, lúa thóc, trăng tròn, những ngôi sao, ếch xanh, tiếng dế mèn, và nhà, một ngôi nhà có thể che mưa gió bên ngoài.
Thổi xong một khúc, ngoại trừ Blake vẫn đang chăm chú quan sát đồ thị trên máy trắc nghiệm tinh thần, tất cả trợ thủ gồm cả Phil và Phong Liệt Vân đều không tự chủ mà đắm chìm trong âm nhạc. Nhạc khúc Lê Hân thổi lần này không quá hoa lệ, kỹ năng cũng không có bao nhiêu thành thạo, càng không cố tình bám vào tinh thần lực cấp , chỉ dựa theo cảm giác ngày thường, để tinh thần lực tự do tuôn trào theo âm nhạc, chính là một khúc bình thường như vậy, lại khiến hai kẻ thân kinh bách chiến như Phil và Phong Liệt Vân đều hãm sâu vào trong đó.
Bởi vì, là nhà a.
Sau khi Lê Hân thổi xong, cũng có chút ngây người, hắn không nghĩ tới lần này mình lại thổi tốt như vậy, ngay cả bản thân cũng hoàn toàn hòa nhập vào đó, cảm xúc thật lâu không thể tan đi.
Đánh giá phòng thí nghiệm một phen, Lê Hân đột nhiên minh bạch, nguyên lai là thế này a.
Rõ ràng thời điểm ở hắc ám tinh vẫn rất nhát gan, đi vào Emir lại trở nên dũng cảm; rõ ràng rất chán ghét Blake, lại có thể mỉm cười với hắn ta; rõ ràng kỹ thuật thổi rất bình thường, lại có thể đem tình cảm hoàn toàn dung nhập vào trong mà lây nhiễm cho người khác.
Không phải hắn đã trải qua cực khổ ở hắc ám tinh mà phá kén thành bướm, Lê Hân hắn cũng đã sống qua hai đời, cũng có phần nào ngộ ra.
Đáp án rất đơn giản, bất quá là về nhà mà thôi.
Bởi vì về nhà, cho nên không sợ; bởi vì về nhà, cho nên thả lỏng; bởi vì về nhà, cho nên vui vẻ. Liền đơn giản như vậy, mới có thể nhìn mỗi một người đáng ghét trở nên đáng yêu như vậy, bởi vì nơi này là nhà của hắn a, ngôi nhà cùng A Mộc tạo nên.
Không quản đến Blake cơ hồ muốn lâm vào điên cuồng, Lê Hân nói với Phil vừa thức tỉnh từ âm nhạc: “Ta muốn về nhà, không phải chỗ ngươi cho ta trong biệt thự, mà là nhà của ta và A Mộc.”
Nơi đó mới là chốn về của hắn, nhà của hắn, là nơi hạnh phúc nhất của hắn từ khi đến thế giới này.
Trong khoảng thời gian A Mộc rời đi này, hắn đã thống khổ, đã giãy giụa, đã trốn tránh, cố tình không ở lại ngôi nhà mà hai người cùng mua, trốn trong viện của Phil, cuối cùng còn trốn đến nguyên thủy tinh, hắc ám tinh. Chính là sau khi dạo qua một vòng trở về, phát hiện chỉ có nhà mới là tốt nhất, cho dù không có A Mộc, nơi đó vẫn còn hồi ức của hai người bọn họ.
Kỳ thật vị trí nhà bọn họ khá hẻo lánh, không tính an toàn, Phil không yên tâm để một mình Lê Hân ở lại đó. Bất quá nếu Lê Hân khăng khăng, Phong Liệt Vân lại đi theo, Phil cũng sẽ đồng ý. Chờ Áo Lạc Tư và Giả Lệ Nhĩ tỉnh lại liền an bài bọn họ thủ bên ngoài nhà Lê Hân, như vậy Phong Liệt Vân cũng có thể yên tâm đến hắc ám tinh đón người.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Phil lấy ra vài bản ghi âm lưu trong quang não, Blake vừa thấy vậy thì thiếu chút nữa điên rồi, ôm chặt eo Phil không buông tay: “Ngươi không thể lấy đi, đây là vật thí nghiệm trân quý của ta!”
“Mấy con chip này là để Phong Liệt Vân đưa tới hắc ám tinh, chủ yếu là giữ lại dự phòng sợ giữa đường phát sinh chuyện, ngươi bên này…… Chờ đến lúc Lê Hân bắt đầu phát hành đĩa nhạc, tự mình lấy tiền mua đi. Hiện tại sao, mấy cái gian cách kia không phải cũng ghi âm sao, dùng cái đó.” Phil vô tình mà đá văng Blake.
Tự mình tiêu tiền mua…… Blake lập tức ngây người, hắn…… căn bản không có tiền a!
“Không đúng, từ từ, ta bán mạng cho ngươi nhiều năm như vậy, nghe lời ngươi như vậy, ngươi cư nhiên một phân tiền lương cũng chưa cho ta!!!” Bác sĩ Blake chưa bao giờ để ý vật ngoài thân đột nhiên phát hiện chuyện khiến người khiếp sợ, bản thân ngần ấy năm, luôn bị Phil hố sao?
“Muốn tính sổ phải không?” Phil hơi mỉm cười, chờ Blake muốn tiền lương nhiều năm, sổ sách hắn vẫn lưu trong quang não a, đúng là chờ ngày này.
Đem sổ sách ra, Phil chỉ vào con số bên trên nói: “Ngay từ đầu ta đã nói, mỗi năm đáp ứng cung cấp cho ngươi thiết bị tiêu chuẩn triệu tinh tệ, mỗi năm cho ngươi ngàn vạn tiền lương, còn phái thủ hạ làm trợ lý cho ngươi. Điều kiện là ngươi phải phục vụ thủ hạ của ta miễn phí, giúp bọn họ trị thương, thay đổi dung mạo cùng thân phận, điểm này lúc ấy ngươi cũng đáp ứng rồi, đây là bản sao hợp đồng của chúng ta, rất hợp lý đúng không?”
Blake gật gật đầu: “Lấy điều kiện kinh tế ở Emir, ngươi làm như vậy khá hào phóng, ta cùng lão sư của ta ở đế quốc cũng không có đãi ngộ cao như vậy, đây căn bản là đãi ngộ của nhà nghiên cứu đặc biệt ở viện nghiên cứu. Nhưng vì sao ngàn vạn tiền lương năm này ta hoàn toàn không nhận được!”,
“Ngươi đừng gấp, chúng ta chậm rãi tính.” Phil tiếp tục lấy giấy tờ “Đầu tiên không nói lúc trước, nói năm ngoái đi, sau khi ngươi gặp được Lê Hân mua bao nhiêu đồ? Hai khoang tái sinh tứ chi, vô số máy trắc nghiệm tinh thần, vì để ngươi duy trì mấy đại não kia, mua hơn máy hỗ trợ sự sống, lại vì mô phỏng lực lượng của Lê Hân mà mua vô số máy thay đổi năng lượng. Tổng giá trị các thiết bị này là…… triệu ngàn vạn, đây là năm trước. Năm kia, năm kìa…… Bác sĩ Blake, ngươi làm việc cho ta năm, không tính việc thiết bị vượt quá trung bình triệu tinh tệ hằng năm ở năm trước, cộng với năm ngoái tổng cộng hơn triệu ngàn vạn, mà tiền lương năm của ngươi chỉ có triệu. Bác sĩ Blake, hiện tại ngài đã mắc nợ . tỷ đồng, xin hỏi ngài cần làm việc cho ta bao nhiêu năm mới có thể trả hết nợ? Này còn là tiền đề ta không thu lợi tức, nếu ta thu Lê Hân, vạn thù lao kia của ngài, chỉ còn đủ lợi tức cho một năm. Xin hỏi, ngài có cái tự tin gì mà hướng ta đòi tiền lương?”
Nói xong Phil thật vui sướng a, nhìn biểu tình mặt trướng cả lên của Blake trong lòng thật thoải mái a. Nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn đến phòng khám đen như động sâu không đáy của Blake lòng hắn liền siết chặt một chút, hiện tại có thể làm ngươi hiểu được mình có bao nhiêu tiêu tiền.
“Nợ ta tạm thời bỏ qua, ngài tiếp tục an tâm công tác là được. Bất quá đĩa nhạc……” Phil xấu xa mà lắc lắc con chip trong tay “Ngài vẫn là tự mình nghĩ cách dùng tiền mua đi, đây là thứ sinh lợi nhuận, không thể để ngươi cầm chơi.”
Không quản Blake dậm chân thế nào phía sau, Phil vui vẻ mà ra ra phòng khám, hôm nay là ngày dân chúng thật cao hứng!
Bên này Phong Liệt Vân theo Lê Hân về nhà, khoa học kỹ thuật tương lai có thể làm quang não tự động bảo trì ngôi nhà, cho dù rời đi hơn nửa năm, biệt thự vẫn rất sạch sẽ. Chủ nhà là A Mộc, Lê Hân chỉ có quyền mở cửa, nhưng không có quyền thêm thông tin của Phong Liệt Vân vào, Lê Hân chỉ có thể tự mình mở cửa. Hắn mở cửa đi vào, không khí quen thuộc đến từ mọi nơi, trong khoảng khắc ấy, Lê Hân có xúc động muốn khóc.
“Nhà cũng không tệ lắm” Phong Liệt Vân đi vào gật gật đầu “Còn có phòng huấn luyện trọng lực, về sau có thể huấn luyện ở đây, không tồi không tồi.”
“Lúc ta ở thì được, thời điểm ta không ở…… Ta không phải chủ nhà, không có cách mở quyền hạn cho ngươi.” Lê Hân nói với Phong Liệt Vân “Thực xin lỗi……”
Phong Liệt Vân nhíu nhíu mi: “Đây là nhà A Mộc mua cho ngươi, vì sao chủ nhà không phải ngươi? Hoá ra y thật sự dùng một chiếc nhẫn tống cổ ngươi?!”
Lê Hân lắc đầu: “Là tự ta không cần, anh ấy vẫn luôn rất tốt với ta. Chỉ cần ta nói một tiếng muốn, ngay cả mạng anh ấy cũng có thể cho ta. Anh ấy rõ ràng ngay cả bản thân là ai cũng nhớ không nổi, nhưng vẫn tốt với ta như vậy, dù là không thể khống chế tinh thần, cũng chưa bao giờ xúc phạm tới ta. Ta vẫn là câu nói kia, không muốn nghe được bất cứ người nào nói xấu anh ấy.”
Phong Liệt Vân không nói nữa, mà quan sát ngôi nhà này. Mọi thứ vẫn duy trì sự bài trí từ buổi tối A Mộc rời đi hôm đó, có một ít dưa chuột tươi trong tủ chân không. Trừ thứ đó ra, gian nhà này không có đồ ăn gì.
“Ngươi nơi này…… Vì sao có nhiều dưa chuột như vậy?” Phong Liệt Vân mở tủ chân không, bị một ngăn tủ dưa chuột làm chấn kinh rồi, y lấy ra cắn một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm, tủ chân có thể bảo quản đồ trong ít nhất năm, chỉ hơn nửa năm không về, còn tươi vô cùng.
“Dưa chuột…… Anh ấy mua nhiều như vậy a!” Lê Hân dở khóc dở cười đi về tủ chân không, cũng không giải thích gì với Phong Liệt Vân. Đây là bí mật của A Mộc của hắn, làm sao có thể đem chuyện có chút ngọt ngào lại có chút 囧 này nói cho người khác a.
Đầu ngón tay vuốt ve tủ chân không, tầm mắt dừng trên thời gian bảo quản —— ngày.
“ ngày, tháng?” Tầm mắt Lê Hân đông cứng lại trên thời gian tủ chân không, lẩm bẩm nói, “Không đúng a.”
“Làm sao vậy?” Phong Liệt Vân thò qua, thấy số ngày ở trên không thèm để ý nói. “Không có việc gì, tủ chân không có thể bảo quản ngàn ngày, mới ngày vẫn còn khá tươi, ngươi cũng có thể ăn. Đúng là đã lâu không ăn được thức ăn, tuy rằng không phải thịt, cũng cũng khá ngon.”
“Không đúng, không đúng……” Lê Hân không ngừng lắc đầu, trong lòng đang đếm.
Hắn dành khoảng ngày qua lại giữa nguyên thủy tinh, ngủ ngày trong khoang ngủ, cộng hơn tháng ở nguyên thủy tinh, tổng cộng kéo dài tháng. Mà tới tới lui lui giữa hắc ám tinh, cũng tháng, thời gian nhiều nhất chỉ qua tháng, như thế nào sẽ là tháng? Ba tháng kia, thời gian gần ngày, đi nơi nào?
Cơ thể đột nhiên có chút phát lạnh, điều đầu tiên Lê Hân nghĩ đến, lấy tình trạng tinh thần của A Mộc, sẽ phải mất ngày để chữa khỏi, như vậy cách lúc A Mộc khỏi hẳn ước chừng đã hơn tháng, hắn lại một chút tin tức cũng không có, này……
Hơn nữa, tháng này là biến mất ở đâu? Lúc này đầu óc Lê Hân đang vận chuyển cao độ, trong nháy mắt hắn liền nghĩ tới —— khoang ngủ!
“Mang ta đi tìm Phil!” Lê Hân lập tức nói với Phong Liệt Vân. “Ta có việc muốn hỏi hắn!”
–
Bốn mươi ngày sau, Dorset tinh, danh sách tuyển sinh của đại học Saint Tevez đã được công bố, mỗi sinh viên đều có thể nhìn thấy thứ tự và chuyên ngành của mình trên website chính thức của đại học St.Tevez.
Một thiếu niên tên Lý Hâm mở website, sau khi nhìn thấy tên của mình, tầm mắt thật lâu không dời khỏi quang bình. Cứ việc đã đoán được kết quả này, nhưng ít nhất, ít nhất cho cậu đến viện Văn Khoa() cũng được a, ngay cả quân bộ cũng cần một ít nhân viên văn chức, hậu cần của bọn họ nhất định cũng cần người, như thế nào cố tình là viện này!
() Văn khoa: Ngành học về những công trình hay đẹp của con người như văn chương, lịch sử, triết học….
Chuyển phát nhanh đến tận nhà, Lý Hâm một lần nữa xác nhận giấy thông báo trúng tuyển của mình, càng thêm vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này cửa mở ra, phụ thân một thân mùi rượu đi vào phòng, đôi mắt say lờ đờ nói với Lý Hâm: “Mày….. Giấy thông báo trúng tuyển tới rồi sao?”
“Không có!” Lý Hâm vội vàng giấu thư thông báo đi, lắc đầu như trống bỏi.
“Nga, kia bảng trúng tuyển cũng có rồi đi, mày đậu vào hệ nào?”
“Văn, viện Văn Khoa.” Lý Hâm cắn răng nói.
“Viện Văn Khoa!” Con ma men chụp cái bàn đứng lên, trực tiếp cho thiếu niên gầy yếu một bạt tai, giận dữ hét “Tao đều nói với bọn họ con trai ta đậu viện Chiến Lược đại học Saint Tevez, có thể làm một nhân viên hậu bị kỹ thuật quan trọng, mày cư nhiên chỉ khảo viện Văn Khoa?”
“Cha, viện Văn Khoa cũng có thể làm nhân viên hậu cần, con có thể chọn môn học hệ y, làm một quân y cũng rất tốt không phải sao?” Lý Hâm sưng mặt, đôi mắt hàm chứa nước mắt.
“Cũng, cũng đúng” Cơn tức giận của nam nhân lần nữa hạ xuống, đến ghế dựa nói “So ra vẫn tốt hơn cái khoa nghệ thuật gì kia, một khoa nghệ thuật của trường quân đội, ha hả, mày thật sự muốn thi vào viện Nghệ Thuật cuối cùng đi lấy chồng, cũng không cần đi học, tao liền trực tiếp giết chết mày.”
“Sao, như thế nào lại vậy, con lại không báo danh viện Nghệ Thuật.” Lý Hâm tiếp tục nói, cậu lui về phía sau một bước.
“Phía sau tay mày là cái gì?” Nam nhân đột nhiên lung lay đứng dậy, đi đến cạnh Lý Hâm.
“Không có không có, cái gì cũng không có.” Lý Hâm không ngừng lắc đầu, lại đưa tới hoài nghi cho nam nhân, một phen đoạt đi thư thông báo trúng tuyển cậu giấu sau lưng.
“Viện Nghệ Thuật! Ngươi mẹ nó không phải nói viện Văn Khoa sao?” Giọng nói giận dữ truyền đến, thư thông báo bị dùng sức nện vào mặt Lý Hâm. “Mày mẹ nó không phải không báo danh viện nghệ thuật sao?”
“Cha, cha! Người đừng đánh, con, con thật sự không báo, chính là nguyện vọng một hai ba con đều thi không đậu, lựa chọn còn lại tuân theo điều chỉnh, nên đã bị phân đến viện Nghệ Thuật. Cha, con sẽ nỗ lực thi lại vào viện khác, cha!”
Buổi tối hôm sau, Lý Hâm chầm chậm bước đến vách huyền nhai, cậu vốn nghĩ cha đánh cậu một trận là có thể nguôi giận, nào ngờ cha cư nhiên đến văn phòng công chứng gần đó cắt đứt quan hệ cha con.
Nhìn thư báo trúng tuyển trong tay, học viện Nghệ Thuật, học viện tân nương vô dụng nhất trong truyền thuyết của đại học Saint Tevez, ha hả……
Thiếu niên từ trên vách vực nhảy xuống, vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.