Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Oz không có phản ứng.
Tống Kiêu cố ý bưng bát, bò đến bên kia giường, đẩy vai Oz một cái, một bộ biểu tình tốt bụng nói:
_ Để tôi đút anh ăn nhé! Chứ đói bụng lắm biết phải làm sao?
_ Không cần...
Oz mới hơi hé môi, Tống Kiêu bỗng dưng nhét một thìa cơm đậu dẻo vào miệng anh.
Đây là lần đầu tiên Oz bị sặc, anh ho khan không ngừng, gương mặt vốn không có chút hồng hào nào cũng đỏ lên.
Cơm đậu dẻo vừa vặn phun lên người Tống Kiêu, ngay cả trên giường và gối nằm cũng bị dính.
_ Này! Anh làm gì vậy! Thật bẩn!
Tống Kiêu lấy hạt cơm dính trên mặt xuống.
Oz thật vất vả mới dừng được cơn ho, trợn to mắt nhìn Tống Kiêu, rốt cục, cơn tức giận của anh cũng sôi trào, hiện rõ trong đôi mắt.
_ Nếu cậu còn làm thế nữa, tôi sẽ giết cậu, dù cha tôi có nói gì.
_ Ôi? Hóa ra anh cũng sẽ tức giận? Làm tôi bất ngờ đó! – Tống Kiêu hoàn toàn không đem lời đe doạ của Oz để vào lòng. – Mỗi một bé thú cưng lúc mới đem nuôi nhốt đều hay ngửa mình lộ ra mấy đầu v dễ thương bày vẻ đáng yêu với chủ nhân, nhìn chỉ muốn cắn một cái. Nhưng lúc sau thì sao?
Oz đến cái liếc mắt cũng không cho Tống Kiêu.
Con tim Tống Kiêu lại ngứa ngáy. Oz Fawn ngày trước có thể khiêu chiến với Phong vương Tulio ở trên không trung hiện tại đang bị cậu giấu ở Tống gia, cực kỳ suy yếu, nhưng cứ mãi thể hiện bộ dáng cự nhân (= Very Important Person) kiêu ngạo tình xa vạn dặm, đáng yêu biết nhường nào chứ!
( ý câu là một vĩ nhân kiêu ngạo rời xa chốn hồng trần