Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Kiêu mở mắt, đập vào mặt cậu là đôi con ngươi băng lam, màu xanh ấy như vực sâu vô tận, hút đi tầm mắt của cậu.
Không khí chung quanh thổi sợi tóc đối phương bay lộn xộn, kéo cổ áo anh, giống như muốn xé anh thành trăm mảnh.
Cậu nhịn không được… Muốn chặn lại tất cả.
Nhưng tất cả đồ vật cậu nỗ lực bắt lấy đều bay khỏi tầm tay.
Đại não Tống Kiêu không thể suy nghĩ, tư duy giống như bị cắt đứt, không thể tập trung lại một chỗ.
Cậu không biết người này là ai, chỉ biết cặp mắt kia rất đẹp, dường như rất lâu về trước, cũng từng có ánh mắt như vậy chăm chú nhìn cậu.
Trong con ngươi kia có một cỗ lực lượng không cách nào hình dung được.
_ Tống Kiêu, em phải nghe theo lời tôi nói, nếu không em không chỉ phân giải tôi, mà còn phân giải chính mình, hiểu chưa?
Thanh âm của đối phương vững vàng và bình tĩnh, dường như dù phát sinh chuyện gì anh đều có thể ung dung xử lý.
Chỉ là phân giải... Phân giải cái gì?
Tống Kiêu không hiểu được ý tứ trong lời nói đối phương, nhưng lại hoàn toàn tin cậy anh vô điều kiện.
Đối phương cúi người, Tống Kiêu có thể cảm nhận được mười ngón tay của anh và cậu đan vào nhau, đặt hai bên tai cậu, rõ ràng mình đang bị đối phương xâm chiếm, nhưng Tống Kiêu lại không có chút ý thức chống cự nào.
Anh càng đến gần, Tống Kiêu càng cảm thấy an tâm.
Cho đến khi đối phương kề sát tai cậu, dùng thanh âm bình tĩnh nói:
_ Tống Kiêu, tưởng tượng em đang đứng trước biển… Gió rất lớn, sóng biển cuộn trào mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn em đi… Thế nhưng không nên gượng gạo phản kháng, không nên nỗ lực thay đổi biển rộng, cảm thụ cơn sóng đi, thuận theo tình hình, theo độ cong của cơn sóng lên đến chỗ cao nhất… Dù có rơi xuống cứ thản nhiên chấp nhận…
Trong đầu Tống Kiêu không ngừng vẽ lên hình ảnh đối phương miêu tả, tất thảy trở nên sinh động, suy nghĩ của cậu theo thanh âm đối phương chìm vào thế giới kia.
_ Ngay trước mặt em là tận cùng của biển… Tất cả nước biển đều rơi xuống vực sâu kia. Em nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm.
Ngón tay Tống Kiêu khẽ run lên, trong nháy mắt cậu cảm thấy mình mất đi trọng lượng. Cổ họng cậu nghẹn lại, khẩn trương, nắm chặt ngón tay đối phương như muốn cầu cứu.
_ Không sợ, em phải tin tưởng mình có thể bay qua, dù tận cùng của mọi thứ đều như thế, nhưng suy nghĩ của em thì không. Trong thế giới kia, đừng bị trói buộc bởi cảnh tượng mình từng thấy, dù là không gian hay trọng lực, tất cả đều do em quyết định. Em muốn rơi xuống cùng nước biển, hay để tư duy của em trải dài không hồi kết?
Tống Kiêu hít một hơi, tưởng tượng mình như lông vũ bay khỏi mặt nước, trôi lơ lửng trong không khí. Đương hết thảy rơi xuống vực sâu, cậu lại theo gió không ngừng bay về phía trước, mà trước mắt cậu, là một thế giới bao la rộng lớn hơn rất nhiều.
_ Tốt, Tống Kiêu... Em phải nhớ kỹ, thế giới này là của em. Em không bao giờ bị nó chi phối, vì với nó em là chúa tể.
_ Ừm…
_ Ngoan. – Rõ ràng là thanh âm không hề phập phồng (không chứa biểu cảm