☆ Chương : Chuyện mang thai bị lộ?
Không biết chờ đợi có phải có thể quen hay không, bây giờ Trương Vũ đã có thể cười to thoải mái đánh mạt chược với mẹ chồng Mạnh Hinh, cùng nhau đến hoa viên tập luyện bài tập thể dục cho dựng phu, thậm chí bắt đầu tự mình động thủ làm món ngon. Mỗi một ngày đều hài lòng vui vẻ. Hồi trước lúc đang ngủ còn có thể nhớ tới nhiệt độ cơ thể của một người khác, nhưng giờ Trương Vũ đã có thể bình yên đi vào giấc ngủ, có tin tức của Khoa Nhĩ Trương Vũ vui vẻ hài lòng, không có Trương Vũ cũng học được cách dằn lòng.
Cuộc sống dựng phu của Trương Vũ được ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng tin tức Trương Vũ mang thai lại không hiểu sao bị lộ! Bây giờ bất cứ mở kênh tinh tế nào ra đều có thể tìm được tin tức "Thiếu phu nhân phủ Bái Đức Lỗ có thai" có liên quan.
Gì mà "Thiếu phu nhân Bái Đức Lỗ dựa vào quý tử mà gia nhập giới quý tộc...."
" Quý tộc mang thai ngoại lệ sau ba ngàn năm, cũng là người đàn ông thứ bốn mang thai sau ba chục ngàn năm..."
"Là lời đồn hay là sự thật? Mang thai là trò đùa?"
......
Tin tức này quả thực bên trong giới quý tộc làm dấy lên trận cuồng phong bão táp!
Phủ Bái Đức Lỗ, Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ mắt nhìn đăm đăm kênh tinh tế, hầu như tất cả đài đều đưa tin này, ông không biết là do người biết chuyện Trương Vũ mang thai nên mới truyền ra hay đây là một âm mưu, muốn làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đặt vào phủ Bái Đức Lỗ. Nhưng phiền phức không chỉ có một. Nhìn người tới tới lui lui nối liền không dứt dò xét tin tức mỗi ngày sẽ biết.
"Chuyện gì đây?!" Mạc Lý trưởng lão chạy tới phủ Bái Đức Lỗ trước tiên, chỉ định muốn gặp Trương Vũ. Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ đen mặt ngồi ngay ngắn ở phòng khách cũng không thèm để ý đến ông già đang vỗ bàn rống giận.
"Tại sao Trương Vũ có thai lại không nói cho đám già bọn ta biết?!" Mạc Lý trưởng lão giận không kềm được: "Bọn ta biết sẽ giành cậu ta hay là ép cậu ta phá thai sao? Sao các người có thể lừa gạt ông già tôi chứ??
"Hai nghìn năm! Hai nghìn năm cũng không có quý tộc được sinh ra, mãi mới chờ đến lúc có một đứa, vậy mà các người lại lừa gạt tôi? Để cho đám già bọn tôi vui một chút sẽ chết sao?"
"Bây giờ tôi muốn gặp Trương Vũ liền!"
"Đừng nói với tôi là không tiện! Tôi nói với anh nếu tôi không gặp được cậu ta, ông già tôi ngày hôm nay sẽ không đi!" Mạc Lý trưởng lão nổi giận đùng đùng đặt mông ngồi thẳng xuống trên ghế sa lon, cũng không để ý Hách Nhĩ đang đen mặt, còn tự mình ra lệnh cho người hầu của phủ Bái Đức Lỗ: "Còn không rót nước cho ông già tôi sao? Chẳng lẽ muốn ông già tôi tự thân làm hả?!"
Bọn người hầu đen mặt, nhìn vị trưởng lão quý tộc nổi giận đùng đùng xong, Mạc Lý trưởng lão da mặt dày ngồi trên ghế sa lon chờ bọn họ bưng trà dâng nước. Nhưng thấy lão gia nhà mình cũng không nói gì, bọn người hầu chào một cái, sau đó bưng các loại trà bánh lên đặt trước mặt Mạc Lý trưởng lão.
Mạc Lý trưởng lão không chút khách khí cầm lấy bánh ngọt trên bàn lên ăn, mới sáng sớm ngủ dậy ông vừa mở kênh tinh tế ra thấy tin tức này liền ngựa không ngừng vó chạy tới, vẫn chưa ăn cơm uống nước nữa đây này! Thế nhưng thua người không thua trận, cho dù đói không đứng nổi cũng không thể để Hách Nhĩ coi thường!
Sao Hách Nhĩ lại không biết Mạc Lý trưởng lão đói bụng chứ? Mới sáng sớm liền chạy tới nếu như ăn cơm uống nước xong cũng sẽ không cẩu thả nói với người hầu là muốn uống nước rồi! Nhưng đối mặt với ông già luôn mồm muốn gặp con dâu nhà mình như thế, Hách Nhĩ cũng sẽ không hoà nhã, cho dù muốn gặp cũng sẽ không để cho ông dễ dàng như thế, Hách Nhĩ hừ lạnh trong lòng.
Mạc Lý trưởng lão ăn một mâm bánh ngọt lại uống một bình nước trà xong, cảm thấy bụng thoáng dễ chịu một chút, quan tuỳ thân ngượng ngùng bùi ngùi, nói thật, vừa rồi Mạc Lý trưởng lão tiêu diệt hết mớ bánh ngọt như sói đói chụp mồi, hắn cũng có một chút ngại, trưởng lão ơi, ngài một lòng không muốn thua người thua chuyện, nhưng trên râu mép của là của ngài còn vươn lại một chút bánh ngọt đó!!!
"Này! Hách Nhĩ, tôi nói anh mau nghĩ lại đi, vẫn để cho lão già tôi đợi như này sao?
"Tôi bảo này, anh có thể nể mặt lão hay không hả? Làm lão già tôi khó khăn chết được!"
...
Vô luận Mạc Lý nói thế nào, Hách Nhĩ đều không mở miệng, chỉ chân trái gác đùi phải, một bộ dáng nhàn nhã, trong tay còn cầm một quyển sách xem thích ý.
Mạc Lý: "....." >__