Rửa dịch nhờn trên người các bé cưng, da thịt trắng nõn, quả đấm nhỏ nắm chặt, miệng nhỏ gặm quả đấm nhỏ, có thể là phát hiện nắm tay không thể ăn, bé lớn "oe" một tiếng khóc lên, bé nhỏ bên kia ngủ yên bị tiếng khóc của anh nhỏ đánh thức, hình như là tăng thêm lòng dũng cảm cho anh, cố gắng thị uy, chu miệng nhỏ cũng "oe" khóc lên.
Mạnh Hinh và Ngõa Lạp Nhĩ vội ôm các bé, đong đưa: "Bé ngoan, không khóc không khóc, mau mau chuẩn bị sữa cho mấy bé, mấy bé đói rồi~"
Bọn người hầu mau chóng cầm bình sữa chứa sữa dị thú đã chuẩn bị trước tới, đưa cho Mạnh Hinh, Mạnh Hinh cẩn thận đưa núm vú cao su tới bên mép bé lớn, dường như bé lớn ngửi thấy mùi sữa thơm, lập tức há mồm ngậm núm vú cao su vào, cái miệng nhỏ nhắn động động bắt đầu mút sữa, phát ra âm thanh ""rì rì".
Bé nhỏ thấy anh trai nín khóc, đầu nhỏ muốn quay qua xem thử xem anh trai làm sao, "ọ, anh trai đang ăn gì ớ?" ngửi thơm quá ~ bụng thật là đói thật là đói đói, nhóc chu miệng nhỏ "oe" một cái rồi khóc lên, hiu hiu, méc người trông trẻ nhỏ thật đáng thương ~~~
"Thôi thôi, tiểu bảo bối cũng đói bụng? Không khóc không khóc, bà nội cũng cho tiểu bảo bối uống sữa nha~"Mạnh Hinh vui tươi hớn hở lại đem một bình sữa nhiệt độ vừa vặn tới trước mặt bé nhỏ: "Bảo bảo mở miệng nào, ngoan quá!"
Nhìn hai nhóc đều an tĩnh lại rồi, lúc này Mạnh Hinh mới thở một hơi, nhìn kĩ hai nhóc, bé lớn có vẻ lớn hơn bé nhỏ một chút, thế nhưng không lớn quá, nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngậm núm vú cao su, trong lòng Mạnh Hinh rạo rực, thật không ngờ mình lại có một đôi cháu trai, chậc chậc, thật là quá đáng yêu O(n_n)O ha ha~
Có ai tự có phúc khí? Hí hí, chỉ có mình có hai cháu trai! Chói mù con mắt đám đại quý tộc a!!
Được rồi, còn có Trương Vũ, Mạnh Hinh đắc ý nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Vũ mình đã cảm thấy thằng bé này rất giỏi, thật không ngờ lại giỏi tới thế! Hí hí, con trai quả là tinh mắt~~~
"Ngõa Lạp Nhĩ, Tiểu Vũ ra sao rồi?" Mạnh Hinh nghĩ đến Trương Vũ không biết có tỉnh chưa, quay đầu lại hỏi người hầu phục vụ trước mặt: "Đồ bổ chuẩn bị xong chưa?"
"Phu nhân chừng một canh giờ mới có thể tỉnh lại." Ngõa Lạp Nhĩ nhìn tiểu bảo bảo nằm trong nôi nhỏ thèm chảy nước miếng, hu hu, thật muốn ôm ~~~ tiếc là phu nhân phòng mình như phòng ăn cướp vậy á, haiz, đám bé cưng, hai đứa nhất định phải nhớ kỹ là ông nội Ngõa Lạp Nhĩ đỡ đẻ cho mấy đứa nha!
"Bẩm phu nhân, đồ đạc đã chuẩn bị xong, tôi đã báo cho phòng bếp làm canh hầm cho thiếu phu nhân." Người hầu quy củ hồi đáp.
"Ừ, vậy là được." Mạnh Hinh tán dương nhìn thoáng qua người hầu, "Tôi phải đi xem con dâu tốt của tôi một tí ~~~ cậu trông hai tiểu tiểu thiếu gia, trông tới khi chúng ngủ thì cậu đi, biết chưa?"
"Được rồi, báo ông chủ chưa?" Lúc sắp đi đột nhiên nhanh xoay người nhìn người hầu hỏi một câu.
"Bẩm phu nhân, đã báo, ông chủ nói bây giờ đang bận, tạm thời không thể tới." Người hầu cúi đầu trả lời.
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi, Hách Nhĩ này, cháu trai đã ra đời rồi, vậy mà lại không thèm quan tâm chút nào, thật là!" Mạnh Hinh thở phì phò đi ra ngoài, thấy Ngõa Lạp Nhĩ đứng bất động ở đó, nhíu mày một cái: "Ngõa Lạp Nhĩ vẫn còn ở đây làm gì? Đi nhanh lên, đi kiểm tra □ cho con dâu của tôi."
"Haiz, đi, phu nhân!" Ngõa Lạp Nhĩ lưu luyến nhìn hai bé cưng nằm trên giường nhỏ, một bước đi quay đầu ba lần đi theo Mạnh Hinh.
Hai be cưng vẫn chưa biết bà nội chúng đi xem "mẹ" chúng, vẫn còn say mê mút sữa. Người hầu tỉ mỉ giúp các bảo bảo dịch góc chăn, bên mép lại mang theo mang theo một nụ cười quỷ dị.
"Phu nhân, hê hê, tôi diễn kịch sao? Vẫn ổn chứ?" Ngõa Lạp Nhĩ chà tay, cười hì hì lấy lòng Mạnh Hinh.
"Khá tốt, còn không mau đi coi con dâu tôi à?!" Mạnh Hinh liếc nhìn Ngõa Lạp Nhĩ, thấp giọng nói: "Các bảo bảo có khỏe không?"
"Thả lỏng đi, phu nhân!" Ngõa Lạp Nhĩ vỗ ngực một cái, nhìn chung quanh, lặng lẽ nói: "Tôi mới vừa nhận được tin, các bảo bảo đã đưa đến chỗ ông chủ rồi, mọi thứ đều tốt."
"Vậy là tốt rồi." Mạnh Hinh nhíu mày một cái: "Không biết người thô hào như Hách Nhĩ có thể chăm sóc tốt cho các bảo bảo hay không...."
"Khoa Nhĩ có liên lạc không?" Mạnh Hinh nhớ tới con trai đang đánh trận ở bên ngoài, còn không biết có nhận được tin chưa, thở dài hỏi.
"Đã nối tiếp rồi, tin tức cũng chuyển tới rồi."
"Khoa Nhĩ phản ứng ra sao?" Mạnh Hinh thật tò mò.
"Ờm, tất nhiên là chấn kinh rồi!" Ngõa Lạp Nhĩ nhớ tới sau khi kết nối được với Khoa Nhĩ, đối phương giật mình hai mắt mở thật to, miệng động vài cái, không phát ra âm thanh, Ngõa Lạp Nhĩ còn nhìn thấy rõ tay của Khoa Nhĩ thượng tướng anh minh thần vũ đều run luôn! Bất quá thượng tướng chính là thượng tướng rất nhanh thì ổn định lại dưới cơn khiếp sợ, mau chóng hỏi an nguy của Trương Vũ. Biết được mẹ con tất cả bình an, Ngõa Lạp Nhĩ thấy ánh mắt nhớ nhung của Khoa Nhĩ, cùng quyết tâm.
Lúc này Hách Nhĩ đang luống cuống tay chân cùng Lan Tư hai người trông giữ hai thằng nhóc, da thịt trắng nõn, con mắt màu xanh lam thoải mái híp lại, đang hưởng thụ uống sữa say sưa.
"Thật là quá đáng yêu~~~"Lan Tư nhìn hai tiểu bảo bối ngốc manh, nhịn không được mà "muah" hôn bé nhỏ một cái, bé nhỏ ngay cả mắt cũng không chớp một cái, không để ý đến ông quản gia này " phi lễ" với mình, tiếp tục "chụt chụt" mút sữa.
"Hừ hừ, cũng không nhìn một chút coi là cháu trai của ai!" Mặt than trước sau như một của Hách Nhĩ, lúc này mang theo kiêu ngạo không giải thích được, không có gen tốt nào có cháu trai nhỏ như thế? Không có Hách Nhĩ ông thì nào có Khoa Nhĩ? Không có Khoa Nhĩ nó có thể sinh, có thể có tiểu bảo bảo của mình? Thực sự là nói đùa! Hừ hừ~~~
"....." Lan Tư ⊙﹏⊙b hơ, tôi vẫn luôn cho rằng ngài là người muộn tao, thật không ngờ ngài không chỉ là người muộn tao mà còn là một người cuồng tự luyến á~~~
Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ cũng không biết ý nghĩ trong lòng Lan Tư, ông nhìn tiểu bảo bối song song nằm ngửa, trong lòng vui đến nỗi không có ngôn ngữ nào tả được, quả thực so với lúc Khoa Nhĩ ra đời còn vui hơn~~~ chậc chậc, toàn bộ tinh tế song bào thai đại quý tộc duy nhất! Có ai ngầu như mình? Lúc người khác còn đang buồn rầu về con nối dòng, mình cũng đã ôm hai đứa cháu ~~ Khoa Nhĩ khá lắm! Ánh mắt không tồi, như mình vậy! Không thì sao lại lấy được con dâu tốt không chịu thua kém như thế? Trong lòng Hách Nhĩ diễn ra ca hội, phạm âm cao hàng~~~~~
"Ông chủ, tin đã truyền đi." Quang não Lan Tư đột nhiên vang lên hai tiếng " tích tích", nhìn quang não một cái, Lan Tư hơi nở nụ cười, không cần nói cũng biết.
"Ừ, giữ nguyên kế hoạch tiến hành." Hách Nhĩ nhẹ nhàng giúp hai tiểu bảo bảo đắp kín mền, thấp giọng nói. Dừng một chút lại nói: "Chắc chắn an toàn của phu nhân và thiếu phu nhân."
"Ừm, tôi biết rồi ông chủ." Lan Tư hiểu ý cười.
Không biết qua bao lâu, Trương Vũ đã tỉnh lại, nhìn tường màu trắng, ủa, đây là nơi nào? Trương Vũ sờ sờ đầu, theo thói quen muốn sờ bụng một cái, bụng bằng lại rồi! Trương Vũ kinh hãi, cậu nhanh chóng muốn ngồi dậy, lại cảm thấy toàn thân bủn rủn, trong chốc lát lại vô lực đổ xuống. Trương Vũ điều chỉnh hô hấp một cái, lúc này mới nhớ tới, mình đã sinh hai bé cưng ra rồi, nhưng mà giờ bảo bảo đang ở đâu nhỉ? Trương Vũ nhìn bốn phía, không có con.
"Ai, sao mau tỉnh vậy?" Mạnh Hinh vừa vào cửa đã nhìn thấy Trương Vũ cật lực muốn ngồi dậy, vội đè xuống: "Vừa mới sinh bảo bảo ai lại có sức đâu, nghe lời mẹ, mau ngửa ra, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi thật tốt vài ngày đi."
"Mẹ, con đâu? Con của con đâu?" Trương Vũ không để ý tới lời nói, kéo tay Mạnh Hinh không thả.
"Ôi chao, đứa nhỏ này, ha ha, con con và ba con đang ở chung, chờ một lát, con đi gặp bảo bảo với mẹ." Mạnh Hinh cười ha hả nhanh chóng trả lời vấn đề của Trương Vũ, cùng làm mẹ, đương nhiên Mạnh Hinh biết lo lắng của Trương Vũ: "Mẹ nói cho con biết một tin tốt nè, con á, không sinh một bé cưng, là một đôi!!!!"
"Hả?" Trương Vũ kinh hãi, hèn gì bụng của mình lớn như vậy, thì ra là một đôi. Trương Vũ trái lại cũng không cảm thấy quá lạ, ở trên trái đất, song bào thai mặc dù ít, nhưng không phải là không có, cũng không phải hiếm thấy như vậy, cho nên Trương Vũ chỉ là thoáng giật mình một cái thôi, cũng không bày tỏ, hiện tại cậu muốn gặp nhất đúng là hai bé cưng: "Con muốn đi coi bây giờ, con muốn xem một chút."
Nhìn ánh mắt khao khát của Trương Vũ, Mạnh Hinh thoáng do dự một chút, suy nghĩ một chút, nhìn trước mắt, Trương Vũ sớm đổi vị trí một chút thì tốt, "Được rồi, nhưng mẹ có một yêu cầu, đó chính là mau uống canh mà mẹ bảo phòng bếp hầm, canh này uống bổ nguyên khí."
"Ầy." Lúc này Trương Vũ mới chú ý tới thì ra Mạnh Hinh còn bưng một chén canh, đặt lên trên bàn nhỏ cạnh giường.
Để sớm nhìn thấy các bảo bảo, Trương Vũ bưng canh lên không để ý Mạnh Hinh dặn "uống chậm một chút", liền "ừng ực ừng ực" uống vào, lau miệng: "Bây giờ có thể đi gặp bảo bảo chưa?"
"Đứa bé này!" Mạnh Hinh âm thầm lắc đầu, làm mẹ đều như thế, từng giờ từng phút đều không thể rời bỏ con mình: "Thể lực con bây giờ căn bản cũng không có cách đứng lên, mẹ đi tìm người máy đỡ con qua."
Trương Vũ nhìn Mạnh Hinh đi ra ngoài lúc này mới buông lỏng nằm trên giường, không phải cậu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mới vừa tỉnh lại không nhìn thấy con, Trương Vũ cho rằng đám Hách Nhĩ mang bảo bảo đi, không để cho mình thấy.
Không đến hai phút, Mạnh Hinh trở về, phía sau có hai người máy theo, một con trong đó là Vỏ Trứng! Đã thật lâu Trương Vũ không gặp Vỏ Trứng rồi, bây giờ vừa thấy thực sự là vô cùng thân thiết!
"Aw, tiểu chủ nhân của tui, ngài khỏe không? Vỏ Trứng rất nhớ cậu!" Vỏ Trứng vừa nhìn thấy Trương Vũ liền nhào tới, nếu như người máy có thể chảy nước mắt bán manh, thời khắc này Vỏ Trứng chắc chắn sẽ lệ tuôn trào, làm bộ đáng thương, tuyệt đối là manh vật.
"Tao cũng nhớ mày." Trương Vũ sờ ót lạnh buốt của Vỏ Trứng, cảm khái nói.
"Được rồi, bây giờ đưa thiếu phu nhân đi qua mật đạo đưa đến phòng ngủ chính." Mạnh Hinh không thể không cắt đứt phân đoạn "nhận thân" của Trương Vũ và Vỏ Trứng, mới vừa nhận được tin của Hách Nhĩ, bên kia đã bắt đầu hành động, như vậy bên này cũng sắp bắt đầu, cho nên hành động nhất định phải nhanh.
"Vâng!" Vỏ Trứng và một người máy khác nhanh chóng ấn xuống trên giường Trương Vũ một cái, giường Trương Vũ biến thành một cái băng ca. Hai người máy khiêng đi.
Trương Vũ nhìn mật đạo, thật ra cũng chính là đường nhỏ thấp, bốn phía đều là đèn huỳnh quang, người máy đi rất nhanh, Mạnh Hinh đi nhanh hơn, từ đầu đến cuối đều đi trước mặt của bọn Trương Vũ dẫn đường, không bao lâu, đi tới một vách tường, Mạnh Hinh không biết nhấn cái gì, tường liền mở ra, vậy mà là một cái thang máy!
Người máy khiêng Trương Vũ theo Mạnh Hinh vào thang máy, thang máy tự động khép lại, bắt đầu đi lên trên, một hồi, cửa lại mở ra mà không hề có một tiếng động. Người máy khiêng Trương Vũ mới vừa đi ra, Trương Vũ liền thấy Hách Nhĩ và Lan Tư ở trước mặt mình, nét mặt mỉm cười.
"Cơ thể ổn chứ?" Tuy là Hách Nhĩ vẫn cái gương mặt đó, thế nhưng vui vẻ và quan tâm trong mắt cũng không che giấu được, đối với đại công thần này, Hách Nhĩ vô cùng hài lòng, nào có ý tưởng không quan tâm.
"Tốt hơn nhiều rồi." Trương Vũ thành thật trả lời.
"Được rồi, mau mang Tiểu Vũ đi gặp em bé, Tiểu Vũ còn chưa gặp em bé đâu!" Mạnh Hinh không nhịn được cắt đứt lời của chồng, không phát hiện con dâu mỏi mắt chờ mong hả?
"Đúng đúng, mau đi xem bảo bảo, nhưng mà các bảo bảo mới vừa ngủ, đừng phát ra tiếng quá lớn!" Tất nhiên Hách Nhĩ đồng ý, lại dặn dò, mới để cho Mạnh Hinh dẫn Trương Vũ đi nhìn bảo bảo.
"Đứa bé tới tay chưa?"
"Bẩm đại nhân, tất cả thuận lợi!" Người hầu mặc đồ nam nhìn hai tiểu bảo bảo ngủ say sưa trước mặt, cười âm độc "Còn thiếu phu nhân kia, tôi đã hạ độc trong canh bổ của cậu ta, mọi thứ đều trong lòng bàn tay của chúng ta."