☆ Chương : Lại một người mang thai?!
Người toàn bộ tinh tế hôm nay đều chỉ có một việc, đó chính là xem con nối dòng song sinh của đại quý tộc, còn vị thượng tướng phu nhân kia, có người nói cơ thể vẫn chưa hồi phục, cho nên không tiện lộ diện, thế nhưng mặc dù như thế, các thường dân gồm cả các quý tộc đều hưng phấn không thôi!
Đại quý tộc có người thừa kế, tinh tế có người bảo vệ! Đây là tiếng lòng của các thường dân.
Vợ của Khoa Nhĩ sinh, vợ và con trai của mình còn xa sao? Đây là ý tưởng của các đại quý tộc trẻ tuổi.
Bắt đầu rồi! Chương trình tọa đàm tinh tế đúng hạn bắt đầu rồi, Phyllis là một người chủ trì thâm niên thành thục chững chạc, gã từng chủ trì rất nhiều tiết mục, từng tiếp xúc muôn hình muôn vẻ người, từ đại quý tộc, cho tới dân chúng thường dân gã đều từng phỏng vấn, thế nhưng không có kỳ nào mà khiến gã hồi hộp như vậy, nhỉ?
"Chào mọi người, tôi là Phyllis bạn già của mọi người đây, thật vui vì mọi người xem tiết mục hôm nay." Phyllis mỉm cười đúng mức, "Tôi muốn mọi người chắc chắn biết rằng ngày hôm nay chúng ta sẽ phải phỏng vấn ai, đúng không nào?"
"Ha ha, sẽ không thừa nước đục thả câu với mọi người, không sai, chính là thượng tướng phu nhân của chúng ta và hai con trai sinh đôi đáng yêu của cậu ấy."
Phyllis nhún nhún vai, ánh mắt lóe lên ý cười xấu xa: "Nhưng mà, bởi vì bọn nhỏ vẫn chưa đủ tháng, tùy tiện ra ngoài sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt với bé, cho nên, bọn nhỏ và phu nhân cũng không tới hiện trường."
"Haiz!" nếu như có thể ở trước mặt dân chúng đặt một cái máy máy phóng đại thanh âm mà nói, tiếng "haiz" này đều có thể hình thành sóng triều, có thể thấy được sự thất vọng khi không cách nào nhìn thấy cặp song sinh!
"Nhưng, chúng ta rất vinh hạnh ghi lại một đoạn hình bóng của hai anh em song sinh, cho nên để cho chúng ta cùng đi quan sát!!"
Cỏ xanh như tấm đệm, hai bé cưng tóc màu trà nhu thuận kề sát đầu nhỏ, đôi mắt nhỏ màu băng lam đang vội quan sát thế giới bên ngoài, đám nhóc được ông nội bà nội chúng mang theo, còn Trương Vũ vẫn thuộc về bảo vệ nghiêm mật của Hách Nhĩ bọn họ, giá trị của Trương Vũ không kém hơn các bé, có đôi khi giá trị của Trương Vũ ở trong mắt của bọn phản đồ thậm chí cao hơn đám nhỏ. Một thường dân có thể sinh ra quý tộc thuần huyết, vô luận là giá trị nghiên cứu, hay là đối với uy hiếp với Khoa Nhĩ, không thể nghi ngờ Trương Vũ chính là hệ số nguy hiểm cao nhất kia.
"Ưa ưa...." Bé lớn tò mò lấy hoa nhỏ trước mặt, dáng vẻ thật là đẹp! Trong miệng còn kêu to để hấp dẫn lực chú ý của ông nội Hách Nhĩ, Hách Nhĩ là một người cưng chìu cháu trai, thấy cháu trai muốn hoa trước mặt, một chút cũng không có cảm giác phá hư hoa cỏ, trực tiếp ngắt xuống đưa tới trước mặt cháu trai, vui vẻ chế giễu Mạnh Hinh: "Thằng nhóc này, nhỏ như vậy đã biết hái hoa, xem ra sau này cũng là một chàng trai phong lưu, ha ha.....Ây! Bé ngoan, cái này không thể ăn đâu!" Hách Nhĩ nhất cá bất lưu thần liền phát hiện hoa đưa tới trong tay cháu trai lại bị cháu trai bụng đói ăn quàng nhét vô miệng!
Hách Nhĩ khó khăn móc ra hoa tươi trong miệng cháu trai, làm bộ tức giận: "Tên nhóc thối nhà con, sau này không được tham ăn như thế!"
Mạnh Hinh ôm bé nhỏ " Ha ha" cười to: "Phong lưu? Em thấy là một đứa ăn hàng a, Hách Nhĩ, mắt của anh có vấn đề rồi! Ha ha"
Bé nhỏ nghi ngờ nhìn bà nội cười không dứt, xảy ra chuyện gì rồi à? Lại nhìn nhìn ông nội, biểu tình xấu hổ, thế giới của người lớn ngộ ghê, không phải là anh trai viu viu ăn một xíu thôi sao, còn vui vậy luôn á?
Bé lớn thấy hoa hoa trong miệng bị ông nội xấu xa móc ra ngoài, còn tàm tạm? Vẫn chưa nếm ra vị gì hết! Bé lớn mếu miệng, ủy khuất, thế là khóc "oe oe oe oe"!
...
Tuy là không nghe giọng của các bé cưng được, nhưng nhìn cacsbes rất có sức sống, nhất là bé nhỏ trong ngực nam đại quý tộc kia, thực sự là thú vị quá, đám người bên trên tinh tế đều tràn đầy hứng thú và kiên nhẫn, bọn họ mong đợi hai đứa trẻ mới sinh của đại quý tộc này hơn hai nghìn năm rồi, lâu quá rồi.
"Thật không ngờ, tôi cũng thấy được cặp song sinh của đại quý tộc a." Một ông cụ thường dân nhìn thấy cảm khái cho cháu mình: "Cả đời ông nội của ông vẫn không có đại quý tộc mới sinh đâu, ông nội ông không kịp, ông cho là đến khi ông vàng đất rồi cũng sẽ không kịp, ai dè đâu ông vậy mà lại kịp, hơn nữa còn là cặp song sinh đầu tiên của tinh tế nữa, ha ha ha, tới giờ, lúc ông đoàn tụ với các tổ tiên cũng có lời."
Tiết mục kết thúc rất nhanh, vài chục phút ngắn ngủn cứ thế trôi qua, mọi người vẫn chưa thỏa mãn như cũ, các bé cưng thật là đáng yêu ~ mau kết hôn sinh con! Hơn nữa còn phải là song sinh! Đây là tín hiệu duy nhất trong lòng tất cả đám người chưa kết hôn mà xem tiết mục!
Thế là cứ như vậy tinh tế nghênh đón một đỉnh kout yêu đương và kết hôn, từ rày về sau vì kỷ niệm ngày này, bèn đổi tên ngày lễ này thành: Mừng đón xuân! ( Trương Vũ: 囧)
Sau khi quay xong, Trương Vũ hấp tấp chạy tới bế hai bé cưng, nhất là bé lớn, khóc kêu đến nao lòng, toạt cái mồm không răng ra, dùng sức khóc khóc khóc, nhìn thấy ba ba thích nhất tới, mau chóng gia tăng âm lượng, tay nhỏ bé vươn cao cao muốn ba ba ôm một cái, an ủi mình.
Trương Vũ buồn cười nhìn bé lớn ủy khuất, tự tay ôm, hai tay nhỏ bé mập mạp của bé lớn dùng sức túm cổ áo của ba, đầu nhỏ vùi trong ngực Trương Vũ, cái mông nhỏ cong cong, cái tư thế kiên quyết không ngẩng đầu lên, Trương Vũ vỗ vỗ bé cưng, dỗ: "Bé con không khóc không khóc, ba ba tìm hương hương cho con, sữa con thích uống nhất, có được không?"
Cũng không biết bé lớn được ba vỗ trấn an hay là nghe được có thể ăn ăn ngon, bé lớn ngừng khóc.
Mạnh Hinh đứng ở một bên cười nói: "Thằng ham ăn này!" Nói xong, Mạnh Hinh kể chuyện lý thú ở vườn hoa cho Trương Vũ nghe, chọc cho Trương Vũ cười ha ha, sờ gáy bé lớn: "Sau này đừng cho bất cứ cái gì vào miệng nhé, ha ha...."
Mặc kệ bên này cuộc sống của bọn Trương Vũ hài hòa ấm áp, Mạc Lý trưởng lão bên kia lại sôi sùng sục: "Cái gì? Mang thai?! Mấy người chẩn đoán bệnh rõ chưa?"
"Không sai, chúng tôi đã khám nhiều lần rồi, là thật!" Bác sĩ cười khổ, cũng không biết mình nói bao nhiêu lần, thế nhưng Mạc Lý trưởng lão không có vẻ tin chút nào!
Bất quá, đừng nói Mạc Lý trưởng lão không tin, chính là mình cũng không tin đâu, mình nán lại kiểm tra nhiều lần cũng không mắc lỗi, lúc này mới dám báo cáo cho Mạc Lý trưởng lão.
Mạc Lý trưởng lão "Ừ hứm ừ hứm" đờ ra xuất thần một hồi, đột nhiên vỗ bàn một cái: "Người đâu? Mấy người không nhốt người lại vào nhà giam chứ?!"
"Cái này....." Bác sĩ không dám nói tiếp, cùng lúc mình đương thời nóng ruột chạy đi báo cáo, về phương diện khác tuy là người đàn ông này mang thai, thế nhưng là phản đồ, mình một phần vạn tự chủ trương thả người từ trong ngục giam ra trốn thì làm sao? Mình cũng không dám gánh chịu trách nhiệm đâu!
"Thật là thứ tệ hại!" Mạc Lý trưởng lão tức giận, "Cho dù là phản đồ, chỉ cần trong bụng y có huyết mạch tinh tế, chúng ta sẽ không để xảy ra sơ suất gì!" Thấy bác sĩ còn ngẩn người tại đó, nhịn không được đá một đá: "Sững sờ đó làm gì? Còn không rước người ra cho tôi? An bài cho phòng ở tốt nhất cho tôi, tìm đội chữa bệnh tốt nhất, đi tìm đầu bếp tốt nhất cho tôi, phải chắc hầu hạ thật tốt cho tôi!"
"Nếu như người có sơ xuất gì, ông đây bụp chết mày!"
Bác sĩ nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy trốn, trong lòng nói một tiếng " Nguy hiểm thật", cậu nói coi ai có thể nghĩ tới đại quý tộc sinh sôi nảy nở con nối dòng khó khăn, chân trước mới vừa có một nam thường dân sinh ra một cặp song sinh, chân sau lại có một nam thường dân mang thai nữa chứ? Hơn nữa còn là một nam thường dân!
Lý Nhĩ Lai Đức ôm bụng, trên đầu đều là mồ hôi, y không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì y không phải bác sĩ hội trưởng lão, cho nên đối với triệu chứng về nam mang thai con nối dòng của đại quý tộc, y chẳng qua là cảm thấy toàn thân đều đau, cho dù ý chí của y kiên cường, thế nhưng rất nhanh y liền lâm vào tình trạng hôn mê.
Nhận được chỉ lệnh đội chữa bệnh mau chóng tới quý phủ của Mạc Lý trưởng lão, lúc này Lý Nhĩ Lai Đức đã được đưa tới đây, hôn mê nằm ở trên giường.
Đội chữa bệnh xì xào bàn tán, thật không ngờ bọn họ lại gặp được một nam thường dân mang thai, không biết hai năm qua có phải các đại quý tộc khai vận rồi hay không, mang thai tiếp nhị liên tam, hơn nữa đều là nam thường dân, chậc chậc.
Bất quá tuy là trong lòng chế giễu, thế nhưng đối mặt với vị dựng phu này, mọi người vẫn không sơ suất chút nào, một vị bác sĩ tuổi hơi lớn đến gần Lý Nhĩ Lai Đức: "Đây là đang tiến hóa, thay đổi gen của y."
"Nếu như tiến hóa thành công, tuổi thọ của người đàn ông này sẽ tăng trưởng giống như đại quý tộc."
"Vậy thất bại thì sao?" Một bác sĩ tương đối trẻ tuổi bên người theo bản năng mở miệng hỏi.
"Không có có thất bại!" Mạc Lý trưởng lão giận trừng mắt với vị bác sĩ trẻ đó, thực sự là miệng quạ đen, chỉ chọn lời xui mà nói!
Bác sĩ già thấy thế trong lòng thầm mắng học trò nhỏ không hiểu chuyện, nhưng vẫn đứng ra hoà giải: "Thằng nhóc này, não bự kém duyên."
Lại nói: "Thông thường miễn là tố chất thân thể của nam thường dân khá một chút thì không có chuyện gì, thường, khụ, vị phu nhân này, tuy có vẻ trong lúc đang mang thai đã làm chuyện gì vô cùng tổn hại đến thân thể, hơn nữa hẳn là đã uống thuốc đề thăng tố chất thân thể trong nháy mắt, cho nên đối với thân thể y sinh ra nguy hại nhất định, thế nhưng nhìn trước mắt, ngoại trừ lúc tiến hóa có hơi trắc trở ra, những thứ khác cũng không có vấn đề lớn gì." Có thể trong lúc mang thai sẽ rất khó chịu, dù sao thân thể bị tổn hại lớn như vậy, nhưng nhìn Mạc Lý trưởng lão càng nghe càng đen mặt, bác sĩ vẫn sáng suốt ngậm miệng lại.
Mạc Lý trưởng lão nhớ tới dựng phu này hình như là lái cơ giáp tới? Hơn nữa còn uống thuốc đề thăng tố chất thân thể trong nháy mắt nữa, thực sự là không biết chừng mực!
Thuốc đề thăng tố chất thân thể vẫn luôn bị tinh tế nghiêm gia quản khống, loại thuốc này rất mạnh, tuy là có thể thăng thân thể thường dân lên thành tố chất quý tộc thậm chí có thể lái cơ giáp trong nháy mắt, thế nhưng quá tổn hại đến thân thể, thường dân sử dụng có thể hạ thấp tuổi thọ, nếu như nghiêm trọng, ngay cả một năm cũng sống không nổi!
Người đàn ông này sao không coi trọng con của mình chút nào vậy chứ! Mạc Lý trưởng lão chán nản. ( Lý Nhĩ Lai Đức rất ủy khuất, nếu như y biết y mang thai, nói cái gì cũng sẽ không uống cái thuốc đó rồi chạy đi lái cơ giáp đâu!)
Không biết qua bao lâu, tiến hóa của Lý Nhĩ Lai Đức cuối cùng cũng kết thúc, toàn thân đều là thân thể bị tống ra màu đen, tản ra từng mùi lạ có dầu.
Lý Nhĩ Lai Đức mở mắt ra.