☆ Chương
Hôm nay là một ngày tốt lành, Trương Vũ duỗi người, sau khi rửa mặt xong, Trương Vũ đi tới phòng của các bé cưng, hai nhóc đêm qua ngủ hơi trễ, cho nên bây giờ vẫn còn đang say ngủ.
Trương Vũ nhịn không được hôn hai nhóc một cái, hai bé cưng vẫn ngủ say như cũ, "Ba ba phải đi ra ngoài, các cục cưng đừng khóc nhé, ông nội sẽ chơi với các con!"
Ăn cơm xong, Mạnh Hinh lưu luyến theo Trương Vũ lên xe huyền phù rời khỏi phủ, Trương Vũ muốn đi thị sát cửa hàng của mình, chuyện này không liên quan đến Mạnh Hinh thế nhưng thế cục bây giờ không ổn định, Mạnh Hinh và Hách Nhĩ ít nhiều gì cũng không yên lòng, thế nhưng phải nói thẳng ra là hạn chế con dâu cũng không phải là chuyện tốt, dù sao vẫn là thanh niên, muốn ra ngoài đi hơn một vòng. Cho nên Mạnh Hinh dễ dàng chia với Hách Nhĩ, một người trông trẻ, một người theo Trương Vũ ra ngoài.
Sau khi ngồi lên xe huyền phù, Trương Vũ nhìn tư liệu trong tay, trong lòng vẫn có chút cảm khái, An Na Độ Nhĩ này quả là người tài, thời gian một năm ngắn ngủn mở rộng tiệm tạp hóa nhỏ của cậu ra cả tinh tế, còn có tiệm lẩu bây giờ hầu như từng khu đều có một tiệm, buôn bán vô cùng đắt, mỗi lần thấy thành tích tiêu thụ Trương Vũ đều có một loại cảm giác "Tôi thành nhà giàu mới nổi rồi".
Thật ra muốn nói tại sao biết là làm ăn tốt, không đơn thuần là vì An Na Độ Nhĩ thủ đoạn cao minh, quan trọng là danh tiếng của Trương Vũ cao, cậu sinh ra cặp song sinh đầu tiên trong hai nghìn năm, quả thực đều là thần tượng tinh tế, cho nên việc buôn bán của hai cửa hàng cũng không kém, huống chi, mùi vị quả thật không tệ?!
"Ha ha, đang nhìn gì đó, sao mê mẩn thế?" Mạnh Hinh thấy Trương Vũ cả đường chỉ coi đồ, hơi tò mò.
"Không có gì ạ." Trương Vũ ngượng ngùng "Chính là báo cáo kinh doanh tháng này mà An Na Độ Nhĩ đưa tới cho con thôi."
"A, mẹ biết An Na Độ Nhĩ, nghề của hắn là phụ trách ăn uống nhà của chúng ta, đúng không?" Mạnh Hinh hiểu rõ, vốn An Na Độ Nhĩ cũng là thường dân, thế nhưng đầu óc kinh doanh không đơn giản, cho nên được chọn để phục vụ hết mình cho phủ Bái Đức Lỗ.
"Đúng vậy." Trương Vũ thành thật trả lời.
"Lần này ra ngoài chỉ nhìn cửa hàng hay là muốn đi ra ngoài chơi một chút?" Mạnh Hinh tràn đầy phấn khởi hỏi, nói thật bản thân Mạnh Hinh chính là người thích chơi thích phá, kể từ khi biết con dâu mang thai, bà vẫn luôn quy quy củ củ chăm sóc con dâu không ra khỏi cửa phủ, nếu không đi ra thì thôi, vừa ra tới liền cảm thấy cả người táy máy, muốn đi ra ngoài hóng gió.
"Cái này hả....." Trương Vũ cũng có hơi động lòng, mình một mịnh tới tinh tế cũng đã hơn một năm, thế nhưng vẫn luôn không thể đi ra ngoài đi dạo, nhưng nhớ tới hai bé cưng, không biết có thể chơi hay không.
"Đi chơi đi, đi chơi đi!" Mạnh Hinh giựt giây, "Bé cưng có cha con rồi không sao, hơn nữa chúng ta chơi một hồi sẽ trở lại, đừng lo!"
"Được rồi!" Trương Vũ nhìn mẹ chồng làm bộ đáng thương, hơn nữa mình cũng động lòng, quyết định hùa theo mẹ chồng, yên lành vui đùa một chút.
"Báo cáo lão đại, cuối cùng bọn họ cũng ra."
"Đuổi theo sát!" Người đàn ông ba mắt ngồi trên ghế sô pha dưới tầng hầm, trong mắt không che giấu được máu tanh và kích động, "Cần phải bắt bọn hắn lại, bắt bọn hắn lại thì ông sẽ khao chúng mày!"
"Vâng! Lão đại!"
"Cuối cùng cũng xuất hiện!" Người đàn ông ba mắt thở phào nhẹ nhõm, đđm! Quá kín, đã một năm, thiếu phu nhân thường dân của Bái Đức Lỗ mới xuất hiện, thật không biết xương của cậu ta có mục không nữa! Haiz, nếu người đàn ông ba mắt này bằng lòng hỏi nhân sĩ tinh tế một chút, bọn họ nhất định sẽ nói cho vị tặc ngoại tinh này, bản chất chung của người tinh tế chính là - trạch!
Nghĩ đến thân mình là tướng quân Lan Đặc tinh hệ, giỏi nhất là đánh đâu thắng đó, bây giờ lại bị một nhiệm vụ nho nhỏ làm khó? Qủa là trò đùa!
Bắt dựng phu của Bái Đức Lỗ, sau đó lấy tư liệu trong tay Lai Lạp Uy Nhĩ, nguyên soái Ai Duy Ngang nhất định sẽ thưởng cho hắn! Vì bá nghiệp của Lan Đặc tinh hệ chúng ta, vì toàn bộ vũ trụ đều sẽ cắm đầy tinh kì của Lan Đặc tinh hệ chúng ta, nhiệm vụ lần này nhất định phải hoàn thành viên mãn!
Trương Vũ không biết gì cả đi theo Mạnh Hinh tới tiệm lẩu ở khu A, tiệm bán lẩu làm ăn rất chạy, cứ việc nói người tinh tế khá trạch, thế nhưng nhiệt tình yêu thương với thức ăn ngon vẫn đặc biệt có thể kích phát sự chuyên cần của loài người, cho nên thái độ khác thường, đối lập với sự vắng ngắt của những cửa tiệm khác, phần lớn chỉ phục vụ tới cửa, bảng hiệu trên cửa viết thật to "Tiệm lẩu" tiệm lẩu có vẻ vô cùng náo nhiệt.
An Na Độ Nhĩ đã sớm chờ ở bên ngoài để đón hai vị phu nhân đến, mặc dù hai vị phu nhân trước khi xuất phát đã nói rõ là không muốn đích thân nghênh tiếp, thế nhưng người lõi đời mài dũa nhiều năm ở trong xã hội sao lại thật sự không nghênh tiếp hai vị phu nhân được chứ?
Vì không quấy rầy đến những khách hàng khác, cùng với gây nên sự hoảng loạn không cần thiết, hắn đổi lại một bộ đồ bình thường, thoạt nhìn không chính thức, đứng ở cửa tiệm, sửa sang dung nhan mình xong rồi ra vẻ kiên nhẫn chờ đợi.
"Hé lô, An Na Độ Nhĩ, ông khỏe không?" Hai vị hành khách một nam một nữ trên xe huyền phù công cộng xuống, ăn mặc đơn giản, thoáng như thường dân. Một phu nhân trong đó thì cười híp mắt nhìn An Na Độ Nhĩ đang giật mình, nhiệt tình bắt chuyện.
"Phu, phu nhân?" An Na Độ Nhĩ giật mình, lại nhìn sang cậu trai đẹp trai đang lúng túng một bên: "Thiếu phu nhân?"
"Phu nhân, thiếu phu nhân, sao hai người lại ngồi xe huyền phù công cộng tới vậy?"
"Ha ha, có mấy người bạn tinh tế thấy xe bọn tôi khá đẹp, cho nên, nhường cho họ rồi!" Mạnh Hinh khoát khoát tay, không thèm để ý mà nói, lại hỏi An Na Độ Nhĩ: "Sao thế, không chào đón à?"
"Đâu có đâu có." An Na Độ Nhĩ không chào đón chỗ nào chứ, nhanh chóng kêu hai nhân viên tạp vụ, đón hai vị phu nhân vào.
"Hai vị phu nhân có muốn ăn chút gì hay không?" An Na Độ Nhĩ đón Mạnh Hinh và Trương Vũ vào một phòng bao xa hoa, trên đó còn có cả máy phát hình, có thể xem phim truyền hình và điện ảnh mình thích theo ý mình, đồng thời còn có thể nghe nhạc. Xung quanh còn trồng vài khóm hoa xinh xẻo, ánh sáng nhu hòa, không khí trong lành, so với phòng ở thời trái đất cổ quả thật là trên trời dưới đất.
"Lại đây châm lửa cho nồi lẩu đi!!" Mạnh Hinh cười híp mắt nói, nhìn Trương Vũ: "Tiểu Vũ phát minh ra lẩu, tôi phải nếm coi sao."
"Khụ, mẹ, mẹ ăn ớt không?" Nhớ tới biểu hiện của Khoa Nhĩ khi ăn lẩu, Trương Vũ hoài nghi tiêu chuẩn ăn cay của Mạnh Hinh, dù sao vị ớt của chỗ này cay hơn nhiều so với cơm canh bình thường.
"Không thành vấn đề!" Mạnh Hinh vỗ ngực một cái, vô cùng thẳng thắn, "Khoa Nhĩ giống cha nó, cho nên không thích ăn cay, mà mẹ con mẹ thích cay ăn nhất! Hí hí....."
"Vậy mang lẩu uyên ương tới đi!!" Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Trương Vũ cảm thấy phải cẩn thận chút mới tốt, lỡ như mẹ chồng không ăn cay nhiều, lỡ ăn cay vô chút rồi đau bụng thì sẽ không tốt.
"Quên nói gì với con rồi,"Mạnh Hinh nhíu mày một cái, khoát khoát tay: "Con gọi đồ ăn trước đi, mẹ nhớ rồi sẽ nói con sau, ha ha....."
Đợi khi nồi lẩu cay bưng lên, Trương Vũ và Mạnh Hinh quẳng An Na Độ Nhĩ tùy thời chuẩn bị qua đây phục vụ ra ngoài, ăn một bữa cơm lại phải có một khúc gỗ đứng trước mặt, trong phủ thì thôi, dù sao qui tắc của đại quý tộc vẫn phải có, nhưng ra ngoài rồi, cũng không cần phải để ý như thế, hơn nữa thú vui ăn lẩu là nếu muốn ăn gì thì phải tự mình động thủ nhúng nữa mà, đúng không?!
"Sảng khoái!" Mạnh Hinh ăn đồ ăn cay từng ngốn từng ngốn, hơn nữa miếng thịt siêu mỏng, sao có thể địch lại đồ ăn ngon?
Không biết có phải là thời gian mang thai từng không giỏi ăn cay hay không, Trương Vũ nhìn Mạnh Hinh ăn lấy ăn để kế bên, sau đó lau mồ hôi rồi uống một hớp bia, trong miệng còn phát ra tiếng thán "Khà khà", nhìn Mạnh Hinh là nước miếng trong miệng ứa ra, nhưng mình lại không ăn nổi, quá cay, cay hơn cả ớt trên trái đất luôn ấy chứ?! Thở dài, bí quá, cậu chỉ có thể ăn tam tiên vị, may là tam tiên vị cũng rất ngon, lúc này Trương Vũ mới ăn thỏa thích.
(三鲜味: Tam tiên vị, biết nó là gì chớt liền luôn á:((, cầu cao nhân!)
"Ây, ta nói Tiểu Vũ ơi, mẹ quên mất chuyện gì nhỉ?" Đang ăn đến vui vẻ Mạnh Hinh cau mày, một bên nhai thức ăn trong miệng một bên hỏi Trương Vũ.
"On âu iết âu (Con đâu biết đâu)." Trương Vũ một bên cầm khăn tay lau mồ hô một bên hàm hàm hồ hồ trả lời với Mạnh Hinh.
"Vậy thôi, nếu có chuyện gì thì cha con sẽ biết cách giải quyết!" Mạnh Hinh suy nghĩ một chút, cũng không để ý, ăn tiếp mới là vương đạo!
"Báo cáo lão đại, tụi em đã bắt được người!" Một người đàn ông bỉ ổi ton hót báo cáo tin vui trước quang não.
"Làm tốt lắm!" Người đàn ông ba mắt bên kia quang não, vui đến ngay cả con mắt thứ ba cũng mở ra, "Cho tao coi coi."
"Vâng, ngài chờ nha tướng quân." Gã bỉ ổi đánh quang não một vòng, vào một góc, một nam một nữ bị trói, giống như là hôn mê, vẫn không nhúc nhích.
"Bọn họ bị em hạ thuốc mê, cho nên khoảng nửa khắc cũng chưa tỉnh đâu! Hê hê..."
"Thằng này hay, có mày cả, chờ lúc về ông khao tụi bây!" Người đàn ông ba mắt cực kì hài lòng, "Được rồi, không nói nhiều với chúng mày nữa, mang người về trước rồi hẵng nói."
"Vâng, vâng, lão đại." Gã bỉ ổi thấy người đàn ông ba mắt tắt quang não, ánh mắt lóe lên tia sáng. Duỗi người vươn vai, đi tới chỗ nam nữ bị trói: "Đừng giả bộ, dậy mau."
"Được rồi?" Hai người vốn hôn mê vung dây thừng trên người, cũng lười biếng mà đứng lên, ủa, bọn họ cũng là Mạnh Hinh và Trương Vũ?!
"Thật không hiểu nổi tại sao để cho tôi giả gái nữa?" "Mạnh Hinh" lấy tay đâm eo, xoa chân, biểu thị bất mãn. Nếu để cho những đồng đội khác nhìn thấy còn không cười ỉa?
"Được rồi, đừng giận, mục tiêu bây giờ của chúng ta chính là lấy được sự tin tưởng của cái ông ba mắt, sau đó bí mật đến bên Lai Lạp Uy Nhĩ để bảo hộ, đồng thời đánh cắp cơ mật quân sự trên người của ba mắt có liên quan đến Lan Đặc tinh hệ," Gã bỉ ổi lạnh mắt quét qua người một đôi nam nữ trước mặt: "Nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, nhất định phải cẩn thận, không thể xảy ra một chút sơ suất."
"Nghe rõ không?!"
"Nghe rõ!" Hai người nghiêm mặt, cúi người cam đoan.
"Đội trưởng, thằng đó xử sao giờ?" Người đàn ông mang mặt của " Trương Vũ" hỏi.
"Người đàn ông này sẽ có người xử lý." Đội trưởng mặt không thay đổi nói, tuy mang mặt của gã bỉ ổi, thế nhưng uy nghiêm trong xương lại không thể khinh thường. "Bây giờ, xuất phát!"
"Vâng!"
Bên này, Trương Vũ và Mạnh Hinh ăn đến căng bụng, ngồi phịch ở trên ghế ợ một cái, Mạnh Hinh không hề có phong độ quý tộc mà xoa bụng, "Ôi chao, ăn no quá rồi, nhưng mà ăn ngon thật sự!"
"Đúng đúng!" Trương Vũ hùa theo, thuận tiện duyên dáng ợ một cái.
"Nay về, chúng ta cũng làm lẩu ăn đi! Mẹ muốn ăn lẩu vào mấy ngày tới!" Mạnh Hinh tràn đầy phấn khởi đề nghị.
"Hơ...."
==========