☆ Chương : Phiên ngoại ()
Sân chơi rất nhiều người, Trương Vũ lớn lên tuấn mỹ đẹp trai giành được tỉ suất quay đầu rất cao, cặp sinh đôi cũng là thiếu niên nho nhỏ tuấn tú, ngay cả Đoàn Đoàn cũng có vẻ thơ ngây động lòng người, khí chất phi phàm, nhất thời trộm chụp ảnh, quang minh chính đại vứt mị nhãn cũng bắt đầu xuất hiện, đám sinh đôi như lâm đại địch mà kéo chặt Đoàn Đoàn, rồi mới hộ tống ba ba, chỉ sợ xuất hiện một chuyện xấu. May là, tố chất của người tương lai cũng tốt, chưa từng xuất hiện hiện tượng sờ loạn gì cả, bằng không thật sự là lộn xộn.
Trương Vũ thiên tính vạn tính cũng không nghĩ tới điều này, nhìn mỹ hoặc nữ Loli hoặc thiếu phụ thành thục chung quanh nhìn cậu, tiếp theo lại ngắm nhìn bốn phía, bà thím à, ngài cũng đừng nháy mắt với tui chứ?! Trương Vũ giật giật mặt kéo ba đứa bé chạy đi, đi tới chỗ vòng đu quay, mua vé mang theo ba đứa ngồi xuống chỗ trống.
"Phù!" Trương Vũ lau trán, một lớn ba bé nhìn nhau, "Ha ha" nở nụ cười. Quay đầu nhìn các thường dân nằm úp sấp bên ngoài rướn người vào nhìn, lòng bốn người còn sợ.
"Ba ba mị lực của ba lớn ghê!" Đại Bảo mắt lấp lánh nhìn Trương Vũ, diện mạo của đại quý tộc đều tương đương với danh hiệu của họ, đều là cấp bậc suất nam mỹ nữ, Đại Bảo và Tiểu Bảo ngày ngày nhìn thấy đều là quý tộc, cho nên thẩm mỹ mệt mỏi, nhưng không nghĩ đến ba già mị lực vô hạn, cư nhiên lại bị các thường dân đuổi theo như thế, thật sự là chạy theo minh tinh cũng không tích cực như thế nữa?!
"Tất nhiên, cũng không nhìn một chút coi ba con là ai? Bằng không có thể sinh ra hai thằng con đẹp trai tụi con à?" Trương Vũ chọt gáy con một cái, đắc ý nói.
"Ba ba, ngài có thể đừng tự kỉ như thế được không?" Đại Bảo giật khóe miệng, nhìn ba ba ánh mắt hớn hở, nghĩ thầm.
May là Trương Vũ không nghe được độc thoại nội tâm của đứa con, bằng không thế nào cũng thẹn quá thành giận! Cậu nhìn nhìn đèn tín hiệu, vỗ vỗ vai các con: "Mau giây nịt dây an toàn đồ chặt lại cho ba, sắp quay rồi!" Rồi mới tự mình ngồi chồm hổm trước mặt Đoàn Đoàn, giúp Đoàn Đoàn nịt chặc dây an toàn, thắt xong vẫn không quên hôn Đoàn Đoàn một cái, đứa nhỏ này bộ dạng thật sự là đáng yêu, đây không phải là nhìn tiểu chính thái đường hoàng ra dáng thôi sao! Đáng tiếc, các con lớn lên không chịu cho cậu ôm ôm hôn hôn!
Theo trục xoay tròn của đu quay, Trương Vũ và ba đứa bé cũng bắt đầu hưng phấn kêu lớn lên, đối với Trương Vũ mà nói đây coi như là một lần hồi tưởng, đối với hai thằng nhóc mà nói lại là lần đầu tiên trong đời không có bất kỳ hạng mục gì mà chỉ là chơi đùa, còn đối với Đoàn Đoàn mà nói, đây cũng là một lần tinh lực khó tả nổi, tiếc nuối duy nhất chính là không có cha đi cùng! Nhưng mà thú vui vòng quay cao chọc trời kích thích tạm thời khiến bé quên sự buồn bã này.
Vòng đu quay hạ xuống, một chiếc xe đẩy nhỏ bán kem di động đang từ từ tới, lúc đi ngang qua vòng đuquay thì ngẩng đầu nhìn, khẽ mỉm cười một cái.
"Chú ơi, con muốn mua kem vị lam quả." Một bé gái hoạt bát chỉ vào kem, điềm nhiên hỏi.
"Được, chú lấy giúp con nhé." Con buôn nhỏ cúi đầu mỉm cười lấy kem ra, đưa cho bé gái.
"Cảm ơn chú." Cô bé mặt mày hớn hở cầm kem chạy.
"Khỏi cần cảm ơn, ha ha, chỉ sợ mày trách tao thôi!" Con buôn nhỏ cúi đầu khẽ cười, đẩy xe đẩy nhỏ rời đi.
"Trò hay, vừa mới bắt đầu thôi!" Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ, Lai Lạp Uy Nhĩ, bọn mày nợ tao thì tao sẽ tính kĩ từng khoản với tụi mày! Hiện tại thôi, thu chút lãi trước!
"Đùng!" Một tiếng vang thật lớn, người dân quay đầu, hoảng sợ phát hiện, vòng quay cao chọc trời nổ tung!
Trương Vũ đang chơi với ba đứa nhỏ, đột nhiên, Đoàn Đoàn kêu to lên: "Không đúng không đúng, anh Đại Bảo Tiểu Bảo, chú ơi, con cảm thấy thật là nguy hiểm!"
"Có chuyện gì?" Tiểu Bảo vỗ tay Đoàn Đoàn, bởi vì trên trời, Tiểu Bảo không thể không lớn tiếng hỏi. Dị năng của gia tộc Đoàn Đoàn coi như là kỳ lạ, người ngoài đều biết dị năng công kích tinh thần, thật ra còn có một loại dị năng ẩn tính chính là đoán trước, loại dị năng này vẫn luôn là chỉ có sống chết trước mắt mới có thể đoán được, cho nên Tiểu Bảo rất cẩn trọng.
Đại Bảo phản ứng chậm một nhịp, nhưng nó cũng mau chóng thi triển dị năng hệ mộc bao lấy ba ba Trương Vũ mờ mịt không biết gì lại, phòng ngừa ngoài ý muốn.
Đoàn Đoàn rất lo, chưa bao giờ bé cảm giác quá như vậy, chỉ cảm thấy khí áp đều tràn lên bé, giống như tử thần tới gần bé vậy, bé biết đây là báo động trước, cha từng nói, dị năng ẩn tính của gia tộc bọn họ chính là gặp nguy hiểm, càng nguy hiểm, cảm nhận khí ép càng lớn, bé máy môi, cố gắng để cho mình trấn định: "Chúng ta mau rời khỏi chỗ này, em cảm thấy không ổn."
"Được, nghe Đoàn Đoàn!" Tiểu Bảo bật người liền quyết định, nó với Đại Bảo tâm tâm tương thông, một ánh mắt phân công rõ ràng, Đại Bảo khởi động dị năng, cởi ra đai an toàn của ba ba, vận dụng dị năng hệ mộc thúc dục mạn đằng cách đó không xa rời khỏi vòng đu quay, trói chặt vòng đu quay lại. Rồi mới hô to: "Tất cả mọi người đi khỏi vòng đu quay mau, phát hiện bom trong vòng đu quay, sắp nổ mạnh!"
Lúc Đại Bảo Tiểu Bảo thúc dục dị năng chỗ vòng đu quay thì người bề trên đã ý thức được đây là con của quý tộc, quý tộc và thường dân không giao tiếp nhiều lắm, nhưng đối với quý tộc, các thường dân tôn kính trong xương, cho dù là hai đứa bé, bọn họ cũng vui nghe theo, nhất là nghe được bé nói bên trong có bom xong, vội vàng muốn xuống khỏi vòng đu quay.
Trương Vũ ôm Đoàn Đoàn, cậu nhìn hai đứa con trai dũng cảm chạy lên trợ giúp các thường dân xuống khỏi vòng đu quay như vậy, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa lo lắng, kiêu ngạo là vì chúng dũng cảm, lo lắng là lỡ đâu nổ mạnh thật rồi xảy ra nguy hiểm thì sao? Trong lòng Trương Vũ rất lo lắng, nhưng cậu càng biết cậu ra đó thì chỉ biết kéo chân mấy đứa nhỏ, cho nên chỉ có thể đứng đó, nhưng, Trương Vũ lại thấy xuất hiện vài người, bắt đầu giúp con trai đón các thường dân bên trên xuống, như vậy cũng coi như là giảm được một chút gánh nặng cho bọn nhỏ.
Nhưng sắc mặt Đoàn Đoàn bắt đầu trắng bệch, hô to với Đại Bảo và Tiểu Bảo còn trên vòng đu quay: "Mau xuống đi, mau xuống mau!!"
Tim Trương Vũ cũng đập mạnh lên, sắc mặt quét một chút cũng thay đổi theo, tay cũng bắt đầu run mà không biết, cậu không tự chủ được muốn chạy đến trước vòng đu quay, kéo hai đứa con xuống khỏi đó, nhưng cậu không nhúc nhích được, cậu quay đầu, Đoàn Đoàn ôm chặt cậu: "Chú ơi, đừng qua đó, nguy hiểm lắm!"
"Không được!" Trương Vũ quay đầu, chỉ nghe được "Đùng" một tiếng, vòng đu quay ngã xuống.
Đại Bảo! Tiểu Bảo!
Trương Vũ há hốc mồm, sửng sốt, con của ta, bọn nó sao rồi?!
"Chú ơi, chú sao vậy?" Đoàn Đoàn là người thứ nhất phát hiện ra Trương Vũ không thích hợp, bé lắc lắc Trương Vũ, Trương Vũ chỉ ngơ ngác nhìn phía trước sụp xuống, không nói một lời, giống như một người có cử chỉ điên rồ vậy.
Xa xa, Đại Bảo bị mạn đằng che khuất run run người tiếp đất, tiếp theo Tiểu Bảo kế bên cũng hộc ra miệng lá xanh, bò dậy, hai đứa con nít được chúng dùng dị năng hệ mộc chống đở, cũng an toàn không việc gì.
Hai anh em kiểm tra một chút cho nhau đối phương không có bị thương xong, toét miệng nở nụ cười, rồi mới kéo hai đứa bé thường dân bị sợ hỏng, đi tới phía ba ba.
Còn chưa tới trước mặt ba ba, Đại Bảo Tiểu Bảo đã nhìn thấy ba ba ngơ ngác đứng một bên, các thường dân bên người hoặc kính sợ hoặc sùng bái hoặc lo lắng vây quanh ba ba, mà Đoàn Đoàn lại lo lắng kêu gì đó với ba ba, hai anh em lập tức liền phát hiện không thích hợp, chạy về phía bên người ba ba.
"Ba ba, ba có chuyện gì thế? Ba ba, đừng làm bọn con sợ ạ!" Đại Bảo nhón chân quơ tay trước mắt ba, lo lắng. Lời nói đều nức nở, ngay cả Tiểu Bảo luôn luôn cẩn thận bình tĩnh giờ phút này cũng loạn lên, nó xưa nay chưa bao giờ gặp chuyện như thế, nhất là chuyện liên quan tới ba nó, Tiểu Bảo ôm eo ba ba: "Ba ba ơi, bọn con là Đại Bảo Tiểu Bảo này, ba bị gì thế? Bọn con rất an toàn mà, bọn con vẫn tốt mà!"
Đang lúc mấy đứa bé lòng rối như tơ vò, Khoa Nhĩ nhận được tin tức vợ con có chuyện, nhanh chóng chạy tới khu vui chơi, vì phòng ngừa chuyện xảy ra tiếp, ám vệ phái đến bên người Trương Vũ đã sắp trình giấy thân phận làm cho tất cả các du khách rút lui, mà Trương Vũ và ba bé thì ở lại.
Lúc Khoa Nhĩ chạy đến, Trương Vũ vẫn là vẻ ngơ ngác, Khoa Nhĩ một tay kéo hai đứa con trai tới bên người vợ, ôm Trương Vũ vào trong ngực, vỗ lưng cậu, hôn lên khóe mắt cậu: "Đứa ngốc, bọn nhỏ tốt lắm, không có bất kỳ nguy hiểm, bọn nó rất dũng cảm, không có xảy ra chuyện gì cả!"
"Em quay đầu nhìn chúng đi, chúng đang bên cạnh em còn nhìn em nữa!" Khoa Nhĩ ra hiệu, đôi song sinh lập tức vây ba ba kêu: "Ba ba ơi, bọn con vẫn ổn mà, bọn con không bị thương ạ, rất khỏe!"
Có lẽ là tiếng kêu của các con có tác dụng, cũng có thể là bởi vì Khoa Nhĩ ôm, ánh mắt của Trương Vũ hơi hơi dao động, cậu từ từ tập trung tầm mắt lên người Khoa Nhĩ: "Khoa, Khoa Nhĩ?"
"Là anh, cục cưng." Khoa Nhĩ hôn khóe miệng vợ một cái, trán chạm trán cậu, nhìn Trương Vũ tỉnh hồn, Khoa Nhĩ cuối cùng cũng thả lỏng nửa tâm, vừa rồi thật sự là làm anh sợ chết, nhìn Trương Vũ thất hồn lạc phách như vậy vì đám nhỏ phần nhiều là tự trách, tại sao biết rõ tên tội phạm bị truy nã sẽ đến tinh tế mà lại không bảo vệ tốt bọn họ chứ? đều là trách mình!
"Bọn nhỏ đâu?" Trương Vũ vô lực run tay, suy yếu dựa vào trên người Khoa Nhĩ.
"Ba ba, bọn con đây nè!" Đại Bảo và Tiểu Bảo kéo tay ba ba, rất là tự trách, là bọn nó làm cho ba ba lo lắng, nếu ba ba bị sợ mà nguy hiểm, bọn nó sẽ hối hận chết!
Trương Vũ quay đầu, liền thấy cặp song sinh đang lo lắng nhìn cậu, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bụng lại bắt đầu đau, cậu nhíu mày một cái, vừa định nói gì đó, đầu mới vừa nhấc, đã cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Vũ!" Khoa Nhĩ chỉ cảm thấy vai trầm xuống, liền phát hiện Trương Vũ đã hôn mê bất tỉnh, anh một tay bế Trương Vũ lên, vừa đi, vừa dặn hai anh em Đại Bảo: "Mau báo cho Lan Tư quản gia, để Lan Tư quản gia mời bác sĩ Ngõa Lạp Nhĩ đến, chăm sóc tốt Đoàn Đoàn."
"Vâng, cha." Dù là lo cha ba ba, nhưng hai anh em vẫn ấn quang não báo cho Lan Tư quản gia theo lời cha dặn, đơn giản nói một chút tình huống, liền kéo Đoàn Đoàn cũng vội vã cuống cuồng cùng rời đi.
"Ba ba!" Một giọng non nớt gọi.
"Ai đó?" Trương Vũ không biết là ai kêu, nhưng cảm thấy rất thân thiết, chỉ cảm thấy giống như là một phần thân thể chính mình, cậu bước tới chỗ phát ra tiếng.
Tựa như là hi vọng, Trương Vũ thấy phía trước có ánh sáng, cậu vô cùng hưng phấn, đây là nơi nói ra sao? Cậu sải bước đi về phía trước, nhưng không nghĩ tới lại ngã nhào, cậu la lên "A".
"Tiểu Vũ, em sao rồi?" Khoa Nhĩ sờ đầu Trương Vũ, trong lòng đã vui lại còn kích động, đồng thời tràn đầy áy náy, anh hôn lên khóe miệng vợ: "Thân thể khó chịu chỗ nào?"