Trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Ca không nghĩ ra được đáp án.
Hôm nay Nhậm phi dương ăn mặc cà lơ phất phơ, Quý Châu Ngọc thì lại mặc một bộ vest nhỏ tinh xảo, nhưng trực giác nói với Tiêu Ca rằng người bị xe đụng không phải cậu ta.
Thứ nhất Quý Châu Ngọc không cao như vậy, thứ hai … là dựa vào trực giác, Tiêu Ca cho rằng kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường đang trả thù cho Quý Châu Ngọc.
Nghĩ thế, Tiêu Ca lập tức tức giận.
Dù là Quý Châu Ngọc hay kẻ chủ mưu sau hậu trường làm việc tội ác vì Quý Châu Ngọc thì trên người bọn họ đều có cảm giác ưu việt bí ẩn không thể giải thích nổi, bọn họ ngầm nhận định rằng mọi chuyện trên thế giới này phải xoay quanh mình, làm chuyện sai thì bị trả thù là không phải.
Điều này đặc biệt đúng với Quý Châu Ngọc.
Tuy thủ đoạn cậu ta ấu trĩ, mãi đến nay còn chưa tạo thành uy hiếp gì với Tiêu Ca, nhưng Tiêu Ca vẫn rất khiếp sợ với lối suy nghĩ “Tôi lừa hôn thì được, nhưng anh thì không được ngăn cản hay trả thù tôi”.
Nói đến nói đi, lừa hôn một khi thành công thì ngay lúc đó Phó tổng vừa mất tình vừa mất tiền, giờ xét thấy hành vi đó không thành, cách trả thù ghê nhất của bọn họ với Quý Châu Ngọc chỉ có cải tạo lao động và thua trong cuộc thi thôi.
Vậy nên Tiêu Ca rất tức giận.
Cũng may bây giờ Phó tổng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Trong phòng bệnh rất yên ắng, trăng đêm nay không sáng, đêm tối nặng nề, ngoài cửa có vệ sĩ canh, Tiêu Ca nhắm mắt lại suy nghĩ, hơi nghi ngờ cái người đứng sau cú điện thoại kia có lẽ là công trong truyện - Diệp Quy Căn, hoặc là thuộc hạ Diệp Quy Căn, nhưng không bằng không chứng sau đó cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cậu tỉnh dậy dưới ánh nắng buổi sáng, thấy Phó Tùy Vân còn đang ngủ rất sâu, ngồi bên cạnh là vệ sĩ A đang gọt táo và vệ sĩ B đang nhẹ nhàng di chuyển hộp sữa bò là quà tặng.
Tiêu Ca thấy thế cũng tay nhẹ chân nhàng bò dậy kiểm tra tình trạng Phó Tùy Vân rồi kiên nhẫn dùng tăm bông thấm nước thoa lên đôi môi khô khốc của Phó Tùy Vân, vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ đón nhận ánh mắt kính ngưỡng của vệ sĩ AB.
Tiêu Ca:?
Vừa xảy ra chuyện gì đáng để kính ngưỡng à? Không phải chỉ làm ẩm môi của người bệnh thôi sao?
Nào biết vệ sĩ A lập tức đứng dậy từ ghế, vệ sĩ B lập tức bỏ hộp sữa bò xuống, hai người đứng sóng vai nhau, cùng làm động tác cúi mình vái chào Tiêu Ca, âm giọng trầm thấp mạnh mẽ ân cần thăm hỏi: “Chào buổi sáng cậu Tiêu!”
Tiêu Ca:???
Tiêu Ca rối rắm liếc nhìn Phó Tùy Vân nằm trên giường bệnh, sắc mặt sa sầm, vẫy tay ý bảo vệ sĩ AB chia một người ra nói chuyện với cậu trên hành lang.
Vệ sĩ B nhanh nhẹn đuổi kịp.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, Tiêu Ca dựa vách tường nhíu mày dò hỏi vệ sĩ B: “Có chuyện gì?” Tuy rằng hai gã vệ sĩ này gọi là “cậu Tiêu” nhưng thái độ thấy thế nào cũng chỉ kém đem mấy chữ “cậu Tiêu” thay đổi thành “vợ tổng tài”.
Phải biết rằng cuộc thi với Nhậm Phi Dương đã kết thúc rồi.
Vệ sĩ B hình như thấy cậu không vui, gãi gãi đầu cố gắng giải thích: “Sáng nay tổng tài có dậy một lần kêu chúng tôi thấy cậu thì phải chào hỏi, cậu không thích bị kêu là vợ tổng tài, gọi là cậu Tiêu thì được …”
Chuyện tiếp theo không cần nói thì Tiêu Ca cũng đã có hình dung được: Nhất định là vệ sĩ AB cân nhắc lẫn nhau sau đó nhất trí rằng Phó Tùy Vân chủ động thân mật cậu như vậy thì bọn họ hơn phân nửa chính là một đôi, vậy nên mới hiểu lầm.
Tiêu Ca không hài lòng lắm với chuyện này nhưng bây giờ tạm thời Phó Tùy Vân là người bệnh, gần như còn chưa tỉnh táo lại, cũng không cách nào tìm Phó Tùy Vân tính sổ được nên đành truy vấn trước câu khác: “Sáng nay Phó tổng tỉnh rồi? Ảnh nói cảm giác cơ thể thế nào?”
“Tổng tài nói không sao.” Vệ sĩ B vội vàng trả lời, “Bị nấc hơn nửa tiếng lận.”
“…” Tiêu Ca lần đầu nghe có chuyện người bệnh bị xuất huyết dạ dày tỉnh dậy thì nấc cụt không ngừng, quả nhiên bị trướng bụng thành bệnh sao?
“Anh ấy còn nói gì khác không?” Tiêu Ca hỏi.
“Tổng tài biết cậu quyết định ở lại bệnh viện chăm mình nên kêu chúng tôi đi mua nhiều đồ ăn và trò giải trí về cho cậu đỡ buồn.” Vệ sĩ B móc trong túi ra một máy chơi game, “Có khách hay tin đến thăm bệnh rồi đưa quà, chúng tôi không còn gì nữa.”
Tiêu Ca lại thắc mắc: “Sáng nay nhiều người đến lắm à?” Phó Tùy Vân là người thừa kế tập đoàn họ Phó, nhiều người đến thăm bệnh cũng là bình thường nhưng giấc ngủ của Tiêu Ca không sâu, dù chỉ một chút tiếng động cũng nghe được chứ.
Vệ sĩ B hiểu ý: “Tới hơn mười mấy người, Phó tổng sợ bọn họ đánh thức cậu nên không để họ nói to, nói những người đến thăm bệnh thì chiều hãy sang.”
Tiêu Ca bừng tỉnh đại ngộ đồng thời cũng không khỏi thở dài, quay đầu nhìn Phó Tùy Vân trong phòng bệnh qua lớp cửa kính trong suốt.
Thua anh thật.
Tiêu Ca không thích cảm giác được người bệnh chăm sóc lại nên hạ quyết tâm thời gian tiếp theo mình phải chăm Phó Tùy Vân thật tốt.
Cậu định mở cửa vào phòng ngồi cạnh Phó Tùy Vân thì nghe vệ sĩ B dõng dạc hùng hồn bổ sung rằng: “Đồng thời Phó tổng cũng kể cho chúng tôi nghe một ít sự tích về cậu! Như là trận chiến đấu rúng động lòng người bên ngoài nhà thờ ngày đó! Nghe nói cậu còn bị thương, đúng là quá anh dũng!”
Tiêu Ca cứ tưởng rằng hai cặp mắt đầy ý ngưỡng mộ kia chỉ xuất phát từ lòng nịnh nọt với “vợ tổng tài”: “…………”
Tiêu Ca lười hỏi Phó Tùy Vân đến tột cùng đã thổi phồng trận ẩu đả kéo dài một phút trên đường đó thành thế nào rồi, cả người bất lực, chỉ đành xem như không sao tiếp tục mở cửa vào phòng bệnh.
Cả người là dòng chữ không thể nề hà viết hoa.
Phó Tùy Vân gần như lười biếng nằm ngủ hơn nửa ngày, nghe nói buổi sáng anh bò dậy xử lý một ít công việc khẩn cấp, phỏng chừng do bệnh nên tinh thần không được tốt, sau lại mệt mỏi.
Gần ba, bốn giờ chiều, Tiêu Ca cảm thấy thời gian anh ngủ quá dài, trầm tư một lát bèn gọi bác sĩ đến.
Sau đó Nhậm Phi Dương mặc áo blouse trắng đến
Tiêu Ca sốc tận óc.
Nhậm Phi Dương rất không hài lòng với vẻ mặt của cậu, khoanh tay nói một cách lạnh lùng: “Tiêu Ca, cậu có ý gì? Tôi vốn học y đó.”
Tiêu Ca càng sốc tợn, cầm lòng không được mà lấy tay bịt kín miệng.
Nhậm Phi Dương: “…”
Nhậm Phi Dương nói một cách không tình nguyện: “Đây là bệnh viện do nhà tôi mở, mấy bô lão đưa tôi đến đây rèn luyện, vốn tôi không chịu sau đó phát biện có một bác sĩ rất đẹp nên mới đồng ý.
Nhìn cái gì? Kỹ năng chuyên môn đây giỏi lắm nhé.”
Điều này thì Tiêu Ca tin, trong truyện gốc nói Nhậm Phi Dương ít nhất không làm chuyện trái pháp luật, phỏng chừng cũng sẽ không cướp luôn mạng người khác.
Nhưng con người Nhậm Phi Dương luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác rất không an tâm, cho dù kỹ năng chuyên môn của anh ta có vượt được kiểm tra và khi làm việc thì mang thái độ nghiêm túc, Tiêu Ca cũng rất nghi ngờ mỗi ngày anh ta đều sẽ chữa chết người.
“Tôi cho rằng anh không có nghề nghiệp.” Tiêu Ca nói trắng ra.
Nhậm Phi Dương nhún vai: “Tôi không thường đi làm, học y thì không cứu được người Trung Quốc à.
Hôm nay gặp tôi là mấy người may đấy.”
Lời này hình như không dùng được nhưng Tiêu Ca cũng lười so đo với anh ta, nói ngắn gọn tình trạng của Phó Tùy Vân một chút, mày Nhậm Phi Dương nhăn lại, cúi người xuống cẩn thận kiểm tra Phó Tùy Vân một lần với vẻ mặt hỏi chấm.
“Chỗ nào cũng bình thường,” Nhậm Phi Dương nói, “Hay anh ta muốn lừa cậu hôn mình? Thoạt trông hai đứa ngu mấy người nhìn giống sẽ tin truyện cổ tích người đẹp ngủ trong rừng lắm.”
Tiêu Ca lắc đầu, thái độ theo đuổi của Phó Tùy Vân rất nghiêm túc, sẽ không cố bắt đối phương và mình làm ra chuyện tiếp xúc thân mật, điều này cậu rất chắc chắn.
Vì thế hai người Tiêu Nhậm cùng chìm vào suy tư.
Lúc này điện thoại Tiêu Ca bỗng nhiên vang lên nữa, người điện lại là giọng nam xa lạ khiến người không thoải mái kia.
Giọng nam cười khiêu khích: “Sao? Hối hận rồi phải không? Tám phần là Phó Tùy Vân đã ăn táo độc tôi sắp xếp rồi, bây giờ nhất định đang hôn mê bất tỉnh.
Thứ tôi dùng chính là thuốc độc không màu không vị mới nhất được nghiên cứu phát minh tại nước ngoài, thiết bị chữa bệnh trong nước căn bản kiểm tra không ra, ha ha, cả đời này anh ta sẽ không tỉnh đâu!”
Dứt lời thì cúp điện thoại nhanh như sét đánh lần nữa.
Đúng là sét đánh giữa trời quang, Tiêu Ca nhất thời nhíu chặt mày.
Quên mất, quên là trong tiểu thuyết có khả năng xuất hiện kiểu phản diện chuyên dùng thuốc độc phi khoa học này.
Lòng run lên, Tiêu Ca chậm rãi bỏ điện thoại xuống, không nói tiếng nào mà quay đầu lại nhìn Phó Tùy Vân thật lâu.
Đồng thời cũng lật lại khả năng con rùa rụt đầu trong điện thoại kia chính là công chính Diệp Quy Căn trong truyện.
?
Tiêu Ca không hiểu kẻ dưới hậu trường này nghĩ gì, chắc là rất nghèo, nhưng Phó Tùy Vân muốn ra nước ngoài kiểm tra không phải chuyện trong một giây sao? Nó chẳng khiến Tiêu Ca lo lắng chút nào, trong đầu chỉ hiện mỗi gương mặt cười âm hiểm của mẹ kế công chúa Bạch Tuyết.
Nhưng việc này không nên chậm trễ, ai cũng không biết loại độc này sẽ nguy hiểm đến tính mạng khi nào, Tiêu Ca lập tức tìm vệ sĩ AB để liên lạc máy bay tư nhân, chuẩn bị mau chóng đưa Phó Tùy Vân ra nước ngoài.
Dù rất muốn theo Phó Tùy Vân đi nước ngoài nhưng Tiêu Ca phát hiện mình không có hộ chiếu, chỉ phải tiếc nuối từ bỏ.
Nhưng bởi vậy, Tiêu Ca đột nhiên lo lắng khi vừa kết nối điện thoại là bị đe dọa, cậu liền chạy xuống bệnh viện mua hai cái giỏ nhỏ, trong đó bỏ rất nhiều nào là đồ ăn rồi nước lọc đã mua.
Nhậm Phi Dương như bị cách cậu làm làm cho choáng váng, đứng ở bên cạnh liên tục hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Trong điện thoại nói gì?” Tiêu Ca không trả lời anh ta, chỉ lo dẫn theo nhóm vệ sĩ vội vàng đi cũng vội vàng đến, một đống người ôm rất nhiều đồ vào phòng.
Bao gồm chăn bông điều hòa nhiệt độ, gối đầu thảo dược, đồng hồ phản lực, đồ lót mới tinh và … Dầu gội, bấm móng tay, cây móc lỗ tai.
Không còn cách nào, Tiêu Ca cảm thấy người ngày hôm qua còn sinh long hoạt hổ hôm nay lại đột nhiên ngã xuống sống chết khó lường, đúng là làm người lo lắng.
Ôm nỗi lo này, cậu trước sau cùng nhóm vệ sĩ chuẩn bị hết thảy, chỉ còn mỗi việc đưa Phó Tùy Vân lên máy bay.
Trong một giây đó.
Lúc mọi người ở đây sắp chuyển Phó Tùy Vân lên giường bệnh di động.
Tiêu Ca lau mồ hôi trên trán nheo mắt nhìn Phó Tùy Vân, vô tình nhìn thấy mí mắt Phó Tùy Vân run lên.
Tiêu Ca:?
Giây tiếp theo Phó Tùy Vân chậm rãi tỉnh dậy.
?? Trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Ca cực kỳ hoang mang mờ mịt, phải biết rằng trong nửa giờ này cậu sắp luyện ra được tám cục múi bụng luôn rồi.
Trong nháy mắt tỉnh lại, lòng Phó Tùy Vân cũng cực kỳ hoang mang mờ mịt.
Phó Tùy Vân nhìn thấy biển người tấp nập trong phòng bệnh mình, vẻ mặt ai cũng đau khổ khiến anh hoảng hốt vô cùng gần như nghi ngờ mình đã lặng lẽ tèo luôn, còn những gì nhìn thấy trước mắt này là do linh hồn nấn ná chốn xác thịt không đi, chứng kiến khúc ca ngắn ngủi của đời mình.
Tiêu Ca đứng ở giữa là ngu người nhất.
Trừ bên ngoài, trên tay trái cậu là một cái sọt, tay phải cũng là cái sọt, mà trong cái sọt bên tay phải là một cái cờ thưởng, hình dạng nó rất giống như cái anh đưa cho Tiêu Ca, chữ trên đó thì toàn ý vổ vũ.
—— “Tùng bách trường thanh, đào lý vạn năm.”
Phó Tùy Vân:?
Phó Tùy Vân không hiểu bản thân chỉ là nằm trong chăn chơi lén máy chơi game tính đưa cho Tiêu Ca nửa buổi sáng nên chiều ngủ dậy chậm một chút thôi sao, mà sao giờ lại nhận được mớ quà như thế này rồi?
Chẳng lẽ Tiêu Ca muốn dùng cách trả lại cờ hiệu để cắt đứt hoàn toàn với anh? Rồi toàn bộ đám vệ sĩ của anh đều nhận được tin của vệ sĩ AB nên chạy tới giúp khuyên can Tiêu Ca?
Nghĩ thế lòng Phó Tùy Vân trầm xuống, đột nhiên có chút buồn khổ.
“Thôi, Tiêu Ca là người của tự do,” Phó Tùy Vân hít sâu một hơi tự nhận là nhanh chóng nắm được tình hình, lập tức xua tay với nhóm vệ sĩ, “Thả em ấy đi đi, nếu em ấy muốn bay thì chỉ làm lòng tôi thêm sầu.”
Anh vừa dứt lời thì phát hiện không khí trong phòng bệnh càng thêm lạ kỳ.
Vệ sĩ A: “?”
Vệ sĩ B: “?”
Toàn bộ nhóm vệ sĩ: “Anh da đen hỏi chấm???”.