Đêm nay Hạ Thời Côi vừa mới về đến nhà không lâu liền nhận cuộc điện thoại xin giúp đỡ của Tiêu Ca.
Bởi vì phạm sai lầm nghiêm trọng nên sau khi bị giáo dục phê bình thì cảnh sát yêu cầu bọn họ tìm người nộp tiền bảo lãnh.
Lúc này Phó Tùy Vân không muốn quấy rầy bà Phó nghỉ ngơi, nhưng kêu người đến nộp tiền bảo lãnh cho thì quá mất mặt, nghĩ Hạ Thời Côi chưa ngủ bèn liên lạc Hạ Thời Côi.
Hạ Thời Côi cũng không cần tự mình đi, thái độ làm việc của Phó Tùy Vân đoan chính không thể dùng thân phận mình, còn y thì dùng được, gọi một cuộc điện thoại là xong rồi.
Dù sao cũng không phải chuyện gì cần vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chỉ cần một người có thân phận đáng tin cậy tới nộp tiền bảo lãnh, mà thân phận tổng tài họ Hạ thì hoàn toàn đủ dùng.
Tuy nhiên khi Hạ Thời Côi gọi lại để xác nhận xem hai người Tiêu Phó có được ra vào tự do không, thì lờ mờ nghe thấy đầu bên kia Phó Tùy Vân nói với vẻ nghĩa khí ngút trời rằng: “Ba nuôi Diệp yên tâm đi, sau lần này chúng ta là chính là bạn vong niên, ông không đi chúng con cũng không đi, nhất định chờ người bên ông đến đây mới thôi!”
Hạ Thời Côi: …?
Thôi quên đi, hai người kia ngu hết chỗ nói, thường xuyên làm ra mấy chuyện y không hiểu nổi.
Ngắt điện thoại xong Hạ Thời Côi dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần một chút, hộ lý ngồi bên cạnh thấy thế quan tâm hỏi: “Hạ tổng anh ngủ chưa? Thức khuya hại tim lắm.”
Hạ Thời Côi nghe tiếng mở mắt rồi quay đầu nhìn hộ lý một cái.
Vì không thân thiết với đại đa số những người có quan hệ huyết thống trong nhà họ Hạ, không thường nể mặt mũi người khác, ngày nào cũng phải làm bộ làm tịch lá mặt lá trái, Hạ Thời Côi ngại phiền nên lấy cớ dưỡng bệnh cần yên tĩnh dọn ra sống một mình từ sớm.
Căn nhà này không lớn, chỉ có hai tầng, nằm ở nơi yên tĩnh, ban đêm lại càng không ồn ào thêm hệ thống bảo an rất tốt.
Hạ Thời Côi nói với hộ lý rằng: “Đã đưa tôi về thì anh cũng về đi, tôi không nói lại với trưởng khoa đâu.”
Hộ lý nhăn mày nói lại ngay: “Thế không được, tay anh còn đang bó thạch làm việc không tiện.
Tôi thấy chỗ anh không có giúp việc, giúp việc không đến buổi tối phải không? Lỡ xảy ra chuyện thì làm sao?”
Nghe hộ lý nói đủ thứ, Hạ Thời Côi thấy lạ bèn nhìn kỹ lại, muốn biết tại sao anh ta lại kích động như vậy.
Thấy mắt hộ lý sáng ngời nhìn chằm chằm y, chẳng giống thái độ của một hộ lý đối xử với bệnh nhân chút nào.
Từ nhỏ đến lớn Hạ Thời Côi vẫn luôn rất tự tin với khuôn mặt của mình, sự tự tin này không phải từ bản thân mà là người khác cho y, bởi vậy lời nhắc nhở lúc trước của Tiêu Ca lập tức lóe lên trong đầu.
—— chẳng lẽ hộ lý này thích y thật à?
Hạ Thời Côi không hỏi ngay mà chầm chậm xoay chiếc vòng Phật trên tay, nói: “Gần đây tôi có vài chuyện khó trong công việc nên phiền lòng mất ngủ.
Phải rồi, anh tên Tiểu Phi phải không?”
“Phải,” Nhậm Phi Dương liên tục gật đầu, ngẫm lại cảm thấy không đúng bèn nhanh chóng bổ sung, “Không phải của anh thì của ai”
() 非君莫属的非。không biết edit đúng không nên mình sẽ để raw ở đây.
Hạ Thời Côi: “…”
Hạ Thời Côi còn chưa thử sang chuyện tiếp theo thì “xoạt” một cái hộ lý đã đứng lên vỗ vào tay mình một cái rồi nói với giọng ảo não: “Đúng rồi, giờ tay anh không tiện, để tôi trải giường giúp anh!”
Nói xong thì lao ra ngoài như một cơn gió, để lại một mình Hạ Thời Côi chẳng biết nói gì hơn ngồi trên sô pha.
Thật ra sơ hở của người này không nhỏ tí nào, phải nói là không có chỗ nào giống hộ lý cả.
Khí chất của hộ lý này không khỏi quá hào phóng, còn không chịu lộ mặt, thậm chí lúc đi dạo khu trò chơi còn tự móc tiền túi mua cho y một con Iron Man.
Lúc ấy Hạ Thời Côi nhìn anh chàng với vẻ ngờ vực, mà anh ta thì không hề cảm thấy có gì không ổn.
Nếu đeo khẩu trang thì suy đoán đầu tiên của Hạ Thời Côi chính là “hộ lý” là người mà y từng gặp, có lẽ còn gặp nhiều lần.
Nhưng y quen ai ngu thế sao??
Nghĩ tới nghĩ lui Hạ Thời Côi quyết định mạo hiểm, trực tiếp chọc thủng tầng giấy.
Lúc này cần phải có chút tâm linh mới được.
Vì thế sau khi Nhậm Phi Dương luống cuống tay chân giũ chăn rồi trở lại phòng khách, liếc mắt một cái thì thấy Hạ Thời Côi đột nhiên ngồi thẳng lưng, trên bàn trà trước mặt không hiểu sao lại xuất hiện một bức Quan Âm Bồ Tát, hai bên là hai cây nhang có khói lượn lờ.
Nhậm Phi Dương:???
Nhậm Phi Dương đơ tại chỗ, bỗng nghe Hạ Thời Côi trầm giọng kêu: “Tiểu Phi.”
Sau đó còn chưa đợi anh trả lời, hai mắt Hạ Thời Côi đột nhiên mở to, giọng trở nên trầm lại, ngón tay để như Bồ Tát, hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai? Đừng dối gạt, trước mặt Quan Âm Bồ Tát cậu dám nói dối ư?”
“…” Nhậm Phi Dương bị khí thế của y làm sửng sốt một hồi, nhưng không hiểu tại sao mình có gì mà không dám.
“Hạ tổng, anh tin Phật hả?” Nhậm Phi Dương nhạy bén nắm được trọng điểm.
Trọng điểm đương nhiên là nhân cơ hội này hiểu bạn trai hơn chút rồi! Nhậm Phi Dương rất vui vẻ.
Hạ Thời Côi chìm vào nghi hoặc trong một thoáng.
Bởi vì người từng tiếp xúc với y phần lớn đều biết y có chút tin Phật, bao gồm Phó Tùy Vân.
Nhậm Phi Dương thấy thế than nhẹ một tiếng, ôm tay nói: “Tuy rằng không ngờ với kỹ năng diễn xuất của mình ( Hạ Thời Côi: Hả?) lại bị lộ nhanh như vậy, nhưng tốt thôi, ai kêu em thông minh thế chứ? Anh tới để theo đuổi em, giờ có chút chuyện không tiện lộ mặt nhưng không sao em cứ tin anh, anh thật lòng muốn kết hôn với em!”
Cách đó vài bước, Hạ Thời Côi cứng họng nhìn Nhậm Phi Dương.
Nhậm Phi Dương cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt nhìn Hạ Thời Côi, trong lòng nắm chắc mọi thứ.
Theo kinh nghiệm thì lúc này chắc chắn Hạ Thời Côi sẽ cảm động đến mức nói không nên lời.
Ba giây sau.
Hạ Thời Côi yên lặng cầm điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
Thấy tình hình không ổn, Nhậm Phi Dương lập tức vớt vát lại: “Thật ra anh đã giúp em giải quyết một vài rắc rối nhỏ trong công ty, anh rất trâu bò đó! Anh định tặng em căn nhà anh thích nhất, thêm một trang trại chăn nuôi bò sữa nữa!”
Hạ Thời Côi không dao động, tiếp tục báo cảnh sát
Nhậm Phi Dương: “… Anh có thể dàn xếp những thân thích tranh quyền không thành muốn lén làm chuyện khác cho em! Hôn lễ có thể làm ở rừng mưa nhiệt đới Amazon em thích nhất! Nếu em muốn khoe mẽ thì ngày nào anh cũng chạy siêu xe đến dưới công ty tặng em đóa hoa hồng, nếu em thích khiêm tốn, muốn cho người khác biết bạn trai em là người có chí, thì anh cũng kìm được, giả bộ thành dân nhập cư mỗi ngày mở bài《 Người đến từ Triều Châu 》dưới công ty cho em luôn!”
Hạ Thời Côi: “… Alo? Đồng chí cảnh sát phải không?”
……
Một lúc sau, đám Tiêu Ca vừa bước ra khỏi Cục Cảnh Sát Giao Thông thì bất ngờ thấy Hạ Thời Côi đứng trước Cục Công An.
—— và Nhậm Phi Dương đang cúi đầu mang còng tay.
Chà, Tiêu Ca chẳng thấy bất ngờ tí nào.
Điều đáng nói là vẻ mặt Hạ Thời Côi khá bình tĩnh, mắt đảo liên hồi, từ khi Nhậm Phi Dương tháo khẩu trang xuống, y liền quyết định tới Cục một chuyến.
Y là đương sự bị quấy rối, nếu thái độ tương đối bình tĩnh thì xác suất khá lớn là y chỉ phê bình giáo dục Nhậm Phi Dương thôi, rốt cuộc Nhậm Phi Dương cũng chỉ giả mạo thân phận đến gần y chứ nắm tay linh tinh gì đó đều không có.
Nhưng khó chịu thì vẫn là khó chịu, Hạ Thời Côi không nói lời nào với Nhậm Phi Dương.
Lời khai của nghi phạm Nhậm mỗ như sau:
Cảnh sát: “Sao anh lại làm chuyện này?”
Nhậm mỗ: “Muốn kết hôn thì phải làm thế! Không làm, không làm thì không kết hôn được.”
Cảnh sát: “Vậy anh không theo đuổi bình thường được à? Có tay có chân còn gì.”
Nhậm mỗ: “Theo đuổi bình thường … thì không thể thành công, đời này đều không thể thành công, tôi không giỏi cưới trước yêu sau.”
Cảnh sát: “Vậy cũng không đến mức giả làm hộ lý chứ?”
Nhậm mỗ: “Giả làm hộ lý thì mới giữ được duyên phận.”
Cảnh sát: “Cảm giác bị bắt thế nào?”
Nhậm mỗ: “Nói thật thì … So với tự do tự tại không làm gì thì tốt hơn nhiều.”
Cảnh sát: “Lý do?”
Nhậm mỗ: “Không làm gì hết thì chán lắm, không có đối tượng thầm mến để gặp và cả nói chuyện nữa.
Dù bị bắt nhưng Hạ tổng là một người tài, nói chuyện lại dễ nghe, siêu cam tâm.”
Tiêu Ca đứng bên cạnh nghe một hồi, luôn cảm thấy cái kế giả làm hộ lý chăm sóc Hạ Thời Côi không biến thái lắm, chỉ là tâm kế bình thường; nhưng bây giờ không hiểu sao lại có vẻ rất biến thái.
Tiêu Ca chỉ phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tim làm bộ không nhìn thấy gì, lặng lẽ kéo Phó Tùy Vân tránh ra.
Giờ đã khuya rồi, hai người cùng vẫy tay tạm biệt với ba Diệp, dẫn theo vệ sĩ AB trở lại bệnh viện, ôm chiến lợi phẩm là thú bông ngủ một giấc thẳng tới sáng.
Buổi sáng Tiêu Ca uể oải tỉnh dậy trên giường, liếc mắt một cái liền thấy Phó Tùy Vân đang ngồi trên giường bệnh nhìn chăm chú vào con búp bê ông già Noel mà anh cho là đại diện của bạc đầu trăm tuổi, bất giác khóe miệng cậu chợt nhếch lên, không mở miệng nói lời nào.
Nhưng Phó Tùy Vân lập tức nhận ra cậu đã dậy, vui vẻ tạm bỏ búp bê xuống, nói: “Tiêu Tiêu, hôm nay tôi có một bất ngờ lớn cho em!”
Ồ? Tiêu Ca gối đầu lên tay suy nghĩ rồi hỏi: “Bất ngờ lớn? Muốn ra ngoài sao?” Phó Tùy Vân ở trong viện cũng hoạt bát ghê nhỉ.
“Cho là vậy đi,” Phó Tùy Vân nghiêm túc, “Tôi muốn dẫn em đến núi tuyết một chuyến.”
Tiêu Ca thiếu chút nữa cho rằng mình bị ảo giác, nhưng đúng là Phó Tùy Vân dứt khoát lặp lại lần nữa: “Đi núi tuyết.”
Tiêu Ca “chậc” một tiếng rồi ngồi dậy, tò mò hỏi: “Phó tổng, sao anh biết tôi có ước mơ này vậy?”
Phó Tùy Vân cười bí ẩn không chịu nói.
Thật ra là vì khi ngủ Tiêu Ca sẽ thỉnh thoảng sẽ nói mớ, sao anh nói được?
Việc này không nên chậm trễ, hai người với tinh thần tràn đầy cùng nhau ăn bữa sáng rồi tiện đà bước lên máy bay tư nhân luôn, trong vòng mấy tiếng đã đến gần vùng núi tuyết.
Hiện tại còn cuối hè nên không phải thời điểm núi tuyết lạnh nhất, nhưng cái lạnh giá khắc nghiệt và độ sâu của nó vẫn thật khủng khiếp.
Ý tưởng nảy ra bất chợt này là do trùng hợp nghe Tiêu Ca nói mớ và còn do Phó Tùy Vân đọc thấy không ít cách theo đuổi tình yêu đều nói dẫn người yêu đi xem phim kinh dị là một cách tuyệt vời để làm tăng tiến tình cảm.
Nhưng theo dự đoán của anh thì Tiêu Tiêu sẽ không sợ mấy bộ phim kinh dị đơn giản đó đâu!
Cho nên anh nghĩ kỹ rồi, anh quyết định kéo Tiêu Ca leo núi tuyết vài tiếng, sau đó lúc nghỉ ngơi tình thần đang thả lỏng thì người của anh, người mà Tiêu Ca chưa gặp bao giờ, sẽ đứng từ xa hét lên: “Tuyết lở!”
Đến lúc đó hơn phân nửa là theo phản xạ có điều kiện Tiêu Ca sẽ sợ hãi, anh phản ứng nhanh làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân, khiến Tiêu Ca có ấn tượng tốt với anh!
Hoàn hảo!
Quyết ý xong, Phó tổng vui vẻ lắp trang bị với Tiêu Ca dưới chân núi, anh xoa tay hầm hè.
Trước khi lên núi, Tiêu Ca trầm ngâm nghiêng đầu hỏi: “Phó tổng, lúc trước anh từng leo núi tuyết chưa?”
“Từng leo mấy quả bình thường rồi,” Phó Tùy Vân lắc đầu, “Vệ sĩ A leo rồi, anh ta sẽ dẫn đường cho tụi mình.”
Tiêu Ca nghe vậy hơi chút yên tâm, thêm nữa độ khó của núi tuyết này không cao, cả người cậu đều hứng thú bừng bừng.
Phó Tùy Vân nhìn hết vào mắt, cảm thấy rất vừa lòng.
Nhưng không ai trong số họ đự đoán được rằng.
Tuy bọn họ luôn xác nhận nhiều lần về vật tư và thiết bị tiếp viện, cũng không có vô ý gặp tai nạn nào ngoài ý muốn, nhưng họ đã chạm trán nỗi kinh hoàng không lường trước được.
Nguồn gốc của vấn đề là căn cabin trên núi.
Cabin này giống những nơi mà thợ săn ở trong rất nhiều phim điện ảnh, chỗ khác duy nhất chính là nó như một phòng ngủ bình thường trong phố thị.
Chủ nhân của cabin này hẳn là một người cô gái trẻ, trong nhà có mỹ phẩm và được bày trí theo sở thích của con gái nữa, trên ghế đặt một chiếc váy len dài.
Nhưng mà nơi này không có đồ ăn hay nước.
Cho đến lúc này không ai trong số ba người họ thấy gì kỳ lạ.
Vệ sĩ A nói: “Trong núi ít nhiều gì cũng có động vật, có lẽ là cư dân sống dưới chân núi muốn đi săn nên xây nhà nghỉ ở đây.”
Tiêu Ca cũng cảm thấy rất có lý.
Nhưng khi bọn họ đi ra khỏi cabin, Phó Tùy Vân đột nhiên nói: “Kỳ lạ, hình như ba lô của tôi nhẹ hơn nhiều.
Nhẹ hơn nhiều lắm, ít nhất gần nửa trọng lượng lận, cảm giác không sai được.”
Ba người kinh hãi vội vàng mở ba lô của Phó Tùy Vân ra xem thì thấy mất một nửa.
Tiêu Ca suy đoán: “Có phải bị rớt trong cabin không?” Dù họ thấy rõ ràng Phó Tùy Vân căn bản không mở ba lô lúc ở trong cabin, và Tiêu Ca với vệ sĩ A càng không mở.
Tóm lại bọn họ quay đầu trở lại cabin.
Lần này còn chưa để bọn họ tìm, ba người đồng thời phát hiện căn nhà này trong mấy phút ngắn ngủi đã có sự thay đổi lớn.
Trước chiếc gương trên bàn trang điểm thình lình xuất hiện một ổ bánh mì dừa bị gặm một nửa!
Tiêu Ca vội vàng mở cửa kiểm tra lớp tuyết bên ngoài, chỉ thấy ngàn dặm trắng xóa mênh mông vô tận, trừ dấu chân ba bọn họ đi tới đi lui thì không thấy dấu vết ai khác nữa!
Mà bọn họ cũng không lại gần bàn trang điểm, tuyệt đối không thể là trò đùa dai của ai cả.
Không khí trở nên rất quỷ dị.
Sau một lúc lâu.
Phó tổng trộm gà không thành còn mất nắm gạo sợ tới mức ôm chặt lấy Tiêu Ca, ủy khuất cực kỳ.
_____
Editor:
Phó Tùy Vân không mở balo
Tiêu Ca cũng không mở
Vệ sĩ A càng không
Vậy ai mở?.