Editor: Troiwfmas
Sau khi Đồng San San cùng Tuyên Nhược Tây đem thiếu niên đưa trở về phòng, Đồng San San liền đi tới phòng thí nghiệm tính toán đem chuyện Hoa Thiện nói với trượng phu. Vừa mới vừa bước vào phòng thí nghiệm, Đồng San San đã bị Tuyên Hách kéo đến phía trước một cái bể nước.
Bên trong bể nước chứa mười quả trứng, mười quả trứng được đặt nằm song song chỉnh tề, mà Tiểu Nhân Ngư gì đó đến bây giờ đều chưa thấy phá trứng chui ra.
Đồng San San vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mấy quả trứng này anh rốt cuộc muốn xử lý như thế nào? Ấp không ra thì mang đi xào đi, dù sao đều là trứng." Ăn vào chắc cũng không có gánh nặng tâm lý gì đâu.
Tuyên Hách lại bày ra vẻ mặt kích động, chòm râu run lên từng hồi, hưng phấn không thôi: "Anh ngày hôm qua thử nhỏ một giọt Linh Thủy vào trong nước, kết quả, hôm nay những quả trứng Nhân Ngư này thế mà đã bắt đầu có dấu hiệu của sinh mệnh."
"Dấu hiệu sinh mệnh? Nói như vậy chúng nó trước đó vẫn luôn là trứng chết sao?". Đồng San San kinh ngạc: "Linh Thủy này cư nhiên lợi hại như vậy?"
Tuyên Hách sung sướng nói: "Nhi tử của chúng ta lần này thật đúng là nhặt được bảo bối rồi!"
Một bên Đồng San San nghe vậy tức giận trợn trắng mắt nhìn trượng phu một cái, loại lời nói dối này cũng chỉ có mỗi Tuyên Hách mới có thể tin tưởng, đã nói là bảo bối rồi làm sao có thể nói nhặt là nhặt được?
Chỉ là hai vợ chồng đều không có hỏi nhiều, vô điều kiện ủng hộ nhi tử, miễn phải suy nghĩ thêm đau đầu.
Bắc khu Cục Cảnh sát, phòng tạm giam số .
Đội Cảnh Vệ nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng đứng dậy đi theo Phó đội trưởng tới trước trại tạm giam bắt người.
Mà giờ phút này người Lâm gia phát hiện bọn họ đã bị giam gần một tuần rồi, nhưng mà phía trên còn không có ý định thả bọn họ rời đi. Chuyện này giống như muốn biến thành thật, biểu tình trên mặt bốn người càng thêm âm u.
Sự bất an trong lòng bọn họ càng ngày càng nhân lên, theo lý mà nói, ngày hôm qua đáng lẽ bọn họ đã được thả ra rồi. Nhưng thẳng đến hôm nay, bất luận bọn họ liên lạc với ai cũng chưa nhận được lời phản hồi xác thực nào, cứ mãi không chịu thả bọn họ rời đi chẳng lẽ những người ở Cục Cảnh sát này tính canh giữ luôn bọn họ không thả?
Diện mạo cả nhà Lâm Gia bây giờ vô cùng chật vật, liên tục mấy ngày đều ăn dịch dinh dưỡng khiến cho bọn họ vốn có thói quen ăn thịt cá nuốt không trôi. Ăn không ngon, ngủ không yên, còn không thể tắm rửa, quần áo trên người không thể đổi mới phảng phất còn ngửi ra được mùi hôi thối. Phụ tử ba người vô pháp trau chuốt chính mình, cả người lôi thôi lếch thếch, nhìn qua rất bẩn thỉu. Đặc biệt là Lưu Điệp, ngắn ngủn mới có mấy ngày đã tiều tụy sụt mất mười cân.
Lâm Dương suy sụp nhìn về phía phụ thân: "Ba, vẫn chưa liên hệ được sao?". Đổng gia rốt cuộc có ý gì đây? Tính đem bọn họ nhốt luôn ở nơi này sao?
Lâm gia đến bây giờ còn không chịu nhìn rõ tình cảnh của chính mình, bọn họ không tin Đổng gia cố tình làm lơ như thế, vẫn luôn ôm hy vọng. Đổng gia đối xử với bọn họ lạnh nhạt đáng lẽ bọn họ nên sớm đoán được bản thân đã bị từ bỏ mới phải. Nhưng cả nhà vẫn cố chấp ôm hi vọng cảm thấy Đổng gia sẽ không vô tình như thế.
Một khi bước vào giới Chính Trị, thì người mới một giây trước vẫn là bằng hữu của ngươi có thể một giây sau đã trở mặt thành kẻ thù, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục tan xương nát thịt. Thực hiển nhiên, Lâm gia còn chưa có giác ngộ.
Lâm Hải nhíu mày, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Rất nhanh sẽ đến ngày thu hoạch rồi, trong vườn có rất nhiều đồ ăn cần phải thu về." Cho nên bọn họ không còn nhiều thời gian để chờ đợi, bởi vườn tược trong nhà không ai trông coi chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Hải phẫn nộ, bọn họ đường đường là thiếu gia của Lâm gia, ở bên ngoài ai thấy bọn họ mà không xem trọng liếc mắt nhìn một cái. Làm gì có bộ dáng chật vật như bây giờ? Hiện tại, điều Lâm Hải mong muốn nhất là rời khỏi cái nơi quỷ quái này, thậm chí ở trong lòng dâng lên nỗi oán giận đối với mẫu thân, nếu mẫu thân làm việc chừa lại một đường lui, bọn họ cũng không đến mức như bây giờ muốn ra cũng ra không được.
Lưu Điệp trong lòng loáng thoáng nổi lên bất an, từ ngày hôm qua liền không có ai tới thăm nữa, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy rằng bọn họ giống như đã gặp họa tới nơi rồi. Đáng tiếc, Lưu Điệp vẫn không chịu tin tưởng Đổng gia sẽ qua cầu rút ván, cho dù chuyện của con nàng đúng là có ảnh hưởng tới Bệnh viện Đổng gia, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi. Còn chuyện trước kia Đổng gia khai trừ Tuyên Hách, cả nhà bọn họ lại không tham dự vào, việc này cũng không thể đổ hết lên người bọn họ được.
Lâm Lập Vân gắt gao ôm bả vai của thê tử, bị nhốt ở trại tạm giam mấy ngày nay, hai vợ chồng đều dần dần khôi phục được một chút lý trí. Lâm Lập Vân không nhịn được mà ảo não trong lòng, sớm biết có ngày hôm nay lúc trước nên hạ thủ lưu tình, nếu ngoan ngoãn nghe theo lời của bên trên cũng không đến mức bị nhốt không cho ra ngoài. Tổng cảm giác từ ban đầu hình như đã là một cái bẫy, lừa bọn họ nói cái gì chỉ cần đợi qua một tuần, kết quả đến tận bây giờ vẫn không đem bọn họ thả ra.
Lâm Dương cúi đầu, ánh mắt âm trầm, nếu ngay từ đầu thật sự chỉ là cái bẫy thì sao? Bởi vì cố kỵ thân phận của Hoa Thiện, kỳ thật bọn họ đều đã dự tính đem chuyện này nhịn xuống, nhưng Đổng gia lại tìm tới bọn họ nói sẽ giúp bọn họ trả thù, cho nên bọn họ mới đồng ý thoải mái đi báo thù. Cuối cùng, hình ảnh bọn họ ngược đánh thiếu niên lại bị truyền ra ngoài? Theo lý mà nói, vốn dĩ không nên xảy ra chuyện này! Hình ảnh truyền ra thì ai sẽ là người có lợi? Dù sao đối với Lâm gia mà nói hành động này như đổ thêm dầu vào lửa vậy. Còn có Linh Năng của Lâm Đào, không thể hiểu được tại sao lại khôi phục, chuyện này không phải rất kỳ quái sao? Hiện tại bọn họ đều bị nhốt ở trại tạm giam, đám bạn tốt từng giao du đã bắt đầu né tránh bọn họ thì phải? Không một ai có thể giúp bọn họ, mà bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nại, chờ đợi, tùy ý để người bên trên tiến hành xử trí?! Từ lúc bắt đầu, bọn họ giống như ba ba bị bắt vào trong chum, hơn nữa điều buồn cười chính là, bọn họ vẫn tự mình nhảy vào cái chum ấy.
Làm như vậy ai sẽ là người hưởng lợi đây? Điểm này Lâm Dương vẫn chưa thể lý giải được, bất quá chờ bọn họ ra ngoài, tìm tới Đổng gia hỏi hẳn sẽ rõ ràng.
Lâm Dương đương nhiên đối với mẫu thân cũng sinh bất mãn, bởi vì đúng là do mẫu thân bọn họ mới đồng ý cùng Đổng gia giao dịch.
Nhưng vào lúc này, mấy người Lâm gia đột nhiên an tĩnh lại, vãnh tai lắng nghe.
Những tiếng bước chân chỉnh tề ở ngoài hành lang vang lên. Âm thanh thanh thúy mà lại mang theo khí thế bức người dần dần hướng bọn họ đi tới.
Lâm Hải trong lòng lộp độp, vội vàng ngẩng đầu ra bên ngoài nhìn lại.
Bên ngoài phòng tạm giam của bọn họ, Quý Thuyên mang theo một đội Cảnh Vệ mặc cảnh phục màu trắng xuất hiện, trên mặt Quý Thuyên mang theo biểu tình cười như không cười, tuấn mi hơi nhướn lên, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm nhìn về phía bốn người bọn họ.
Lâm Dương sắc mặt trắng nhợt, thối lui đến phía sau mẫu thân: "Mẹ......" Đối phương hành động như vậy không giống như là muốn đem bọn họ từ nơi này thả ra, mà ngược lại như là tới bắt người.
Sắc mặt vợ chồng Lâm Lập Vân đột ngột biến đổi, nhìn Quý Thuyên hùng hổ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, sự sợ hãi như một loại chất độc đang dần dần ăn mòn thân thể bọn họ, Lưu Điệp sắc mặt trắng bệch, Lâm Lập Vân dùng ánh mắt trấn an dặn dò Lưu Điệp không cần hành động thiếu suy nghĩ, chớ có tự loạn trận tuyến.
Quý Thuyên liếc mắt nhìn mấy người này, ba nam nhân đều không thể vệ sinh mặt mũi, dầu ra đầy mặt, râu ria xồm xoàm, tóc tai cũng bóng nhẫy lôi thôi lếch thếch, cùng với lúc nhìn thấy ở Tuyên gia khí phách hùng hổ, khác nhau một trời một vực. Lưu Điệp cũng là vẻ mặt mỏi mệt tiều tụy. Quý Thuyên trong lòng ám ám, chẳng qua là mấy ngày nay trông coi sinh hoạt cho bọn họ cũng đã không dễ chịu lắm, cứ tiếp tục như thế chẳng phải sẽ bị bức điên luôn sao?
Quý Thuyên hướng về viên cảnh sát đứng phía sau nói: "Đem người mang đi". Mấy vị cảnh sát cầm lấy còng tay có chức năng cản trở mọi thông tin liên lạc tiến lên phía trước.
Lâm Lập Vân vội vàng đem Lưu Điệp bảo hộ ở sau lưng, Lâm Hải cùng Lâm Dương bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, không để cho những cảnh sát đó tới gần. Mấy vị cảnh sát nhíu mày, loại phạm nhân không chịu phối hợp này làm cho bọn họ rất phản cảm, nhìn bốn người Lâm gia với ánh mắt lộ ra sự bất thiện không hề che giấu.
Không ai nói gì cả nhưng bầu không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng, đôi bên đều trong trạng thái giằng co.
"Quý đội trưởng muốn mang chúng tôi đi chỗ nào?"
Lâm Hải ở một bên vội vàng nói: "Không phải nói đem chúng tôi giam giữ một tuần sao? Nay đã sắp lên tới chín tầng mây luôn rồi, chẳng phải nên thả chúng tôi ra rồi sao?"
Đứng ở bên cạnh Quý Thuyên, phó đội trưởng Khuất Linh trào phúng cười nói: "Cục Cảnh sát chúng tôi từ khi nào nói chỉ đem các ngươi giam giữ một tuần a?" Lúc trước cái nhà này ở Tuyên gia có bao nhiêu đắc ý, hiện tại liền có bấy nhiêu thê thảm, cố tình đối phương còn rất đặc biệt nha, đến bây giờ cũng không biết rõ tình cảnh của chính mình.
Lâm Lập Vân cả giận nói: "Ngày đó tiến vào trại tạm giam, cũng đã thỏa thuận tốt rồi."
Quý Thuyên lạnh nhạt nói: "Các ngươi giữa ban ngày ban mặc, vọt tới Tuyên gia giết người, tuy giết người không thành nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, tôi hiện tại muốn đem các người chuyển đến ngục giam khu Bắc."
Bốn người Lâm gia nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bọn họ khi nào biến thành tội phạm giết người bất thành?
Lâm Dương oán hận giận dữ nói: "Chúng tôi giết người lúc nào? Mấy người cũng không nên tùy tiện oan uổng người khác." Bọn họ bất quá chỉ là cùng thiếu niên luận bàn Linh Năng một chút mà thôi, căn bản không phải là giết người. Cho dù thật sự muốn gán cho bọn họ tội giết người bất thành, cũng không nên đem hắn kéo vào, hắn cũng không có ra tay đánh người nha.
Lâm Lập Vân sắc mặt âm trầm nhìn Quý Thuyên: "Chúng tôi không giết người, bất quá chỉ là đánh nhau ra tay nặng một chút mà thôi." Cái tội danh giết người bất thành này, bọn họ không kham nỗi a.
Sau khi kinh hoảng thất thố một hồi, Lưu Điệp cũng ở một bên nói vào: "Các người không có quyền định tội chúng tôi, chúng tôi không có giết người, chỉ là cùng Tuyên Nhược Phong đánh nhau mà thôi, đây chỉ có thể xem như án dân sự." Lại còn không đi theo trình tự tư pháp, liền muốn đem bọn họ nhốt vào ngục giam? Tuyệt đối không thể!
Quý Thuyên nghe vậy sửng sốt một chút, không thể tin tưởng nhìn Lưu Điệp, có thể trợn mắt nói dối đến trình độ này hắn vẫn là lần đầu tiên thấy được nha.
Mấy viên cảnh sát đi theo sau Quý Thuyên cũng hết chỗ nói, video chứng cứ bọn họ đều đã xem từ đầu tới cuối, rõ ràng muốn hạ sát thủ với thiếu niên còn mặt dày nói cái gì chỉ là đánh nhau? Trước nay những phạm nhân thời điểm giảo biện nói những lời này ít nhất cũng có một chút sượng mặt, nhưng Lâm gia này, lại dám nói như rất hợp tình hợp lý? Muốn đem đen nói thành trắng, cũng phải xem lão đại của bọn họ có đồng ý không đã.
Lâm Hải ở một bên phụ họa gật đầu nói: "Đúng vậy, đây chỉ là án dân sự."
Trước mắt, cả nhà bốn người này chẳng khác gì mấy tên hề đang nhảy nhót, Quý Thuyên cười như không cười nhìn Lưu Điệp: "Có video và nhân chứng, cái quan trọng là các người bị tôi bắt ngay tại trận, tôi tận mắt nhìn thấy các ngươi giết người không thành, phải nói là cả đội cảnh sát của tôi đều tận mắt nhìn thấy. Bốn vị cao giai Linh Năng giả đồng loạt đối phó một Linh Năng phế vật mà nói là đánh nhau? Lời này truyền ra ngoài, mấy người cảm thấy người khác có tin được không?"
Khuất Linh hai tay ôm ngực, vẻ mặt kiêu căng: "Thức thời một chút liền theo chúng tôi đi mau, đừng làm loạn khó coi, làm chúng tôi thêm vất vả!" Nếu người Lâm gia không chịu thức thời, cũng đừng trách bọn họ thủ đoạn cường ngạnh, khiến ngục giam khu Bắc thay bọn họ chiêu đãi Lâm gia thật tốt.