Sơn động thấp bé không giống hang động đá vôi như bộ lạc Tổ Ong nói, mà như là nơi sinh vật cỡ lớn chui ra, càng đi vào bên trong càng ẩm ướt, ánh sáng cũng âm u hơn, cuối cùng họ đến một ngã rẽ.
“Tần Sương, em mang vài người đi bên trái, bọn anh đi bên phải.” Lộ Lê nhấc tay giơ máy liên lạc mới đổi trêи cổ tay, ý bảo liên hệ lúc nào cũng được.
“Vâng.” Tần Sương không hỏi nhiều, bảo Hồ Uy Phàm chọn chín binh lính đi bên trái.
Bảy binh lính còn lại đi theo Lộ Lê và Tần Vũ, toàn bộ hành trình không ai nói chuyện.
Ngay khi bọn họ chia làm hai bên, bỗng có tiếng bước chân cực nhẹ từ cửa vào sơn động đi tới, mười mấy bóng người đứng ở ngã rẽ.
“Bọn chúng bị lừa rồi, Job này, chúng ta cũng phải chia làm hai đường sao?” Một người mở miệng, đôi mắt nhìn về phía gã đàn ông đứng ở đằng trước.
“Không cần, chỉ cần bọn chúng đi đến cuối đường, tất sẽ rơi xuống bẫy.
Dù đi vào đường cụt, bọn chúng cũng sẽ không hoài nghi ngay, chỉ cho rằng đường thông là bên khác, phái vài người trông nom ở chỗ này là được.
Nếu bọn chúng thật sự đi ra, chờ tin tức của bọn tôi, hành động theo kế hoạch là được, bọn tôi đem theo vài người giải quyết xong một bên trước, rồi lại tập hợp.” Job nói với giọng âm trầm cuồng vọng.
“Được.”
Trêи thực tế cả hai đường đều là đường cụt, sở dĩ chia làm hai hướng, là vì không để cho người bị bọn chúng lừa vào đây phát hiện ra, bất kể bọn họ chia làm một đội hay là hai đội, đều sẽ không phát hiện ra đã bị mắc mưu.
Lộ Lê và Tần Vũ ở phía trước mở đường, sau khi đi hơn nửa tiếng, phát hiện không khí trong sơn động càng ngày càng loãng, tầm mắt lại tối tăm, người bình thường căn bản không phát hiện được vấn đề.
Tần Vũ đột nhiên dừng lại.
“Làm sao vậy?” Lộ Lê hỏi.
“Hết đường rồi.” Tần Vũ nói.
“Nhanh như vậy à.” Lộ Lê than, trong thanh âm lại hoàn toàn chẳng kinh ngạc, quay đầu lại nói với binh lính của Tần Vũ, “Vậy quay trở về thôi, các anh nhìn xem có thể thành lập liên lạc hay không, liên hệ cho Tần Sương đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Một binh lính trả lời.
Tín hiệu trong sơn động hiển nhiên rất kém, đến khi bọn họ trở về, gặp Job đang dẫn người chạy tới mà vẫn chưa liên hệ được, trong mắt Job hiện lên vẻ khϊế͙p͙ sợ.
“Các người…… Là ai?” Câu sau thật ra là muốn hỏi sao nhanh như vậy đã quay lại rồi, còn không bị rơi vào bẫy.
“Các anh không phải là người của bộ lạc Tổ Ong chứ.” Lộ Lê quan sát đánh giá bọn họ vài lần.
“Sao các anh biết?” Job làm bộ như không quen biết bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc.
Lộ Lê cười ha hả nói: “Bởi vì chúng tôi đã đi qua bộ lạc của các anh, quần áo trêи người các anh lại giống bộ lạc Tổ Ong.
Nhưng mà sao các anh lại ở chỗ này, người bộ lạc Tổ Ong nói các anh mất tích hai tháng, vẫn không trở về, nếu không mất tích, vì sao không trở về bộ lạc, để người thân của các anh lo lắng?”
Trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu sâu xa.
Gương mặt Job hơi cứng lại, đầu óc nhanh chóng chuyển động, “Các anh không phải do bộ lạc Tổ Ong mời đến tìm chúng tôi chứ?”
“Đúng vậy.” Lộ Lê hào phóng thừa nhận.
Job lập tức thở phào, “Hóa ra là như vậy, xin lỗi, chúng tôi cũng không phải cố ý, mà là hôm nay mới thoát ra được, không ngờ ở bên cạnh sơn động đụng tới một đám sinh vật cỡ lớn, chúng tôi không thể không trốn vào trong tị nạn, đáng tiếc nơi này không có đường.”
Lộ Lê ồ một tiếng, “Nếu nơi này không có đường, vì sao cậu bạn nhỏ Harlow lại mang chúng tôi tới nơi này?”
Job nói như vậy, đã sớm nghĩ xong cái cớ, “Vốn dĩ có đường, sau đó lại xảy ra một vài việc, đường kia đã bị phá hỏng rồi.”
“Hóa ra là như vậy, sinh vật cỡ lớn bên ngoài không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau hợp tác, nhất định có thể giải quyết hết chúng nó, nếu các anh đã thoát hiểm, tôi thấy có thể về bộ lạc Tổ Ong rồi.” Lộ Lê làm như thật gật đầu nói.
“Cái này……” Job do dự, cắn răng một cái, “Trở về là điều nhất định, nhưng không phải hiện tại.”
“Vì sao lại thế?” Lộ Lê hỏi.
“Thật không dám dấu diếm, chúng tôi vừa mới tìm được thứ giấu ở trong hang động đá vôi, nếu cứ như vậy mà đi thì nỗ lực lúc trước sẽ uổng phí, đặc biệt còn hy sinh nhiều người trong tộc như vậy.” Job càng nói càng thuận miệng, “Mấy vị đây nếu thật sự là do bộ lạc mời đến tìm chúng tôi, tôi có yêu cầu quá đáng thế này, tôi muốn nhờ các vị hỗ trợ, sau khi thành công, chia cho các vị một nửa, ngài thấy thế nào?”
Lộ Lê trầm ngâm một lát, “Nói tình huống trước.”
Job thấy vẻ mặt y có vẻ buông lỏng, thì biết kế hoạch sắp thực hiện được rồi, tuy kế hoạch thay đổi, nhưng gã lại nghĩ ra một biện pháp càng tốt hơn, lợi dụng những người này giúp bọn chúng đánh bại mấy thứ kia, chờ khi bọn họ lưỡng bại câu thương thì giết nhóm của họ, không cần tốn nhiều sức đã có thể ngồi mát ăn bát vàng, vì thế kể lại tình huống cho bọn họ, mười câu ít nhất một câu là giả.
“Trông coi bảo tàng có thật sự lợi hại như vậy không?” Lộ Lê hỏi.
“Có chứ, đó là một loại Trùng thú sống thành đàn chuyên môn sinh tồn trong sơn động tử vong, tên là Nhuyễn Tiết Trùng, nhuyễn thể, có thể khoan vách động, sức sống rất ngoan cường, không dễ chết, gần như trải rộng khắp sơn động.
Rất nhiều người trong chúng tôi đã chết trong tay chúng nó, loại Trùng thú này cũng cất chứa vài mạch khoáng nữa.” Lời Job không phải là giả, tưởng tượng đến Nhuyễn Tiết Trùng, gã liền rùng mình.
“Mạch khoáng?”
Job biết những người này tới Hồng Hạt tinh số vì mạch khoáng nơi này, những thứ khác xếp sau, chỉ cần nói ra mạch khoáng, đối phương nhất định sẽ cắn câu, quả không sai, đối phương có vẻ đã động tâm rồi.
“Đúng vậy, tuy dãy sơn động tử vong có nhiều hang động đá vôi, nhưng rất nhiều năm trước nơi này không có những hang động đá vôi đó, nghe nói là vì xuất hiện Nhuyễn Tiết Trùng, cho nên chúng tôi vẫn luôn hoài nghi hang động đá vôi nơi này có khả năng là vì Nhuyễn Tiết Trùng mới hình thành.
Chúng nó đục ra một đám sơn động trong núi và dưới đất, sau đó lại phát hiện dưới nền đất có giấu mạch khoáng phong phú, nên coi mạch khoáng là của chúng nó luôn.”
Lộ Lê chưa bao giờ nghe nói về Nhuyễn Tiết Trùng, nhưng nếu đã có mạch khoáng, vậy thì không thể bỏ lỡ, “Vậy hợp tác đi, chúng tôi còn mấy người ở một đường khác, đi ra ngoài trước, rồi các anh lại dẫn đường.”
“Được.” Job mang vẻ mặt cực kỳ kϊƈɦ động, mang theo bọn họ đi ra ngoài, ở ngã rẽ gặp được Tần Sương và Hồ Uy Phàm cũng đang quay trở lại, hai bên có vẻ giương cung bạt kiếm, nhìn thấy bọn họ tới thì thở phào nhẹ nhõm.
“Anh cả chị dâu à, tình huống như thế nào đây?” Tần Sương đi đến trước mặt hai người.
Lộ Lê vỗ vai cậu ta, “Sang bên này anh kể cho.”
Sau khi rời khỏi sơn động, Job dẫn bọn họ đến sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng.
Muốn đi sâu vào sơn động, có rất nhiều con đường bên trong, không ai dẫn đường rất dễ đi lạc, bọn họ cũng để lại rất nhiều ký hiệu mới biết được đường, nếu không cho dù đi qua nhiều lần như vậy, cũng không có khả năng nhớ rõ hoàn toàn.
Càng đến gần bảo tàng, Nhuyễn Tiết Trùng càng nhiều, sâu trong có vẻ đã nghiễm nhiên trở thành cái tổ cho Nhuyễn Tiết Trùng sinh sôi nẩy nở.
Trêи đường cũng có không ít thi thể của Nhuyễn Tiết Trùng và nhân loại, Job nói những thi thể này có một ít chính là người bộ lạc bọn họ chết đi, còn lại chính là bộ lạc khác.
Lúc trước cùng phát hiện bảo tàng không chỉ có bộ lạc Tổ Ong của họ, nhưng đa số người đều chết ở chỗ này, rất ít người thành công sống sót ra ngoài.
“Đám Nhuyễn Tiết Trùng này có phải quá nhiều rồi hay không, các anh xác định thật sự có đồ ở bên trong chứ?” Mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực giết chết mấy chục con Nhuyễn Tiết Trùng xong, Lộ Lê cảm thấy kỳ quái.
“Đương nhiên, cửa vào chỗ có bảo vật giấu ngay ở sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng, nơi đó chúng tôi đã tấn công không dưới mười mấy lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại trở về.
Năng lực sinh sản của Nhuyễn Tiết Trùng quá mạnh, cho dù cắt thành hai phần, cũng không tính là tử vong hoàn toàn.
Lúc trước chúng tôi mang theo mấy trăm người, hiện tại cũng chỉ dư lại chúng tôi đây.” Job sợ y không tin, kể rất kĩ càng tỉ mỉ.
“Nơi này còn cách sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng bao xa?” Lộ Lê hỏi.
Job sợ bọn họ lùi bước, đến lúc đó sao tìm lại được nhân công tốt như vậy, lập tức nói: “Đã không còn xa nữa, chỉ còn lại một phần ba quãng đường.”
“Tôi biết rồi, vậy tiếp tục đi, nhưng Job tiên sinh này, các anh cũng phải cùng hỗ trợ mới được, dù sao mọi người cũng là quan hệ hợp tác, không thể chỉ có bọn tôi ra tay chứ.” Dáy mắt Lộ Lê cười như có như không, như vô tình mà nói một câu.
“Đương, đương nhiên.” Toàn bộ hành trình Job mang theo thủ hạ cưỡi ngựa xem hoa, không ngờ vẫn bị chú ý, kế tiếp cho dù không muốn ra sức, cũng không thể rõ ràng như vậy.
Job thầm nghĩ sắp đến sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng rồi, lập tức có thể mượn tay Nhuyễn Tiết Trùng diệt trừ những người này, còn có thể khiến số lượng Nhuyễn Tiết Trùng giảm bớt, phòng ngừa sau đó trùng chúa lại phái đại quân qua công kϊƈɦ đại quân đào kho báu của bọn họ.
Không sai, mạch khoáng cũng không ở sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng, mà là ở một nơi khác cách sào huyệt chúng không xa.
Sở dĩ người của bọn họ ít như vậy, cũng là vì người đều ở nơi khác đào quặng.
Tuy nhiên trong sào huyệt cũng không phải không có cái gì, trùng chúa sẽ sai đám Nhuyễn Tiết Trùng dọn vài thứ đến sào huyệt cất giấu.
Job cũng muốn đồ trong sào huyệt, chỉ là mấy bộ lạc bọn họ bắt tay nhau, cũng không phải đối thủ của trùng chúa và đại quân của nó, cuối cùng mới bất đắc dĩ từ bỏ.
Đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng là vì bộ lạc bên kia truyền đến tin tức, lão Joel dẫn một đám ngốc lại đây, cơ giáp đám người này thoạt nhìn rất lợi hại, hầu bao chắc cũng không ít, giết bọn họ hẳn có thể có được một khoản thu nhập xa xỉ.
Mọi người nhanh chóng lên đường, sợ bọn họ nhìn ra sơ hở, Job bảo người trong tộc cũng đứng ra giết trùng.
Vũ khí bọn họ sắc bén dị thường, có thể dễ dàng phá vỡ làn da Nhuyễn Tiết Trùng, chém chúng nó thành hai đoạn.
“Vũ khí của các anh rất đặc biệt, không phải là kim loại Ô Vẫn chế tạo thành chứ.” Lộ Lê cẩn thận quan sát, cảm thấy rất giống Ô Vẫn.
“Sao anh biết, đây xác thật là do Ô Vẫn chế tạo.” Job hơi giật mình trong lòng, chẳng lẽ đối phương cũng có vũ khí chế tạo từ Ô Vẫn.
Lộ Lê như gã mong muốn, “Bởi vì tôi cũng có.”
Trong lòng Job hơi trầm xuống, Ô Vẫn là đặc sản Hồng Hạt tinh số , rất hiếm có, cho dù là dân bản xứ như họ, có thể tìm được cũng không nhiều lắm.
Những năm gần đây, vũ khí bọn họ sử dụng sắc bén nhất chính là chế tạo từ Ô Vẫn.
Loại kim loại này cứng đến cực điểm, có thể cắt ra rất nhiều thứ khó cắt, sở dĩ bộ lạc của bọn họ phát triển tốt hơn những bộ lạc khác, chính là bởi vì năm đó bọn họ may mắn tìm được một chút Ô Vẫn.
Nếu những người này cũng có Ô Vẫn, nếu trùng chúa không thể thuận lợi giải quyết bọn họ, sau đó sẽ rất phiền toái, Job tâm tư thâm trầm, ỷ vào Lộ Lê ở trong cơ giáp nhìn không thấy, đôi mắt âm trầm nhìn bóng dáng bọn họ, tính kế trong đầu.
Lộ Lê cong khóe môi, nhắn tin cho Tần Vũ, “Như thế nào rồi?”
Tần Vũ đáp: “Đánh lén sau lưng.”
Lộ Lê nói: “Haha, giống y như em nghĩ.”
Hai tiếng sau, chướng ngại của một phần ba quãng đường còn sót lại bị bọn họ gạt bỏ hết, dọc đường tất cả đều là thi thể Nhuyễn Tiết Trùng.
Bởi vì có nhóm Lộ Lê gia nhập, chờ tới khi bọn họ tới sào huyệt, Nhuyễn Tiết Trùng đã không còn thừa nhiều lắm, cùng nhau xếp thành đống trước cửa sào huyệt rống giận với họ.
Lộ Lê đang muốn hỏi Job kế tiếp có cái gì cần chú ý, đầu óc đột nhiên nhoáng lên, tầm mắt mơ hồ trong nháy mắt, không đến nửa giây y đã tỉnh táo lại, “Không ngờ lại là công kϊƈɦ tinh thần.” Lập tức nói phát hiện này cho mọi người, bảo bọn họ chú ý một chút.
Cũng may mọi người ở đây đều là người ý chí cường hãn, sau một lát thất thần lập tức hoàn hồn.
Nhuyễn Tiết Trùng nhân cơ hội này phát động công kϊƈɦ, hơn trăm con lao đến đây, hình ảnh vừa dọa người vừa đồ sộ.
Vốn định chất vấn Job, làm gã hoảng hốt một chút, đành phải chuyên tâm đối phó với đám Nhuyễn Tiết Trùng này trước.
Bị đánh tới sào huyệt, đám sâu này phản kϊƈɦ kịch liệt hơn, Lộ Lê có thể cảm nhận tinh thần lực càng ngày càng không ổn định của trùng chúa, lập tức cho gửi tin tức cho mọi người, “Cẩn thận, trùng chúa có khả năng còn lợi dụng tinh thần lực tiến hành công kϊƈɦ lần nữa, không bao lâu sẽ đến.”
Nói xong, Lộ Lê thoáng nhìn Job bắt đầu không dấu vết lui về phía sau, hô lên: “Job tiên sinh, các anh tính đi nơi nào vậy?”
Job nghe y nói, phỏng đoán bọn họ chắc chắn sẽ hoài nghi, nhưng gã không lập tức bại lộ gương mặt thật, mà là cười nói: “Lộ tiên sinh, các anh chắn trước một chút, tôi đi xem hai bên sơn động có Nhuyễn Tiết Trùng mai phục hay không, để tránh bị bọn chúng bao vây.”
Dứt lời lập tức mang theo người trong tộc chạy ra, hoàn toàn không cho Lộ Lê cơ hội nói chuyện.
Sớm đoán được đối phương sẽ như thế, Lộ Lê hoàn toàn chẳng ngạc nhiên.
Job chạy ra mới phát hiện Lộ Lê không đuổi theo, lập tức bảo người trong tộc đi xung quanh tìm Nhuyễn Tiết Trùng, dẫn chúng nó tới gần sào huyệt.
Chương : Vậy giết đi.