Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

chương 12: tường đông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương tường đông

Tần Duệ nhìn Lâm Trác Hàm cùng Lục Vân Sơ trò chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

Đan Vũ Hạo đi tới bên người Tần Duệ, nhẹ giọng hỏi: “A Duệ, anh đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Tần Duệ nói.

Lâm Trác Hàm bị phong sát không phải chuyện bí mật gì, rất dễ hỏi thăm được nguyên nhân.

Đại đạo diễn Tằng Sùng Nhạc muốn quay một bộ phim bom tấn, khi thử vai thì nhìn trúng Lâm Trác Hàm làm vai chính, Đan Vũ Hạo nhìn kịch bản cũng muốn làm vai chính, bất quá Tằng Sùng Nhạc càng vừa ý Lâm Trác Hàm, liền không muốn Đan Vũ Hạo.

Đan Vũ Hạo bị cự tuyệt tinh thần ảm đạm, người ủng hộ đại minh tinh đầu tư tiền muốn Tằng Sùng Nhạc thay đổi người, Tằng Sùng Nhạc lại là người khó tính, vì chất lượng bộ phim, chết sống không đồng ý đổi người, nguyên bản Lâm Trác Hàm được Tằng Sùng Nhạc nhìn trúng là chuyện tốt, đáng tiếc bởi vì vậy mà đắc tội Đan Vũ Hạo.

Thực lực của một mình đại minh tinh đương nhiên không làm được, nhưng người ta chỉ cần lộ ra bộ dáng yếu ớt liền có một đống nam nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển vì hắn mà xuất đầu.

Những người đó vừa ra đầu, Lâm Trác Hàm đã bị phong sát, phim của Tằng Sùng Nhạc cũng bởi vì không có tài chính vẫn luôn gác lại.

“Trác Hàn, cậu có muốn giải ước không!” Lục Vân Sơ loạng choạng ly rượu trên tay nói.

“Tiền giải trừ hợp đồng đến ba trăm triệu, vẫn là chờ hết hạn đi.” Lâm Trác Hàm miễn cưỡng cười cười nói.

“Chỉ ba trăm triệu thôi! Không bằng, tớ giúp cậu trả, cậu tới chỗ tớ làm công đi!” Lục Vân Sơ đề nghị nói.

Lâm Trác Hàm tràn đầy bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “ba trăm triệu lận đấy, Vân Sơ cậu có nhiều tiền vậy sao?”

Lục Vân Sơ vuốt cằm, thầm nghĩ: không ngờ cậu giả nghèo thành công như vậy, không ai phát hiện cậu thực chất là phú nhị đại điệu thấp.

“Xem thường tớ như vậy?” Lục Vân Sơ nói.

Lâm Trác Hàm cười mà không nói.

Lục Vân Sơ lắc lắc đầu, tràn đầy lãnh ngạo mà nhìn Lâm Trác Hàm một cái, nói: “Cậu đúng là đồ ngốc, mắt không thấy núi Thái Sơn a! Ngày mai cậu ở công ty chờ bổn đại gia đến chuộc thân, về sau liền đi theo bổn đại gia.”

Lâm Trác Hàm cười cười, nói: “ Được, tớ sẽ chờ.”

Lục Vân Sơ buông chén rượu, nói: “Tớ đi toilet.”

Lâm Trác Hàm gật gật đầu, nói: “Hảo.”

Lục Vân Sơ đang rửa mặt thì bị người ta mạnh mẽ đẩy lên tường, một tay đặt bên hông chặn đường lui của Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ không biết nên nói gì, tên giả hỏa Tần Duệ này lại ở WC chơi “Tường đông”, thật là càng ngày càng không có phẩm hạnh, lúc trước đá hắn quả nhiên là đúng, tuy rằng cậu mới là người bị đá.

“Tần thiếu, anh muốn làm gì a!” Lục Vân Sơ bất đắc dĩ nói.

“Ta mới phải hỏi em muốn làm gì, bị bao dưỡng chưa đủ, còn muốn bao dưỡng người khác?” Tần Duệ hỏi.

“Đời người mà! Chuyện gì cũng nên thử một chút, như vậy sống mới không uổng, bị bao dưỡng thì sao, bao dưỡng người khác thì sao. Tần thiếu, tư vị bao dưỡng không tồi đi, nếu không anh đâu bao dưỡng tôi sau lại đến đại mỹ nhân.” Lục Vân Sơ hỏi.

Tần Duệ hắc mặt, nói: “Câm miệng, em đúng ngu ngốc.”

“Đúng đúng đúng, tôi rất ngu ngốc, Đan Vũ Hạo chính là chân ái của anh! Đương nhiên không giống tôi bị bao dưỡng, hắn là được cung phụng.” Lục Vân Sơ nói.

Tần Duệ sắc mặt xanh mét, “Không phải như vậy.” Tần Duệ quay mặt đi nói.

“Đều như nhau thôi, Tần thiếu, anh có thể buông ra không? Tôi còn muốn tìm minh tinh nói chuyện, từ biệt nhiều năm, Trác Hàn hiện tại lớn lên chẳng những soái, thanh âm còn dễ nghe, ở bên cạnh cậu ấy cảm giác rất phiêu phiêu dục tiên.” Lục Vân Sơ tràn đầy say mê.

“Em hiện tại sao lại không biết xấu hổ đến mức này." Tần Duệ táo bạo.

Lục Vân Sơ khảy ngón tay, nói: “Tôi không biết xấu hổ không phải mọi người đều biết sao? Tôi nếu muốn mặt mũi, năm đó cũng sẽ không dưới áp lực nhiều người, lì lợm la liếm anh lâu như vậy. Tần thiếu, nơi này là phòng vệ sinh à! Người đến người đi rất nhiều lỡ bị người khác nhìn thấy lại bảo tôi không biết xấu hổ la liếm người cũ, thật ra tôi cũng không sợ nhưng Tần thiếu sẽ mất mặt đấy!".

Tần Duệ gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ, không nói một lời.

Lục Vân Sơ nhìn cửa, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, “Đan đại minh tinh, ngươi tới khi nào!”

Tần Duệ quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa nhưng thấy trống không.

Lục Vân Sơ thừa dịp Tần Duệ xoay người, trong nháy mắt nhanh chóng lưu đi ra ngoài.

..........

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio