Chương cái gọi là kim chủ
Lục Vân Sơ ngồi vào quầy bar búng tay với nhân viên pha chế, nói: “Cho một ly Lạp Phỉ, cảm ơn.”
Nhân viên pha chế được đào tạo bài bản tốt rất nhanh chóng đưa cho Lục Vân Sơ một ly rượu.
Tần Duệ lập tức đi đến ngồi xuống trước mặt Lục Vân Sơ, “Em học uống rượu khi nào?”
“Rượu chính là thứ tốt, một ly giải ngàn sầu, Tần thiếu muốn uống cái gì, tôi mời!” Lục Vân Sơ giơ loạng choạng ly rượu trên tay, trên mặt nở nụ cười giễu cợt.
“Em có bạn trai mới.” Tần Duệ không để ý tới lời mời của Lục Vân Sơ, trực tiếp hỏi.
Lục Vân Sơ cười nhạo một tiếng, nói: “Kỳ thật cũng không thể gọi là bạn trai, kêu kim chủ thì đúng hơn.”
“Em bị người ta bao dưỡng, hình như còn rất đắc ý?” Tần Duệ đen mặt, nhìn Lục Vân Sơ nói.
Lục Vân Sơ nghiêng đầu, mị nhãn như tơ, “Thân ái của tôi lớn lên ngoại hình nhất đẳng, lại lắm tiền nhiều của đối với tôi lại rất hào phóng, đương nhiên phải đắc ý.”
Tần Duệ ánh mắt hung ác mà nhìn Lục Vân Sơ: “Em thực sự không sợ mất mặt……”
“Nếu tôi tìm một tên kim chủ lớn lên vừa xấu vừa keo kiệt đó mới gọi là mất mặt, thân ái của tôi vừa soái khí lại có quyết đoán, người khác hâm mộ còn không kịp, tôi sao phải cảm thấy mất mặt?”
Lục Vân Sơ nghĩ nghĩ, tiến đến bên tai Tần Duệ thần thần bí bí, “Nói cho anh biết nha! Có rất nhiều người đứng trước mặt mắng tôi không biết xấu hổ, nhưng mà sau lưng còn không biết hâm mộ tôi như thế nào đâu.”
Tần Duệ: “……”
“Kim chủ ưu tú nhìn vậy chắc không chỉ có mình em thôi đi.” Tần Duệ trong lòng khí huyết quay cuồng, buột miệng nói ra lời châm chọc, nhưng lời vừa ra khỏi miệng Tần Duệ tức khắc hối hận.
Lục Vân Sơ giơ loạng choạng ly rượu trong tay sắc mặt thong dong nói: “Đúng vậy! Anh ấy không chỉ có mình tôi.”
Lục Vân Sơ thầm nghĩ: Khuôn mặt anh trai cậu đào hoa như vậy nhất định ở bên ngoài dưỡng một đống hậu cung đi, một tên cặn bã mặt người dạ thú nhưng dù có là cặn bã đi chăng nữa thì đó vẫn là anh trai cậu, vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt.
Không dự đoán được Lục Vân Sơ thừa nhận lưu loát như vậy, gương mặt Tần Duệ nhịn không được có chút run rẩy.
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ mà thở dài, thở ngắn than vãn: “Tần thiếu, Anh cũng là nam nhân hẳn cũng nên biết muốn một người nam nhân xuất sắc một lòng một dạ đến hết đời là chuyện khó khăn đến cỡ nào, nên chỉ cần anh ấy nguyện ý đưa tiền thì tốt rồi.”
Tần Duệ nắm chặt nắm tay, nói: “Em cứ mở miệng là tiền, ngậm miệng cũng tiền, em từ khi nào trở nên ham mê vật chất như vậy.”
“Tần thiếu, không nói chuyện tiền bạc thì nói chuyện gì đây? Chẳng lẽ nói chuyện tình yêu sao? Thứ như tình yêu hư vô mờ mịt có gì đáng nhắc đến! Nói đến tiền còn có thể tích trữ vốn ban đầu, còn nói đến chuyện tình yêu dễ dàng mất cả người lẫn của.” Lục Vân Sơ lời nói thấm thía mà nói với Tần Duệ.
“Cho nên vì tiền mà em sẵng sàng bán sắc bán thân?” Tần Duệ hỏi.
Lục Vân Sơ sờ sờ mặt, nói: “Nam nhân chỉ có mấy năm thanh xuân, tôi bây giờ không bán chẳng lẽ chờ tới lúc hoa tàn ít bướm sao?”
Tần Duệ: “……”
Lục Vân Sơ nhìn sắc mặt Tần Duệ khó coi, nhàn nhạt nếm ly rượu trong tay, “Hương vị thật không tồi, Tần thiếu, anh thật sự không muốn uống một ly sao, sắc mặt anh hình như không tốt lắm hay để tôi gọi cho anh một ly ninh tâm đi loại rượu này có thể tĩnh tâm an thần, giá cả mặc dù có chút đắt nhưng anh yên tâm tôi hiện tại có tiền.”
“Không cần.” Tần Duệ nghiến răng nghiến lợi.
Lục Vân Sơ cười tủm tỉm nói: “Vậy cũng đỡ, kỳ thật tôi hiện tại cũng không còn nhiều tiền lắm, nhưng nói thế nào thì chúng ta cũng từng có một chân, Tần thiếu anh không cần khách khí với tôi đâu.”
Tần Duệ biểu tình như ăn phải ruồi bọ nhìn Lục Vân Sơ.
“Lấy một ly đi, tôi thấy Tần thiếu thực sự cần đấy.” Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ sắc mặt khó coi, làm mặt quỷ với nhân viên pha chế nói.
“Em hiện tại cái gì cũng làm được?” Tần Duệ nói.
“Cuộc sống mà! cái gì cũng phải nếm thử một chút như vậy mới sống không uổng phí!” Lục Vân Sơ thực sự nghiêm túc nói.
“Cho nên em liền muốn nếm thử cảm giác bị người ta bao dưỡng?” Tần Duệ đáy mắt hiện lên vài phần khát máu.
Lục Vân Sơ lười biếng dựa vào quầy bar, khuôn mặt hạnh phúc nói: “Đúng vậy! Cảm giác được đại kim chủ bao dưỡng rất tốt, áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, muốn làm gì thì làm. Chậc chậc, loại cảm giác này giống như thuốc phiện vậy. Tần thiếu, anh không hiểu đâu, giá trị con người của Tần thiếu quá cao, làm gì có ai dám bao dưỡng.”
“Ta xem ra em đang trúng độc, hơn nữa còn trúng độc rất nặng.” Tần Duệ hai mắt đỏ như máu nói.
Lục Vân Sơ tươi cười càng thêm xán lạn, nói: “Có lẽ là vậy đi, bất quá Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui hay không a! Lạc thú bao dưỡng, chỉ sợ Tần thiếu không có cơ hội biết đến.”
“Lục Vân Sơ, em hiện tại bị người ta bao dưỡng, có phải hay không còn tính bao dưỡng người khác!” Tần Duệ đột nhiên đứng lên nói.
Lục Vân Sơ nghiêng đầu, nói: “Tần thiếu cũng thật hiểu tôi, không hổ là người từng nằm cùng giường, thân ái của tôi tuy rằng rất tốt, nhưng mà hiện tại trời cao hoàng đế xa, trong thời gian này cũng không thể trông cậy hắn giúp ta làm ấm giường được. Cho nên, tôi còn đang tính có nên bao dưỡng một tiểu bạch kiểm hay không, tôi hiện tại coi như cũng có chút tiền.”
“Tần thiếu, rượu của ngài.” nhân viên pha chế nói.
Tần Duệ cầm ly rượu trên bàn muốn tạt về phía Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ đè tay Tần Duệ lại, thong thả ung dung nói: “Tần thiếu, việc tạt rượu này chỉ có nữ nhân mới làm, ba năm không gặp, tính tình sao lại trở nên giống nữ nhân như vậy, huống chi, rượu này là do ta mời.”
Tần Duệ: “……”