Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương :
Một đoạn cành cây bình thường trong tay thiếu niên hóa thành thanh đao dài ba thước, phiên phàm kinh hồng kiểu phàm du long, mỗi một đường đao xẹt qua đều chứa đựng chí lý thiên địa huyền ảo. Không có đao khí tung hoành, không có phá lực đáng sợ, duy chỉ có chiêu thức lại khiến cho nơi này lâm vào khí tràng vô hình vô chất không thể nào chống cự, xung quanh như muốn hóa thành một mảnh cuồng phong mãnh liệt nơi đại dương mênh mông, một con giao long ngàn trượng ẩn mình bên dưới lớp sóng biển bất chợt ngoi lên, nhấc lên sóng lớn cuồn cuộn như muốn hủy diệt hết thảy những kẻ địch dám to gan mạo phạm.
Mới đầu Sở Tịch hững hờ mà nhìn, dần dần vẻ mặt trở nên ngưng trọng, ánh mắt càng ngày càng nóng rực, anh nhìn chằm chằm mỗi một chiêu một thức của thiếu niên, bất tri bất giác trong đôi con ngươi đã hóa thành một sắc tím nồng đậm – là đao ý cường đại cô đọng!
Ở vào một thức cuối cùng của đao pháp, cành cây cuối cùng không chịu nổi mà ong ong, vỡ vụn thành bụi phấn, Lô Ác Ác vẫn duy trì một tư thế giơ đao phía trước, ống tay áo bị gió lớn thổi tung bay, nhìn lom lom vào tay phải trống rỗng của mình – sao nát rồi! Trước đây xem người nuôi gà dùng cành cây cũng không có vụ này a!
"Tiền bối." Sở Tịch vẫn đang biểu hiện khó lường đúng lúc lên tiếng, dâng thanh đao trong tay mình lên, giống như khống phát hiện Phong Lan tiểu đạo trưởng đang cứng ngắc, "Có muốn dùng đao của vãn bối không?"
.......
Không thể để cho vợ nhận ra! Bây giờ ta đang là vị sư huynh của người cho gà ăn, người luôn muốn hầm canh gà! Ngẫm lại hành động của Phong Lan đạo trưởng kia lúc bình thường ra sao – Lô Ác Ác chậm rãi thu tay lại, ống tay áo vung lên giấu tay phải sau lưng, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo chính là đôi mắt hờ hững không vướng bụi trần, làm như không có chuyện gì mà nói rằng: "Không sao, bần đạo đã diễn luyện đao pháp một lần, ngươi có thể nhớ chưa?"
Sở Tịch thu tay về, xuất ra một thức hoành đao (giơ ngang) mở đầu, mặt đơ ra nói: "Vãn bối ngu dốt, chỉ nhớ kỹ có chiêu thức này, phần sau không nhớ, tiền bối có thể diễn luyện lại một lần nữa không?"
"...." Hình như hơi sai sai, ngộ tính cao đâu? Ăn nói cẩn thận kính nể đâu? Sao khác với tưởng tượng của mình quá vậy cà? Lô Ác Ác đột nhiên xoay người, trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn về phía Sở Tịch trước mặt, vừa nhìn một cái bất chợt phát hiện từ vị trí này có thể thấy một lồng ngực lớn đầy đặn, theo bản năng ngẩng đầu lên – vẫn chỉ có thể thấy được cái cằm với đường cong rắn chắc có chút lún phún râu của Sở Tịch.
Ỷ vào cặp chân dài và vóc người cao ráo ưu thế tuyệt đối mà nhìn xuống cậu, Sở Tịch đã thu liễm sắc tím trong con ngươi, ánh mắt không chút biến sắc quét một vòng trên người cậu. Cái đầu nhỏ của thiếu niên chỉ cao tới ngực của mình, bọc trong trường bào cũng chỉ là thân thể đơn bạc nhưng tinh tế, có điều một đôi mắt linh động đen bóng giống như cái mà Sở Tịch từng tưởng tượng.
Lúc này thiếu niên ngẩng cao đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra biểu hiện mười phần thần khí quen thuộc, hai má còn phập phồng, làm cho người ta muốn nhéo thử một cái, Sở Tịch kìm lại ý muốn đang rục rà rục rịch, thần sắc trên mặt không đổi, trầm giọng kêu: "Tiền bối?"
Lô Ác Ác đang bị chênh lệch chiều cao giữa hai người đả kích quá chừng, héo hon quay người, tiện tay giật lấy thanh đao trong tay Sở Tịch, diễn luyện lại bộ Du Long Đao Quyết kinh hồng kia một lần nữa.
Cậu có thiên tính hiếu chiến, ban đầu ngốc ở trên núi tuy rằng chẳng muốn tu luyện, nhưng lại học rất nhiều võ công từ người nuôi gà, ở mặt này cũng có ngộ tính cao, bất cứ đao quyết kiếm pháp gì gì đó xem một lần là học được.
Sở Tịch trong nháy mắt rút lại tâm tư trêu đùa, thảnh thơi ngưng thần, ghi khắc cẩn thận mỗi một đường đao huyền ảo trong đầu, tư duy bị cản trở lúc trước cũng có nhiều chỗ được khai sáng. Thì ra đao còn có thể dùng như vậy, đao chi đạo (đạo của đao), khác xa với những gì mình suy nghĩ đơn giản lúc trước....
Sở dĩ chậm chạp không thể cô đọng ra đao ý của mình, không có cách nào sáng chế ra một bộ đao pháp của riêng mình, thì nguyên nhân lớn nhất chính là Sở Tịch tích lũy vẫn chưa đủ. Liên minh Hoa Hạ phát triển chủ yếu về mặt dị năng và khoa học kĩ thuật, võ học truyền thừa xuống cao nhất cũng chỉ là cảnh giới tông sư, sao có thể đánh đồng với võ đạo công pháp của giới tu hành?
Đừng thấy Lô Ác Ác những việc khác đều mơ mơ màng màng, thế nhưng ở mặt võ đạo lại có thiên phú kinh người, đã sớm nhìn thấu vấn đề của Sở Tịch, bây giờ muốn dạy anh thật nhiều tuyệt thế đao quyết, chờ khi kiến thức nhiều hơn, pháp nhãn cũng nâng cao, căn cơ tích lũy đầy đủ mới có thể có vốn liếng mà sử dụng lâu dài.
Một dạy một học, hai người càng ngày càng đắm chìm vào trong đó, quên mất thời gian trôi vụt qua. Sở Tịch phát hiện, trình độ võ đạo của mình còn kém rất xa so với thiếu niên trước mắt, y cũng không phải là ham vui hồ đồ, mà là bậc tiền bối thứ thiệt, đủ để dạy mình – tên tiểu tử này, lúc mình nghĩ đã hiểu hết y thì lại cho mình một chấn động cùng kinh hỉ còn lớn hơn.bg-ssp-{height:px}
Điều duy nhất khiến Sở Tịch không biết làm sao chính là, mới vừa nãy còn là một thiếu niên tiên phong đạo cốt thì chẳng mấy chốc lại hiện nguyên hình, kĩ năng diễn xuất này thật là quá nghiệp dư rồi.
Chỉ thấy Sở Tịch luyện đao trên bãi đất trống, Lô Ác Ác thì ngồi trên nhánh cây, hai chân không thành thật đung đưa , hai tay cầm một cái chân hươu nướng còn lớn hơn so với đầu của cậu, vùi đầu gặm vui vẻ. Vừa gặm vừa hướng Sở Tịch hét to: "Chiêu vừa rồi không đúng, xuất đao quá nhanh, làm lại làm lại!"
Sở Tịch ngẩng đầu nhìn lướt qua vị "Phong Lan đạo trưởng" chắc là "cao ngạo xuất trần" trên cây, đơ mặt ra.
Có điều anh vẫn luyện qua thức này của đao pháp một lần nữa, không hề nôn nóng, xuất đao chậm lại, anh dần dần cũng bắt được cảm giác thế đao dẫn động thiên địa chi thế này.
Gặm xong chân hươu, Lô Ác Ác thả người từ trên cây xuống, sau cùng cũng nhớ ra là mình không thể bại lộ thân phận, lại hếch cằm lên, chắp hai tay sau lưng, khoan thai bước đến bên cạnh Sở Tịch, ra vẻ một cao nhân, khẽ vuốt cằm nói: "Không tồi, bần đạo quả nhiên không nhìn lầm ngươi, có thể ngộ đến tinh túy của bộ Du Long Đao Quyết này nhanh như vậy, trẻ nhỏ dễ dạy."
"Tiền bối." Sở Tịch ngưng lại động tác, cúi đầu nhìn chăm chăm cậu một cái, mãi đến tận khi cậu nhịn không được dùng đầu ngón tay sốt ruột cào cào ống tay áo, mới đột nhiên nói một câu không có biểu cảm, "Mặt ngài toàn là mỡ."
(Mỡ: ôi cho tui cười cái vào mặt em Ác Ác =)))) )
Cả cái mặt dính đầy dầu mỡ như con mèo ngao, may mà tên tiểu tử này còn nhớ kĩ mình đang mang hình tượng của một thế ngoại cao nhân.
Lô Ác Ác cả người cứng đờ, vội vã giơ tay lên lau mặt một cái, tay vừa mới cầm chân hươu nướng, cẩu thả quẹt một cái thế này, cái trán vốn sạch sẽ nay dính nguyên vệt mỡ. Sở Tịch quay lưng về phía cậu tiếp tục luyện đao, tránh cho khóe miệng co rúm của mình bị nhìn thấy, giọng nói đè thấp mang theo ý cười: "Hay là tiền bối đi rửa mặt đi."
"Ngươi luyện tiếp đi, không được lười biếng." Lô Ác Ác có thói quen sinh hoạt lúc còn nguyên hình còn chưa phát hiện động tác mình có gì đó không đúng, vừa quen cửa quen nẻo hướng về chỗ đầm nước của mình bên kia đi tới, vừa không quên ân cần giáo huấn Sở Tịch vô cùng chuyên nghiệp: "Ngươi phải cô đọng đao ý của mình..."
Khoan đã, là mình đó hở? Cái mặt bẩn thỉu này, sao so với ký ức còn xấu hơn vầy nè? Nhìn trên mặt nước phản chiếu ra cái mặt mèo ngao của mình, Lô Ác Ác không thể yêu mến gương mặt của mình nổi.
Ở phía sau Sở Tịch bất đắc dĩ thu đao, mình còn chưa nhắc thì y đã biểu hiện như quá quen thuộc với nơi này, không hề giống một cao nhân đắc đạo vân du ngang qua. Có điều gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia quả nhiên phong phú như mình tưởng tượng, đáng yêu vô cùng, khiến cho người ta muốn ghẹo một cái.
HẾT CHƯƠNG .
Mỡ: Vì ăn mà lộ rồi em ạ =)) Dám làm xằng làm bậy, có ngày bị "ăn" không còn một mảnh.
Hu ra! Ngạc nhiên chưa? chương luôn nhé =))
Tui tâm sự mỏng xí ạ, quý vị có nghe đến cười xéo quai hàm chưa? Là thật đấy, LÀ THẬT! Tui đang bị nè, bây giời nói chuyện cứ như mới phẫu thuật thẩm mỹ xong ý, không dám mở miệng lớn OTL. Khổ nhất là lúc ăn cơm hiu hiu hiu T_T