Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương :
Cái cánh rốt cuộc cũng được thả ra, Lô Ác Ác cũng không dám nhúc nhích, bé ngoan cúi thấp đầu nhận sai, dùng khóe mắt liếc trộm sắc mặt của Sở Tịch.
"Nâng chân trái lên." Sở Tịch không hề bị lay động, ngước mắt nhàn nhàn quét Lô Ác Ác một chút. Lô Ác Ác nghe lời nhấc chân lên, giơ cái đùi trái cao lên giữa không trung, tạo hình ra bộ dáng Kim Kê Độc Lập (gà đứng một chân).
Một tấm da thú bị Lô Ác Ác đạp dưới vuốt theo đó cũng bị móc lên, theo động tác của cậu mà lay động giữa không trung, nhìn hình dáng coi bộ là quần da thú của Sở Tịch, bất quá bây giờ không chỉ ướt chèm nhẹp, mà còn bị móng vuốt sắc bén của Lô Ác Ác chọt cho bốn cái lỗ chói lọi.
Lô Ác Ác trừng mắt nhìn cái quần tội ác này, vuốt vuốt rục rà rục rịch, cực kì muốn hủy thi diệt tích.
"Lần này bỏ qua." Giơ tay lấy cái quần từ móng vuốt Lô Ác Ác xuống, Sở Tịch không muốn thừa nhận Lô Ác Ác vừa giải thích đã lấy lòng anh, vẫn trầm mặt, lời nói mang theo chút uy hiếp: "Không được có lần sau. Ác Ác, nếu tái phạm thì ta thật sự phải đánh em một trận, cho em nhớ lâu một chút."
(Mỡ: tui đổi thành ta – em nhé, vì Tịch ca biết rồi)
Hù ai đó! Lô Ác Ác vừa nghe lời này lập tức đắc ý đứng lên, ưỡn ngực ra, vợ cũng không đánh lại đại vương ta, đánh thì đánh thôi!
"....Ác Ác." Cái bộ dạng này rõ ràng không có sợ chút nào, Sở Tịch cảm thấy gân xanh hằn lên thái dương mình, bản mặt than sắp không giữ vững được, thật sự muốn đánh y một trận ghê! Đánh cho cái mông không sưng không được!
Lại nghĩ đến vũ lực chênh lệch giữa mình và Lô Ác Ác, đặc biệt là hình người của y có một thân võ đạo tu vi hơn mình xa, Sở Tịch thấy cả người không ổn rồi. Bây giờ so với việc báo thù, anh cho rằng mục đích khiến cho mình liều mạng tăng thực lực còn có một cái, đó là có thể đánh Lô Ác Ác.
Còn bây giờ, Sở Tịch cầm cái quần đi về phía cái ao, giọng nói bay vào tai Lô Ác Ác: "Còn nữa, nếu như không nghe lời, không có thịt ăn." Tiếp theo lại bắt đầu liệt kê ra từng thứ từng thứ thuộc lòng nói: "Còn toàn xà yến, nhất điểu bát thực, trân ngư kỳ tịch...."
Không, không cho ta ăn thịt?
Lô Ác Ác trợn tròn mắt, cùm cụp cùm cụp vặn vẹo cổ nhìn về phía Sở Tịch, vẻ mặt như bị sét đánh.
Toàn xà yến? Nghe ra khẳng định sẽ ngon như toàn ngưu yến! Nhất điểu bát thực? Mặc kệ chim gì thì ăn cũng ngon! Trân ngư kỳ tịch? Nghe tới cá là thấy ngon rồi! Sở Tịch vừa đọc lên như vậy, cậu lập tức nuốt nước miếng, không nhin được dùng cánh nhọn chùi chùi miệng.
Trời ạ! Thế gian này đối xử tàn nhẫn nhất với cậu cùng lắm cũng chỉ có thế này thôi!
"Sở Tịch ó...." Lô Ác Ác chạy chậm tới, kề sát sau lưng Sở Tịch đang múc nước, đem cái đầu to đặt trên vai anh, dụi dụi, tiếng gọi kéo dài nhão nhẹt mềm mại: "Sở Tịch ó...nghe lời....ta có thể nghe lời...."
"Hả?" Giơ tay đem cái đầu bự trên vai đẩy ra, Sở Tịch nhíu mày, lại không nhanh không chậm nói mang theo chút khiển trách: "Đừng có nghịch, ta đang múc nước."
Lô Ác Ác lập tức ló đầu ra ngậm thùng gỗ trên tay Sở Tịch, hàm hồ nói: "Ta giúp anh múc nước!"
Múc nước, Lô Ác Ác ngoáy mông vui vẻ đem thùng nước tới trước mặt Sở Tịch, Sở Tịch cầm lên cái quần ở một bên, lạnh nhạt nói: "Chờ ta giặt quần đã."
"Ta giúp anh giặt!" Lô Ác Ác vội vã dùng móng móc cái quần trong tay anh, chân chó vô cùng.
"Với cái móng này của em thì sao giặt?" Sở Tịch vỗ cái chân gà của cậu ra, rất tự nhiên ra lệnh: "Biến thành người rồi làm."
Cũng đúng ha, móng vuốt sắc bén lợi hại chỉ thích hợp săn bắt, không thể nào làm cái chuyện giặt đồ khéo léo thế này, Lô Ác Ác hơi lắc người đã hóa thành hình người, sau đó vươn bàn tay về phía Sở Tịch, chờ chút, hình như có gì đó hơi sai thì phải?
Lô Ác Ác cả người cứng đờ, trong nháy mắt đứng hình, bản thân mình hình như quên cái gì đó...
"Phong Lan đạo trưởng."
Một tiếng gọi khí định thần nhàn đã kêu hồn phách bỏ nhà ra đi của Lô Ác Ác về. Cậu ngửa đầu nhìn về phía Sở Tịch, khuôn mặt nhỏ bé trắng xanh muốn phát khóc: "Sở, Sở Tịch éc, anh nhận lầm người rồi, ha ha! Ha ha!"bg-ssp-{height:px}
"Thật sao?" Sở Tịch không tỏ rõ ý kiến, cầm cái quần ném tới cánh tay cứng đờ giữa không trung của cậu, "Trí nhớ của ta rất tốt, ánh mắt cũng không tồi, hẳn là không nhận lầm người, đúng không, tiền bối?"
Cánh tay trầm xuống, Lô Ác Ác theo quán tính nghiêng người về phía trước, chon đầu xuống, hận không thể chui luôn đầu giấu vào tay áo, một cái quần ướt cũng không nặng đến như vậy, chỉ là cậu không dám nhìn đến khuôn mặt than lạnh lùng nghiêm túc kia của Sở Tịch chút nào a!
Sở Tịch nâng đầu cậu lên, không cho cậu cơ hội làm gà rụt đầu, một đường xách lên cổ áo phía sau trường bào mang cả người đến chỗ chậu gỗ lớn phía trước không xa, vô cùng dịu dàng sờ sờ mái tóc ngũ sắc lộng lẫy kia: "Giặt đi."
Xuôi theo sức của Sở Tịch, Lô Ác Ác bé ngoan ngồi xổm xuống, ngâm quần da thú trong chậu gỗ, hai ngón tay nắm lấy ống quần rẽ trái ba vòng, lại quẹo phải ba vòng, còn đang giãy chết, trong miệng thì cằn nhằn cảu nhảu nghĩ linh tinh: "Anh nhận lầm người rồi, nhận lầm người, ta không phải Phong Lan đạo trưởng, thiệt không phải mà..."
Qua một hồi, phía chân trời sắp hửng sáng, Lô đại vương ngẩng đầu, méo miệng nhìn về phía Sở quản đốc bất lương đen tối đang giám sát, tội nghiệp kêu lên: "Sở, Sở Tịch, ta không biết giặt, cái này giặt làm sao?"
"Chẳng phải chính em nói giúp ta giặt sao?" Sở Tịch lúc này mới cúi người, giả bộ làm ra dáng vẻ kiểm tra thành quả công tác của Lô Ác Ác, lắc đầu nói: "Giặt không sạch thì không xong đâu."
Đôi mắt Lô Ác Ác hơi đảo, lại xuất ra một chiêu đối phó Sở Tịch vô cùng hữu hiệu, quay người một cái, thuận thế dán gò má lên lồng ngực trần trụi của Sở Tịch, vẫn như trước mà vừa dụi vừa chơi xấu mềm mại mở miệng kêu: "Sở Tịch, ó"
"Ác Ác." Bắp thịt cả ngưởi Sở Tịch căng cứng, cứng đờ trong chốc lát mới vươn tay đẩy Lô Ác Ác ra, thấp giọng trách: "Không được dụi lung tung!"
Quần áo để thay của anh không nhiều, cũng không muốn lén lút vuốt trụ một phen, một ngưởi nam nhân nín nhịn vài tháng một chút cũng không chịu nổi trêu chọc này!
Bề ngoài là một mỹ thiếu niên, bên trong Lô Ác Ác là một hán tử thô lỗ cuồng dã, chuyện vừa nãy hạ móng đã quên mất, thấy Sở Tịch giặt quần ở đây thì lại bắt đầu đảo quanh anh, cuối cùng ngồi xổm cạnh chậu gỗ, tò mò hỏi: "Sở Tịch, sao hơn nửa đêm anh ở đây giặt đồ vậy a?"
".....Ban ngày bận quá, không có giờ." Sắc mặt Sở Tịch không hề thay đổi, động tác trong tay càng gọn gàng, sau đó liền đổi giọng hỏi: "Ác Ác, không phải là em nên giải thích chuyện của em sao? Tiền bối? Phong Lan đạo trưởng là tên thật của em?"
"Không phải! Ta tên Lô Ác Ác." Lô Ác Ác chột dạ theo thói quen cào cào móng, phát hiện hai chân gà đã biến thành tứ chi của người, dứt khoát ngồi xổm xuống dịch dịch, ngón tay cào cào trên mặt đất, vừa cào vừa lắc đầu: "A, thật ra Phong Lan đạo trưởng là một vị sư huynh có giao tình rất tốt với người nuôi gà, nghe nói là đại đệ tử của chưởng môn Thái Trạch sơn, rất hung tợn!"
"Thái Trạch sơn?" Màu mắt Sở Tịch thêm âm trầm, đó là nơi lần thứ hai nghe từ trong miệng Lô Ác Ác. Chuyện phát sinh đêm nay khiến anh không thể bỏ mặc Lô Ác Ác hồ nháo, vốn ý nghĩ ban đầu muốn từ từ thăm dò cũng bị khát khao không cách nào áp chế thay thế, vì lẽ đó anh mới trực tiếp tháo bỏ lớp ngụy trang vụng về của Lô Ác Ác, bây giờ, anh cảm thấy hứng thú nhất chính là thân phận Lô Ác Ác rốt cuộc có lai lịch gì.
Đối với Lô Ác Ác, Sở Tịch xem như đã thấu hiểu, căn bản cũng không thể sử dụng phương pháp uyển chuyển gì cho cam, anh thẳng thắn mở miệng hỏi: "Thái Trạch sơn là nơi em ở trước đây? Cũng ở trên hành tinh này sao? Chỗ đó còn có những người khác?"
Lô Ác Ác lắc đầu, nhăn mặt khổ sở suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết giải thích với Sở Tịch ra sao, hiểu biết của cậu cũng nửa vời, sau cùng không thể làm gì khác hơn là ấp úng nói: "Ta vốn sống ở nơi gọi là tu chân giới, khi đó bầu trời bị đánh thủng, không biết bằng cách nào ta bị rơi đến đây."
Từ nhỏ lớn lên ở hành tinh Thâm Lam có khoa học kĩ thuật phát triển cũng như nền văn minh phồn hóa ở Liên minh Hoa Hạ, Sở Tịch lúc không có nhiệm vụ cũng thỉnh thoảng xem kênh giải trí trên mạng lưới thông tin, trước khi anh gặp chuyện, công ty giải trí Hắc Hà của hành tinh mẹ tung ra một bộ phim chính kịch xuyên không nổi tiếng một thời, nội dung chính là một người xuyên qua từ Trái Đất cổ trên con đường phấn đấu."
Không lẽ từ một thế giới khác xuyên đến? Nghe được lời nói của Lô Ác Ác, trong đầu Sở Tịch nhất thời nghĩ đến bộ phim này, ngay lập tức sắc mặt âm trầm, nhớ đến nó đồng thời cũng nhớ đến lúc Cơ Thừa Hi nhân lúc thời gian nghỉ phép lôi kéo anh đi xem bộ phim này.
Từng là người đáng tin tưởng nhất, cuối cùng lại là người phản bội ra tay độc ác nhất, sao có thể không hận?
Giữa lúc hai mắt Sở Tịch dần tối tăm, thiếu niên vốn nãy giờ vẫn ngồi xổm một bên bỗng nhảy cẫng lên, một phát nắm lấy cánh tay anh kéo dậy, phấn khỏi hét lớn: "Mặt trời mọc rồi!"
Lời còn chưa dứt, Lô Ác Ác đã buông tay chạy về phía cây đại thu cao nhất kia, giữa đường biến trở lại chú gà cao ba mét, nhảy phốc lên đầu ngọn cây cao nhất, hướng về ánh mai tảng sáng trong chớp mắt nghển cổ gáy vang: "Ò ó o o....."
Ánh sáng cắt ngang bóng tối, Sở Tịch đứng dưới tán cây, kinh ngạc mà nhìn bóng người Lô Ác Ác được dát lên một vầng ánh sáng rực rỡ, tất cả mờ mịt trong nháy mắt rút đi như nước thủy triều.
HẾT CHƯƠNG .
Va – lung – tung vui vẻ!!! Có ai đi chơi với gấu hông? Editor FA nên ở nhà nha...Dành riêng cho những ai FA giống Mỡ, F.A nghĩa là Fallen Angel = thiên thần sa ngã nha. Chúng ta là thần tiên không được phép động lòng phàm đâu....