Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Mỡ Mỡ

Chương :

"Cẩn thận!" Mắt thấy Lô Ác Ác hóa thân thành trăm trượng đang nhảy xuống vực vẫn ngẩng cao đầu hướng về phía mình vẫn bày ra cái tạo hình kim kê sáng sí, gân xanh bên thái dương Sở Tịch hằn lên, dùng hết nội lực quát lên một tiếng lớn: "Phía sau!"

"Ầm!"

Tiếng nói của anh chưa dứt, một cái đuôi rắn vô cùng tráng kiện to lớn đã quật về phía gà lớn, bởi vì đối phương né ra phía sau nên đã vỗ vào đất ngổn ngang trăm mối, chỉ một thoáng chốc đã nổ vang ầm ầm, cát đá vawmg tung tóe, đập vỡ ra một mảng núi đá cứng rắn, độ tàn phá kia có thể so với công kích của một khẩu đại bác.

Một đòn đánh lén trật lất, đuôi rắn thuận thế quét ngang, một lần nữa hất lên tung tóe các mảnh đá vụn, cây cối xung quanh là những đứa xui nhất đầu tiên, trực tiếp bị cái sức mạnh khổng lồ này nghiền ép ra bã. Gà lớn trăm trượng có kim quang lượn lờ, không lùi mà còn lao tới, bay nhào tiến lên, hai bộ vuốt sắc bén vỗ vào đuôi rắn, lập tức lấy máu trên cái đuôi rắn thô dày của con rắn vảy xanh.

Rắn lớn bị đau, đuôi rắn cuồng điên càn quét, liều mạng bỏ qua cặp vuốt sắc bén có thể xuyên qua hộ thể của mình, quay ngược lại, há mở cái miệng to như chậu máu táp về phía gà lớn. Lô Ác Ác không chút nào yếu thế, thậm chí còn hung mãnh hơn so với đối phương, hai cánh điên cuồng vỗ vỗ, hai vuốt xé xuống một mảng vảy lớn khiến cho máu thịt tung tóe, ra sức tránh thoát không để cho thân rắn quấn quanh mình, hướng một đường mổ vào mắt rắn.

Hai con cự thú hình thể khổng lồ chém gϊếŧ nhau một trận, cả vách núi bị chấn động ầm ầm liên tục, từng khối từng khối núi đá bị va sụp, từng cây từng cây đại thụ che trời bị gãy nát, tiếng gà gáy rắn khè đi kèm với tiếng nổ vang không ngừng vang vọng khắp núi rừng. Trận chiến đáng sợ và khí tức hung thú khuếch tán, khiến cho những con thú lớn xung quanh trong phạm vi bán kính trăm dặm đều không ngừng sợ hãi, dồn dập chạy trốn tứ tán, rời xa khỏi chiến trường tránh cho bản thân bị tai bay vạ gió.

Sở Tịch đứng trên núi cao đã ngừng thở, hái mắt đã hoàn toàn biến thành màu tím, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hai con thú khổng lồ chém gϊếŧ nhau dưới vách núi. Anh đã từng trải qua cuộc chiến đấu quy mô còn khốc liệt to lớn hơn thế này, chiến tranh trong vũ trụ tinh không yên tĩnh mà tàn khốc, hở một chút chính là hàng trăm hàng ngàn chiến hạm đánh nhau, để rồi binh lính lên đến con số hàng ngàn hàng vạn cứ thế mà im hơi lặng tiếng bị tiêu diệt cùng với ảnh lửa nổ tung.

Nhưng hình ảnh thú khổng lồ chém gϊếŧ lẫn nhau trước mắt như một đoạn sử thi khiến cho sâu tận bên trong Sở Tịch rung động, vượt qua sức mạnh khoa học kỹ thuật, dã tính chém gϊếŧ nguyên thủy chấn động lòng người, lần đầu tiên có thể nhìn thấy một vật sống có thể đạt đến khả năng cường đại đến cực hạn, khiến tâm thần anh bị khuấy động không ngớt, cả người nhiệt huyết sôi trào. Sở Tịch chính là một quân nhân thiết huyết từ trong xương tủy, hai mắt sáng quắc, mỗi một khối cơ một khúc thịt đều căng lên, ngón tay cầm đao liên tục siết chặt, vào giờ phút này, anh cực kì khát vọng mạnh mẽ, khát vọng một sức mạnh.

Mà bên dưới vách núi kia rõ ràng chú gà trống sặc sỡ cao trăm trượng kia đang chiếm thế thượng phong, khiến anh không cách nào chống cự, không thể không sâu sắc say mê.

Khoan đã, cái tên này đang làm gì! Sở Tịch say mê dáng vẻ uy vũ oai hùng của Lô Ác Ác còn chưa đến vài giây, ngay lập tức nhận ra có vấn đề.

Bên dưới vách núi khắp nơi bừa bộn, rắn khổng lồ chăm chú quấn lấy thân thể chú gà to lớn, liều cả cái thân bị móng vuốt xé rách, mở cái miệng lớn như chậu máu ra hết cỡ, mạnh mẽ nuốt lấy chú vào trong bụng. Đây là sát chiêu của con rắn, cơ thể to lớn của chú gà giãy dụa mấy lần mang tính chất tượng trưng, cho phép đối phương nuốt mình vào, thậm chí sau cùng còn khép hai cánh lại tránh cho khỏi bị kẹt ngay miệng đối phương.

Sở Tịch dám cam đoan, chính mắt mình rõ ràng thấy hóa thân con gà kia của Lô Ác Ác bị rắn khổng lồ nuốt cho bằng hết chỉ còn chừa ra hai cái chân ở bên ngoài, sau đó hai chân còn đạp đạp lấy đà chủ động phóng vào trong bụng rắn!

"Lô Ác Ác!" Sắc mặt Sở Tịch tái nhợt, nghiên răng nghiến lợi kêu một tiếng, nhấc đao lên nhanh chóng leo xuống, dù biết rõ ràng Lô Ác Ác chiếm thượng phong không thể dễ dàng cứ như thế bị nuốt, anh vẫn không thể nào an tâm mà đợi – Lô Ác Ác, em đúng là ngày nào còn không đánh thì ngày đó liền trèo phòng mở ngói!

Ngay lúc anh trèo xuống vách núi, con rắn bên dưới bất chợt vặn vẹo kịch liệt, đuôi rắn điên cuồng quất xung quanh, tiếng khè khè thê thảm hòa cùng với tiếng nổ vang liên tục rung động màng nhĩ Sở Tịch.

Thân đao cắm sâu vào vách đá, một tay Sở Tịch cố định bản thân, nửa chếch thân mình quay đầu nhìn bên dưới. Lần này đôi mắt nhìn kĩ, anh liền phát hiện, bụng của con rắn lớn không biết khi nào đã nổ ra một cái lỗ thủng lớn, đoạn thân giữa của con rắn gần như nát bét bây giờ chỉ biết lăn lộn vặn vẹo giãy chết.

Còn Lô Ác Ác đâu? Cậu hiện tại đang treo trên cành của một gốc cây sinh trưởng trên vách đá cách Sở Tịch không xa, còn rất có tinh thần, nghển cổ hướng Sở Tịch kêu lớn, thấy Sở Tịch nhìn mình, còn đắc ý vung một cánh lên vẫy a vẫy.

Nhìn đi, vợ nhất định là bị sự anh dũng vô địch của đại vương ta làm cho sợ ngây người rồi, nếu không thì tại sao lại sững sợ không phản ứng!

Kêu vài tiếng vẫn không thấy Sở Tịch chuyển động thân thể lại đây, Lô Ác Ác vẫn còn rất đắc ý, nếu như bây giờ không phải không cso khí lực, cậu nhất định phải nhảy xuống, đứng bên cạnh con rắn lớn co giật gần chết nghển cổ hát vang một khúc, khoe khoang công tích vĩ đại của mình với vợ một phen.

Sở Tịch vặn vẹo quay đầu lại, mặt quay vào vách đá hít sâu một hơi, nhắm mắt lại thu liễm sắc tím trong con ngươi, lúc này mới quay người, hướng về phía con gà trống đáng ăn đòn leo qua một cành cây vắt ngang. Vẻ ngoài của anh vẫn trấn định, nhưng thật ra tâm thần đã đại loạn, cũng không chú ý đến Lô Ác Ác vẫn đang treo ở cành cây kia đã bò lên.

Bò đến bên một bên cây, bản thân anh dừng chân ở vách đá, một tay cắm đao cố định, một tay khác sờ mào gà của Lô Ác Ác. Xác định nhiệt độ ấm nóng dưới bàn tay, tim của anh mới chính thức được thả xuống, đường nét của chiếc cằm cứng rắn lạnh lẽo đã căng chặt, ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm Lô Ác Ác.bg-ssp-{height:px}

"Sở Tịch, ta không có sức!" Bị anh nhìn chăm chú đến độ chột dạ, Lô Ác Ác cũng không dám đắc ý nữa, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây vẫn không dám đối diện với cặp mắt xanh sẫm kia, "Quả vỏ tím ta nhờ anh mang theo giúp đâu?"

Trái cây này là thứ khôi phục yêu lực rất tốt, chỉ có điều vỏ mỏng giòn dễ bị rách, mà vỏ một khi bị rách, linh khí sẽ mất hết, biến thành một thứ quả bỏ đi không dùng được, bởi lẽ đó mà Lô Ác Ác ra ngoài không mang theo nó. Lần này vì đối đầu với rắn khổng lồ, Lô Ác Ác không phải một ít chuẩn bị cũng không làm, mà ít nhất thì tất cả quả vỏ tím cất trong ổ đều mang theo, cậu đánh nhau không tiện giữ, cho nên giao cho Sở Tịch ở lại trên vách bảo quản dùm.

"Để lại trên vách núi cùng với gùi dây leo rồi." Mặt than của Sở Tịch trơ ra, chuyện quá gấp, anh không chú ý tới mà cầm theo vật này, lúc đó trong lòng chỉ nghĩ đến việc cấp tốc đào Lô Ác Ác từ trong bụng rắn ra.

Có điều chính mình lại rối loạn mất bình tĩnh vì chuyện này, Sở Tịch không để bất kì kẻ nào nhìn ra đầu mối, sắc mặt anh không hề thay đổi, đánh giá trạng thái Lô Ác Ác đang treo trên cây, trầm giọng hỏi: "Còn có thể biến thành hình người không?"

"Ó..." theo ánh mắt của anh cúi xuống nhìn mình một chút, Lô Ác Ác cũng ý thức được với cái hình thể này bây giờ Sở Tịch cũng khiêng không nổi, liền vội vàng gật đầu, ở trên cây khô xoay người, ngay lập tức hóa thành thiếu niên. Nhưng ngặt nỗi bởi vì tư thế vươn mình nằm nhoài trên cành cây, trường bào trên người cậu vừa vặn bị chạc cây móc lại, lộ ra hai cẳng chân mềm mại trắng nõn.

Lô Ác Ác vẫn như thế không ý thức được, thấy vạt áo choàng bị móc, bản thân mình hiện giờ không chút khí lực nương tay nương chân ngồi xuống, giơ chân lay cái chạc cây kia. Vừa nhấc chân một cái, chỉ một động tác, áo choàng lại bị cỡn lên một đoạt, lộ ra cái đùi trắng nõn.

Khụ, hình người của Lô đại vương luôn qua loa cho xong, trường bào trên người này là do lông vũ hóa thành, để cho bớt việc, cậu cứ hóa ra cái trường bào như thế, kỳ thực bên dưới, cái gì gì đó cũng không có.

"Ác Ác," cánh tay Sở Tịch đưa ra nửa đường cứng đờ, ánh mắt không tự chủ rơi vào cặp chân trắng nõn cùng cái đùi còn trắng hơn được áo choàng sặc sỡ làm cho nổi bật thêm, gian nan mở miệng: "Em không phải là...vẫn cứ trần trụi dưới trường bào này chứ?"

"Trần trụi?" Cái từ này đối với Lô Ác Ác là một từ mới, cậu căn cứ vào suy nghĩ của Sở Tịch, bỗng nhiên tỉnh ngộ, khá là tán thưởng gật đầu liên tục: "Đúng rồi, đúng là trần trụi, từ này rất chuẩn xác."

"...."

"Sở Tịch?" Thấy Sở Tịch cứng đờ không nhúc nhích, Lô Ác Ác không nhịn được mở miệng hối thúc: "Mau khiêng ta lên a!"

Cả người mềm nhuyễn vô lực như con gà bệnh có thể làm hỏng khí khái anh hùng của Lô đại vương ta, đặc biệt là trước mặt vợ, phải mau mau ăn quả vỏ tím mới được!

Đâu chỉ là một con gà bệnh, bây giờ còn là một con bạch trảm kê, nhìn qua thơm ngon khiến người ta nuốt nước bọt – tâm tư trong đầu Sở Tịch trong nhất thời như chú ngựa thoát cương nhảy chồm lên, bên ngoài vẫn là gương mặt than bình tĩnh tự tin, một tay mò tới ôm lấy cái eo nhỏ của Lô Ác Ác, cứ như vậy một tay ôm cậu, hướng lên trên vách núi mà bò tới.

Đến vách núi, Sở Tịch ấn Lô Ác Ác lên tấm da thú, cầm quả vỏ tím trong gùi nhét vào ngực cậu, quay người đi đến đứng ngay rìa vách núi – hai tai của Sở thiếu hồng lên hết trơn rồi.

Cái tên hán tử thô lỗ Lô Ác Ác này không phát hiện Sở Tịch có gì không đúng, răng rắc răng rắc gặm trái cây, yêu lực khôi phục hai phần, sau cùng lại mạnh mẽ có khí lực lại.

Cậu phủi mông một cái nhảy lên, chạy tới đứng sóng vai với Sở Tịch bên rìa vách núi, cúi xuống nhìn con rắn khổng lồ đã hoàn toàn tắt thở, dùng vai đụng đụng Sở Tịch, mặt than Sở Tịch cứng đơ, nhìn gò má cậu, cơ bắp không tự giác căng lên, nơi được thiếu niên đơn bạc đụng tới cũng nóng lên.

"Sở Tịch, nhìn kìa!" Lô Ác Ác dùng một khí thế phóng khoáng như chỉ vào giang sơn, đem thứ ám muội chưa kịp sinh sôi đã càn quét sạch sẽ từ trong trứng nước, dõng dạc nói: "Một đống thịt thật lớn!"

HẾT CHƯƠNG .

Mỡ: mấy nay ham chơi =))) Nay có giờ làm chương. Em Ác Ác cứ thế mà lộ hàng câu dẫn người ta, thế này em muốn anh sống sao!!!!! Sở Tịch nghẹn muốn chết ha ha ha ha....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio