Edit: Mỡ Mỡ
Chương :
"Hóa ra là như vậy." Nhìn thấy phản ứng của Sở Tịch, Thiên Cơ Tử nghĩ ngợi một chút rồi xem lại ghi chép của hệ thống sát hạch một lần nữa, lập tức cười tủm tỉm khoát tay một cái rồi nói: "Chớ lo lắng, ta sẽ không gây bất lợi cho cậu ta. Có cơ hội gặp gỡ một vị Tuần Sát Sứ dự bị là vận may của ta đến rồi."
"Xin hỏi tiền bối..."
Sở Tịch vẫn chưa hỏi xong thì bị y cắt ngang: "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, muốn giải thích cặn kẽ phiền phức lắm, ta cũng không có kiên nhẫn làm việc này."
Nói xong, một vệt sáng bay đến trước mặt Sở Tịch, Sở Tịch vươn tay đón lấy, vừa cúi đầu nhìn thì thấy trong lòng bàn tay là một khối đá trong suốt to bằng móng tay.
"Con chip bên trong là thứ ngươi muốn." Thiên Cơ Tử nháy mắt một cái, trên má trái xuất hiện một lúm đồng tiền mờ nhạt, "Có điều ngươi phải đi đến một nơi khác mới có thể mở được khóa quyền hạn. Ta để lại trên hành tinh này một chiến giáp đời thứ ba của dòng Thương, chính là Thương Lẫm, một chiếc chiến hạm đời thứ mười Thương Lam. Thủ trận nơi này là Thương Lẫm, nó sẽ dẫn ngươi đi tìm Thương Lam, chính thức được ta giao lại Thiên Cơ khóa quyết và tư cách đệ tử nhập môn Thiên Cơ vực.
Sở Tịch nắm chặt con chip trong tay, một vật đến từ nền văn minh cấp chín, đối với bất kì người nào cũng là bảo vật vô giá. Bất quá anh vẫn chưa bị choáng váng đầu óc mà thấp giọng hỏi: "Tiền bối, vậy tôi cần phải bỏ ra thứ gì?"
Đánh giá kĩ càng Sở Tịch một phen, ánh mắt Thiên Cơ Tử mang theo sự tán thưởng, vuốt cằm mình cười nói: "Không sai, ngươi đúng là rất tỉnh táo. Ý chí, thông minh, ngộ tính đều thuộc thượng thừa, lại kết hợp với một đạo tử khí, đặt ở trong trăm vực chư giới ở Thiên Công tinh thì cũng là một mầm non tốt hiếm gặp, lần này không thiệt thòi, không thiệt thòi."
Y giơ tay một cái, không gian xung quanh đột nhiên biến đổi, ảo cảnh mênh mông bàng bạc trong nháy mắt biệt tích , hai người xuất hiện trên hòn đảo giữa hồ.
"Sở Tịch!"
Vốn đang cùng so tài với Thương Lẫm thì Lô Ác Ác bay ngược dứt ra, xoay chuyển cả thân một cách đẹp đẽ, phóng tới Sở Tịch nhanh như một quả pháo.
Đừng nhìn thấy thân hình Lô Ác Ác gầy yếu mảnh mai nhỏ bé, một thân trọng lượng cùng khí lực rất có giá trị, cậu như mãnh hổ vồ mồi bổ nhào một cái làm cho Sở Tịch phải lảo đảo một chút.
Sở Tịch rên lên một tiếng, lùi về sau hai bước mới đứng vững được, cái mặt lạnh lùng nghiêm lại tiếp được "thiếu niên đơn bạc" như con khỉ trên người mình.
Ạch, vợ vẫn kém như vậy, kích động một hồi chút nữa thì quên, Lô Ác Ác ỉu xìu trượt từ trên người Sở Tịch xuống, cúi đầu bày ra cái bộ dáng bé ngoan nhận sai, dùng khóe mắt ngắm trộm lồng ngực Sở Tịch – sắc mặt vợ trắng bệch, nhìn yếu cực kì, không lẽ vợ bị đại vương ta va hỏng mất rồi hở?
Đương nhiên Sở Tịch không có mong manh dễ vỡ như vậy, sắc mặt tái nhợt này cũng không phải do Lô Ác Ác vừa nãy xô tới gây ra, mà lúc nãy trong ảo cảnh đã vận dụng tử khí loại bỏ ảo cảnh nên tiêu hao quá độ, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại. Đột nhiên bị Lô Ác Ác bổ nhào đến như thế, anh nén một hơi ở ngực, mới có thể không kêu rên thành tiếng.
Nhìn Lô Ác Ác tự cho mình bí mật dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn mình, ngực Sở Tịch xem như nén lại được một hơi, túm cổ áo Lô Ác Ác nhét sau lưng mình, ngăn trở ánh mắt phóng tới từ bên kia của Thiên Cơ Tử.
Khôi giáp tiên sinh bị vứt bỏ không chút lưu tình bên kia thì lại vô cùng kích động, "ầm" một tiếng ngũ thể đầu địa, hướng đến chỗ hai người Sở Tịch và Thiên Cơ Tử xuất hiện mà bái, ồm ồm kêu: "Thương Lẫm bái kiến Thiên Cơ Quân đại nhân!"
Thiên Cơ Tử cười tủm tỉm gọi Thương Lẫm đứng dậy, ngược lại nhìn Lô Ác Ác bị Sở Tịch nghiêm ngặt ngăn trở, chắp tay nói: "Tại hạ Thiên Cơ Tử chưởng sự của Thiên Cơ vực tại Thiên Công tinh, thật vinh hạnh có thể gặp được một vị Tuần Sát Sứ dự bị tại đây."
Tâm tư Lô Ác Ác rối rắm, lại đau lòng vợ mình thân thể yếu ớt nên không nhào ra, không dám tránh thoát cái ấn tay của Sở Tịch, không thể làm gì khác hơn là thò cái đầu ra từ sau lưng anh, mi mắt cong cong hướng thanh niên kia cung kính nói: "Vãn bối Lô Ác Ác, hân hạnh gặp Thiên Cơ Quân tiền bối."bg-ssp-{height:px}
Lô đại vương chỉ là đôi lúc tuềnh toàng, cũng không phải thật sự là một đứa trẻ trâu không biết trời cao đất dày, đối mặt với vị cường giả Thiên Cơ Tử khó lường này, cậu đương nhiên sẽ không tự cao tự đại. Được người nuôi mình dạy dỗ qua, đánh không lại thì bỏ chạy, còn gặp phải đối thủ lợi hại hơn so với mình mà chạy không thoát, vậy thì phải rụt cổ lại, giả bộ làm chim cút.
(Mỡ: má ơi ông thầy dạy gì chất vậy =]]]] )
Thiên Cở Tử cười híp mắt hàn huyên cùng Lô Ác Ác, tốn không nhiều lắm công phu thì dưới nụ cười nhã nhặn của y Lô Ác Ác liền thân thiết, lao lên huyên thuyên đủ thứ chuyện, cứ một tiếng là một câu Thiên Cơ Tử đại ca.
Sở Tịch không mở miệng ngăn cản, chỉ là lẳng lặng bảo hộ Lô Ác Ác phía sau mình, anh biết rõ, người trước mặt mình đây là một nhân vật cường đại của nền văn minh cấp chín, hai người mình và Lô Ác Ác không có năng lực phản kháng lại, lúc trước trong ảo cảnh bọn họ cũng không che giấu bí mật. Bây giờ đối phương có ý định thấy sang bắt quàng làm họ với Lô Ác Ác mà không dùng vũ lực hung hăng áp bức, đúng là đã rất nể tình.
"Thiên Cơ Tử đại ca, huynh vậy là muốn đi à?" Sau cùng, lúc Thiên Cơ Tử cáo biệt, Lô Ác Ác bày ra khuôn mặt lưu luyến, ra sức vươn nửa thân trên ra khỏi sau lưng Sở Tịch, hướng về phía Thiên Cơ Tử kêu lên.
Sở Tịch nhấn cậu trở về, gân xanh trên thái dương nổi hết lên, cái tên này không lẽ đã quên bên dưới trường bào là hoàn toàn tơ huơ sao?
Trước đây chỉ có hai người là mình và Lô Ác Ác, Sở Tịch dung túng Lô Ác Ác, cũng không ép buộc cậu thay đổi, nhưng bây giờ có người ngoài ở đây, vừa nghĩ đến bộ dáng này của cậu rơi vào mắt người khác, Sở Tịch không cách nào chịu đựng nổi.
Thiên Cơ Tử cười híp mắt lơ đãng liếc qua khuôn mặt lạnh lùng ngày càng có xu hướng căng cứng của Sở Tịch, cũng không vạch trần, trái lại vẫy vẫy gọi Thương Lẫ vẫn đang đứng ngốc một bên, nói với hai người rằng: "Chăm sóc Ác Ác thật tốt, cửa sát hạch thứ ba cũng không cần, Sở Tịch, ta thu ngươi làm đệ tử kí danh, đây là ngọc bài thân phận của Thiên Cơ vực, ngươi giữ cẩn thận."
Đưa cho Sở Tịch một khối ngọc bài màu đen nhỏ mà một mặt có kí hiệu của Thiên Công tinh, mặt kia là đồ đằng của Thiên Cơ vực, Thiên Cơ Tử nhân cơ hội xoa đầu Lô Ác Ác một cái, trước ánh mắt tha thiết mong chờ của Lô Ác Ác cũng cho cậu một khối ngọc bài tương tự.
Đầu của đại vương ta chỉ có vợ mới được động vào! Lô Ác Ác nhận ngọc bài xong liền quả quyết rụt cổ tránh né tay của Thiên Cơ Tử, mới vừa rồi còn gọi người ta là đại ca, tới khi cầm được thứ tốt rồi thì tự mình chui về sau lưng Sở Tịch, đắc ý mà hiến vật quý với Sở Tịch: "Nhìn xem, hai ta là một cặp."
Sở Tịch theo ý của cậu, chập hai khối ngọc bài lại thành một, đặt ở trong lòng bàn tay, dùng bàn tay của mình nắm lấy cả hai khối ngọc bài, thấp giọng đáp một tiếng: "Ừ."
"Ta đây xem như ngoại lệ cho các người đi cửa sau rồi đó." Thiên Cơ Tử dở khóc dở cười, vì bản thân không phải làm không công một lần nên không thể không chủ động tăng độ hảo cảm: "Theo quy củ, Sở Tịch là người xuất thân từ nền văn minh thấp kém, cho dù thông qua sát hạch nhập môn, bất quá cũng chỉ có tư cách vào Thiên Công tinh trở thành một trong số hàng ngàn hàng vạn đệ tử nhập môn của Thiên Cơ vực. Kí danh đệ tử Thiên Cơ vực, có địa vị vượt xa tưởng tượng của các người."
Dừng một chút, y lại có chút lúng túng bổ sung: "Có điều trong thời gian ngắn các người không thể đi Thiên Công tinh, Thiên Cơ vực xảy ra chút chuyện nhỏ xíu, cho nên ban đầu ta mới có thể bỏ dở Chiến Bảo đang luyện chế một nửa, lưu lại một đạo ý thức mà vội trở về. Đến bây giờ trong Thiên Cơ vực cũng không an ổn, các người tới e rằng ta không bảo vệ được các ngươi."
Điều này là bởi vì Tuần Sát Sứ mặc dù được lựa chọn từ ý chí của Thiên Công tinh thì không cách nào thay đổi, người được chọn chết rồi thì Tinh Vân Châu lập tức biến mất, thế nhưng đã có người sớm nghĩ ra đối sách. Một khi phát hiện có một Tuần Sát Sứ dự bị xuất hiện sẽ đưa đến một đám người thế lực đứng đầu tranh cướp. Những đại nhân vật kia đều sẽ suy nghĩ trăm phương nghìn kế nuôi nhốt Tuần Sát Sứ dự bị, bồi dưỡng thành người phe mình để cài cắm vào Thiên Công tinh. Cường giả của chư giới bách vực Thiên Công tinh nhiều vô kể, rất nhiều người mà Thiên Cơ Tử thân là một trong các chưởng sự cũng không dám đắc tội.
Nghe xong một phen nhắc nhở và giải thích của Thiên Cơ Tử, Lô Ác Ác bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm mặt hỏi: "Thiên Cơ Tử đại ca, thời gian ngắn này là bao lâu vậy?"
"Khụ, không lâu lắm, tính theo lịch của các người thì cũng khoảng một trăm ngàn năm."
Sở Tịch sững sờ, trong thời gian ngắn? Một trăm ngàn năm?
HẾT CHƯƠNG .
Mỡ: tui nói...cái Thiên Công tinh này là trùm hố hàng người ta. Một thời gian ngắn là . năm, người ta thành hóa thạch hết bà nó rồi =))