Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mỡ Mỡ

Chương :

Giữa lúc ba người chuẩn bị cưỡng ép phá vòng vây, một tiếng nổ vang ầm lên, toàn bộ khe núi đều chấn động, tiếng kêu thê thảm của chim mặt quỷ vang vọng giữa núi, đâm vào tai người đầy đau đớn.

Một thứ ánh sáng chói lọi từ trên cao bao trùm màn đêm, vòng vây được hình thành từ vô số chim mặt quỷ bị một quả đạn pháo bắn tan tác thành một lỗ hổng. Cơ giáp đen tuyền giương cánh khổng lồ dường như có thể che kín đêm đen như một chiến thần, từ trên trời giáng xuống, đạp lên xác chim mặt quỷ thành một chỗ trũng hướng lên núi đi tới, nơi đi qua mở thành một con đường máu.

Chim mặt quỷ chỉ trong thoáng chốc đã như ong vỡ tổ, bỏ lại ba người bên này, đa số đều thét gào nhào đến bên kia, hung mãnh không sợ chết mà tấn công, mỏ nhọn vuốt sắc lít nha lít nhít. Hỏa lực có sức công phá lớn nhưng phạm vi tấn công lại không lớn lắm, sợ ngộ thương ba người trong khe núi, sau khi thu hẹp khoảng cách, cơ giáp màu đen rút lại pháo trên tay, trong tay phải xuất hiện một thanh trường thương màu bạc dài chừng mười mét tựa như một con giao long màu bạc bễ nghễ tung hoành, từng con từng con chim mặt quỷ bị xiên qua đầu, cơ bản là vẫn không đến gần được, chung quanh phạm vi mười mét cơ giáp chồng chất xác chim.

"Grào!"

"Khá lắm! Mẹ kiếp thật lợi hại!" Gã đàn ông cao lớn cả người hóa kim loại Uông Tái nện lên đầu con chim mặt quỷ không kịp trốn một đấm, đến sát bên sư tử vốn đang kinh hãi gào lên một tiếng.

Chim mặt quỷ đều bị trận doanh bên kia thu hút, cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà cuồn cuộn đánh về phía đối phương không ngớt, ba người bị bao vây rốt cuộc cũng có thời gian thở lấy hơi, dựa lưng vào vách núi, nhìn cơ giáp màu đen bên kia đại sát tứ phương, tất cả bọn họ đều kinh hoảng không thôi.

Ferrero nắm chặt thuốc trong tay, ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch, liên tục thở hổn hển, gương mặt tái nhợt bởi vì tâm tình lên xuống mà đã có chút khí sắc, im lặng nhét thuốc lại vào trong túi.

Không đến nửa giờ, chim mặt quỷ khổng lồ hung hãn vốn vây chặt trong kh núi đã bị tàn sát hết sạch, đám chim còn dư lại cũng bị cơ giáp đại phát thần uy làm cho sợ mất mật đều dồn dập bay tán loạn.

Trong khe núi nồng nặc mùi máu tanh, Vệ Long vẫn ở đằng xa xem cuộc chiến lúc này mới bay đến, vọt đến vách núi trước, thu hai cánh đáp đất biến trở về hình người, chạy đến chỗ ba người.

Sư tử Nhạc Thế cả người đẫm máu cũng biến về, là một thanh niên tóc vàng mắt vàng cao lớn, khuôn mặt anh tuấn nam tính, có điều lúc này trên mặt có mấy vết cào còn đang rướn máu, trên người cũng chồng chất vết thương, một bộ quân phục đã sắp biến thành nùi giẻ.

Hắn không để ý đến bản thân chật vật của mình, chạy đến đỡ lấy Ferroro đang lảo đảo, gấp gáp hỏi: "Ferrero, cậu thế nào rồi? Còn chịu đựng nổi không?"

"Tôi không sao." Ferrero lắc đầu, gượng người đứng vưng, đẩy tay Nhạc Thế ra mà cau mày thấp giọng trách: " Sợ cái gì! Lo cho vết thương trên người mình trước kìa, máu sắp chảy khô luôn rồi!"

Tên đàn ông lực lưỡng Uông Tái bên kia cũng giải trừ toàn thân kim loại mà vươn bàn tay lớn như cái quạt cói, như bắt gà con mà nhào tới chộp lấy Vệ Long, thô lỗ cười lớn nói: "Ha ha! Thằng nhóc Vệ Long cậu còn sống! Ông đây nói mà, bàn về bản lĩnh thoát thân thì mấy ai đuổi kịp cậu!"

Cho dù không kim loại hóa, Uông Tái có gen người khổng lồ cũng cao đến ba mét, cánh tay còn to hơn so với eo Vệ Long, Vệ Long vốn gầy gò như rễ cây bị gã một tay túm cổ áo phía sau mà nhấc lên, chân không chạm đất, Vệ Long giãy dụa rớt xuống, vừa khóc chít chít vừa hưng phấn cười to: "Uông Tái! Nhạc Thế, Ferrero nữa, hai người đến đây mau, xem tôi mang ai tới này!"

Nghe được cậu ta nói vậy, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía cơ giáp lớn vẫn đang quét sạch đám chim mặt quỷ tàn dư, trong lòng đã sớm có phỏng đoán. Uông Tái kích động mà nhấc Vệ Long lên đến nỗi run cầm cập, ồm ồm hỏi: "Là tướng quân? Là tướng quân phải không?" Nhìn Vệ Long gật đầu, gã ta vuốt vuốt cái đầu mo bóng loáng mà cười ha hả, "Không sai, ông đây nhìn thấy mãnh liệt như vậy biết ngay là tướng quân!"

Ferrero đang giúp Nhạc Thế ấn lại miệng vết thương lớn sau lưng, sắc mặt còn khó coi hơn lúc trước, cho dù nghe được lời của đám Vệ Long, tâm trạng vốn nặng nè cũng không thả lỏng được bao nhiêu. Bởi vì y phát hiện thương thế của Nhạc Thế còn nghiêm trọng hơn y tưởng, có hai chỗ động mạch bị xé rách, máu chảy ào ào không cầm được, đừng nói họ một đường lưu vong vốn đã hết thuốc trên người, coi như là có thuốc cầm đi chăng nữa, đối với vết thương nặng như thế này xem như cũng vô ích.

"Rốt cuộc cũng tìm được tướng quân, cậu sao còn giữ cái vẻ mặt nghiêm trang như thế, cười một cái nào!" Thanh niên tóc vàng mắt vàng cười híp mắt, cười tỏa nắng, tinh thần bởi vì mất máu nhiều mà nhanh chóng uể oải, giọng thì vẫn như cũ sang sảng: "Vừa rồi tôi đã định cướp lấy thuốc trong tay cậu, tôi vốn bị thương nặng như thế, tự bạo coi như còn được lời. Không nghi tới tướng quân đến cứu chúng ta. Tốt quá, mọi người đều sống sót, cậu được an toàn..."

Tiếng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, hai mắt như ánh mặt trời cung dần dần ảm đạm, Ferrero dùng sức đè chặt vết thương, hung hăng nói: "Câm miệng! Ráng lên, tướng quân đã tới, vậy thì vừa lúc chúng ta đi tìm đám người đội trưởng Al!"

May sao trong đội cận vệ có một dị năng giả hệ chữa trị cấp sáu, tình huống lúc đó quá hỗn loạn, ba người bọn họ tạo thành một nhóm, đội trưởng Al thì lại che chở cho hai người một là dị năng giả có sức chiến đấu kém cùng với dị năng giả hệ chữa trị, trong đợt thú triều đã bị tách ra.

Trong lòng Nhạc Thế rất rõ ràng, bản thân mình cũng không chỗng đỡ nổi đến lúc tìm được, nhưng hẵn vẫn nhếch miệng, khó khăn cười với Ferrero, thấp giọng đáp: "Tốt."

"Nhạc Thế?"

"Nhạc Thế làm sao vậy?"

Hai người Vệ Long Uông Tải bên kia cũng phát hiện tình huống bên này khác thường, vây quanh lại, thấy máu từ người Nhạc Thế chảy ra đã đọng thành một bãi lớn.

"Mẹ nó! Mày Nhạc Thế cái thằng chết bầm này bị thương nặng như vậy sao không nói sớm!" Thấy cảnh này, gã đầu trọc bạo phát tính khí, giống như một con thú khổng lồ phát điên, mạnh mẽ đấm một cái xuống đất, gầm lên: "Ferrero cậu phát ngốc cái gì vậy! Nhanh cầm máu cho nó! Cầm máu đi!"

Vệ Long cũng ngơ ngác, lập tức phản ứng lại, quay người về phía cơ giá bên kia đang dọn sạch tàn dư chim mặt quỷ mà lao nhanh qua, vừa chạy vừa hét" "Tướng quân! Tướng quân! Kệ đám chim đó đi, cứu người trước!"bg-ssp-{height:px}

Trong khoang điều khiển ở ngực, Sở Tịch vốn đang liên hệ với hệ thống điều khiển Thương Lẫm thì cắt đứt, để Thương Lẫm tự mình tiếp tục chiến đấu, bản thân mình thì cầm đao nhảy một cái ra khỏi khoang điều khiển, tay trái còn cầm theo một đoạn cành non của cây quỷ.

Nhìn thấy cành cây trong tay Sở Tịch, Vệ Long thở phào nhẹ nhõm, gạt nước mắt, vội vã theo Sở Tịch chạy lại chỗ đám Ferrero. May là trước khi xuất phát, bọn họ cắt vài đoạn từ cành non dài hai mét kia mang tới, bằng không bây giờ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội luôn kề vai sát cánh mình bị thương nặng mà chết.

Uông Tái bỗng nhiên đứng lên, đón Sở Tịch, ồm ồm la lên: "Tướng quân, Nhạc Thế cậu ta..."

"Yên tâm." Sở Tịch lướt qua gã, đến cạnh Nhạc Thế, ra lệnh với Ferrero vẫn ép lên vết thương: "Ferrero, buông tay."

Ferrero không chút do dự mà lập tức buông lỏng tay, một đôi mắt lạnh lẽo bướng bỉnh chăm chú nhìn Sở Tịch, khàn giọng nói: "Tướng quân, cứu anh ta."

Tầm mắt Nhạc Thế bắt đầu mơ hồ, bất quá lúc ánh mắt nhìn thấy bóng người Sở Tịch, hắn ta vẫn cố sức nhếch khóe miệng, hé ra nụ cười nhe răng trợn mắt: "Tướng quân, dù sao cũng sắp chết rồi, tôi nhất định phải đem thắc mắc mình luôn mang mà hỏi."

Khạc một ngụm máu, hắn thở hổn hển, tích trữ một hơi cuối cùng nghiêm mặt hỏi: "Nhiều năm như vậy mà ngài vẫn độc thân, xưa nay cho dù nam nữ cũng không rớ, tôi vẫn luôn tò mò, tướng quân không phải ngài lãnh cảm đấy chứ?"

"...." Ferrero ban đầu vặn vẹo, yên lặng siết nắm đấm, cái tên này, cho dù sắp chết mà vẫn còn bộ dáng tiện như vậy! Nhưng mà, nếu anh ta chết, móng tay cắt ngắn sạch sẽ của Ferrero đâm vào lòng bàn tay, nghĩa là sau này mình cũng không thấy được nụ cười tiện hề hề của anh ta nữa?

"Con bà nó!" Gã đầu trọc lực lưỡng bên kia bị hắn chọc tức chửi ầm lên: "Trước sau cũng chết mà thằng nhóc mày còn lo chuyện không đâu! Trong não mày toàn thịt à! Tướng quân lãnh cảm thì mắc mớ gì, hỏi cái rắm á!"

Vệ Long che mặt, rụt cổ lại lui về phía sau, nhìn cái mặt đơ ra kia của Sở Tịch một chút, yên lặng thắp một ngọn nến trong lòng cho họ.

"Tôi có tay phải." Sở Tịch từ tốn nói một câu.

Anh hai ba cái đã kéo được đống vải nát trên người Nhạc Thế, tước vỏ cành cây, bôi mủ cây sền sệt lên những vết thương sâu tận xương kia.

Cách làm đơn giản mà thô bạo như thé, làm cho sắc mặt Ferrero càng trắng hơn, dị năng giả hệ chữa trị cũng chưa chắc cứu được, tướng quân cứ thế mà bôi mủ cây, có tác dụng không?

"Tướng quân!" Uông Tái trừng đôi mắt to như quả chuông, nói với Sở Tịch: "Vết thương lớn như vậy, bôi đồ chơi này được không vậy?" Chưa từng nghe nói Liên minh có loại thuốc nào bôi một cái có thể cứu mạng, xử lý vết thương sâu tận xương như vậy, ít nhất là cũng phải khâu lại cầm máu chứ?

"Đương nhiên có thể, đây chính là mủ cây tôi vất vả giành được từ cây quỷ." Lô Ác Ác không biết từ lúc nào cũng đã theo tới đang đứng ngoài vũng máu, đến cạnh Nhạc Thế thăm dò vết thương, thấy Sở Tịch đã thoa mủ cây, cũng thở phào nhẹ nhõm theo, đắc ý nói: "Chỉ cần anh ta khổng phải bị cắt thành hai đoạn, thoa mủ cây là có thể sống tốt."

"Nói linh tinh cái gì!" Uông Tái quay đầu, trợn mắt với thiếu niên quái dị không biết ở đâu chui ra: "Thằng quỷ nhỏ ở đâu chui ra, lăn sang một góc chơi! Đây không phải chỗ mày góp vui!"

Lô Ác Ác đầu tiên là sững sờ, sau đó trợn tròn mắt, không thèm tốn hơi thừa lời mà xắn tay áo, chuẩn bị ra tay đập cho tên lớn con này một trận trước.

"Uông Tái, câm miệng!" Bản thân Sở Tịch cũng không nỡ nói nặng lời một câu với Lô Ác Ác, sao có thể khoan dung kẻ khác quát mắng Lô Ác Ác. Anh lạnh mặt khẽ quát một tiếng, quay người dùng sống đao gõ một cái trên đùi gã trọc to con.

Một cái này mang theo lực không nhỏ, Uông Tái bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị nên lảo đảo hai bước, gã da dày thịt béo, một chút cũng không sao, chỉ là tức đến độ đỏ mặt mà kêu lên: "Tướng quân!:

Lúc này, Nhạc Thế sợ hãi kêu lên một tiếng mới hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy vết thương vốn còn chảy máu ồ ạt trên người hắn sau khi được phủ một lớp mủ cây trong suốt, vậy mà cầm máu, hơn nữa còn có thể thấy đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

HẾT CHƯƠNG

Mỡ: Ferroro => Ferrero nhe mọi người, bữa mắt kèm nhèm. Có gì tui sửa chương trước sau.

Ui mẹ ơi, cái chỗ anh Sở nói câu: "Tôi có tay phải" mà tui cười muốn chớt =)))

Không liên quan mà xin lỗi mọi người, mấy nay iêm ham chơi đi chơi, sáng nay còn đi coi Người Kiến, có cái đoạn bà vợ ông Hank Pym nhập vào Scott í, Paul Rudd diễn cái đoạn đó cười chết, mắt thâm tình nhìn ông Hank, còn vuốt má nữa chớ =)))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio