Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Chương
Trong thung lũng, Lô Ác Ác có chút mơ hồ, đứng trên một nhánh cây, mờ mịt nhìn bốn phía một vòng, lông vũ lộng lẫy toàn thân đều đột ngột xù ra, bày ra tạo hình hai cánh ôm đầu đầy quỷ dị.
Lúc trước mỗi lần Lô Ác Ác chạy tới trộm nhánh cây chơi, cả đám đại thụ bên trong thung lũng đều giống như bị chọc tổ ong vò vẽ, một khi cậu rơi vào bên trong, ngay lập tức sẽ bị vô số đại thụ giương nanh múa vuốt bao vây hoàn toàn, tiếp theo chính là đại hội nhánh cây đánh gà lăn qua lăn lại.
Thế nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn không giống so với khi trước, Lô Ác Ác đã dùng cánh ôm đầu đem mình cuộn thành một quả cầu, đợi đến lúc bị quất bay vù vù vù, kết quả cậu vừa mới đến trên một gốc đại thụ, đại thụ chung quanh liền nhao nhao nhổ rễ cây từ trong lòng đất ra bên ngoài, giống như chú thỏ bị kinh sợ, di chuyển rễ cây lùi về sau.
Trong chớp mắt, lấy cây đại thụ Lô Ác Ác đứng trên làm tâm, tạo thành một khu vực chân không hình tròn khổng lồ, đại thụ phân nhánh lui lại quá lố phanh không kịp, cùng đại thụ chung quanh đụng vào nhau, nhánh cây rễ cây cuốn thành một cục, một số đại thụ phân nhánh chạy chậm, rễ cây quá nhiều tự mình trượt chân, bị đại thụ bên cạnh dùng cành mò lên, kéo lấy cùng đi, khung cảnh hỗn loạn cỡ nào tốt hơn hết đừng nên đếm xỉa tới.
Mà nhánh cây vừa vặn bị móng vuốt Lô Ác Ác giẫm lên kia toàn thân cành lá run run một trận rầm rầm, sau đó liều mạng chậm rãi lắc lư, giãy giụa, phấp phới, ý đồ biểu đạt thiện ý của mình.
"Nhìn ta...... Thân thiện...cỡ nào"
"Cỡ nào... Thân thiện..."
"Con gà kia ... Ngươi đừng chạy..."
"Đừng chạy..."
"Cành non... Tùy ngươi bẻ..."
"Tùy ngươi bẻ..."
Trên vách núi, Dove giữ chức phiên dịch không tự giác liền ngâm nga, chuẩn bị ngân vang thì bỗng nhiên kịp phản ứng, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán —— cái cây này nói chuyện không chỉ có chậm nuốt nuốt, hơn nữa còn ma tính mười phần!
Sở Tịch nghe được cũng đầy đầu hắc tuyến, quay người mang Dove tiến vào sau lưng khoang ngực cơ giáp, ngay lập tức cơ giáp vung cánh lớn, cũng đi theo từ trên vách núi nhào về phía thung lũng. Biết Lô Ác Ác chạy xuống dưới trước là muốn chơi một phen giống như trước, vốn là Sở Tịch tính toán đợi Lô Ác Ác chơi đã ghiền lần nữa trong thung lũng, thế nhưng nhìn tình huống hiện tại, anh vẫn là nên mang theo Dove có thể giáo tiếp cùng cây quỷ ngay lập tức đi xuống mới được.
"Ó —— ó ——"
Không có xe ngồi miễn phí, Lô Ác Ác chỉ có thể tự mình nhảy xuống cây nhánh, đi tìm thân cây quỷ. Lúc ở trên vách núi cậu đã nhìn chằm chằm chính xác thân cây quỷ giấu ở đâu, lúc này bắt đầu chuyển động về hướng bên kia.
Chỉ thấy theo sự di chuyển của một con gà trống hoa nho nhỏ, khu vực chân không quay xung quanh to như vậy cũng di động theo, một gốc lại một gốc đại thụ nhao nhao phấp phới cành lá, nhiệt tình đong đưa, vậy mà có thể nhìn ra một cỗ hương vị nịnh nọt. Mà ở một bên khác, thân cây quỷ cũng khó khăn kéo lấy một đống bùn đất lớn di chuyển hướng về phía Lô Ác Ác, đại thụ phân nhánh hai bên xoạt xoạt xoạt tạo ra một đường thẳng tắp xông tới.
Từ trên nhìn xuống, biển cây trong thung lũng là một hình ảnh khiến người ta dở khóc dở cười: một cái vòng tròn cùng một đường thẳng đang không ngừng hướng về phía lẫn nhau áp sát vào, giống như một cái bánh bao thịt lớn lăn về phía trước, sau đó là một chiếc đũa nhắm chuẩn để chọc vào.
Không chỉ có đám người ở lại bên trong Thương Lam hoàn toàn không nghĩ ra, Lô Ác Ác phía dưới cũng vậy, lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ một đường đi lên phía trước bốn phía đều là đại thụ giương nanh múa vuốt lấy cành sắp hai bên đường hoan nghênh, trong lòng kinh ngạc.
Rốt cục, bánh bao cùng đũa hội hợp. Hai hàng đại thụ trước mắt vù một cái tách ra một đường lớn, nhìn thấy đại thụ với một bộ rễ cây kéo theo một đống đất được mấy đại thụ khác nâng lên xuất hiện trước mắt mình, y chang như Quốc vương đi tuần, Lô Ác Ác há hốc mồm, bị chấn động thật sâu —— hay ghê, có phái đoàn cây nữa chớ!
Thương Lẫm khép cánh lớn lại, hạ xuống bên cạnh Lô Ác Ác, Sở Tịch mang theo Dove từ khoang ngực cơ giáp đi ra. Sở Tịch đến trước người Lô Ác Ác, theo thói quen đưa tay giúp cậu sửa sang lại lông vũ có vẻ lộn xộn, lúc này mới đem lực chú ý chuyển qua trên thân cây quỷ đối diện.
Lô Ác Ác trợn mắt há mồm, thân thể đã vô thức cúi thấp một chút thuận tiện cho động tác của người đàn ông phía trước, chờ được ôn nhu sờ sờ lông, cậu mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu trông mong nhìn Sở Tịch, ó một tiếng.
Làm sao bây giờ, khí thế của Lô Đại vương lại so không bằng một gốc cây đần!
"Em so với nó có khí thế hơn nhiều, đừng nóng vội, chờ về sau ta sẽ để cho em ra sân so phái đoàn với nó." Sở Tịch đã sớm luyện thành tuyệt kĩ một giây sau liền hiểu ánh mắt của con gà trống này, vỗ vỗ cánh cậu, thuần thục an ủi Lô Ác Ác bị đả kích: "Quay về em huấn luyện tốt những con chim mặt quỷ kia, đến lúc đó đi ra cũng trang bị hai đội hộ vệ mang theo người, ta cho người chế tạo thêm xe kéo, thế nào?"
Theo lời nói Sở Tịch, trong đầu tưởng tượng đến cái hình ảnh kia, Lô Ác Ác hai mắt lập tức lập lòe tỏa sáng, trong lòng sướng vô cùng, đầu to tiến đến bờ vai Sở Tịch cọ cọ: "Ó o ——"
Dove một bên che mắt, căn rang vuốt răng hổ một phen, không thể không cả gan cắt ngang bọn họ, chỉ vào thân cây quỷ bị thả trên mặt đất nói: "Em cảm thấy nó kì thật cũng không muốn bị nâng lên, mà thân thể suy yếu đến độ bản thân đi không được rồi."bg-ssp-{height:px}
Theo Dove chỉ nhìn sang, nhìn kĩ, Lô Ác Ác tâm tư cẩu thả như thế mà cũng phát hiện không đúng. Đại thụ trước mắt cành lá khô héo, ỉu xìu ũ rũ cụp xuống, trên cành lá có từng đường từng đường da bị nứt nẻ, vỏ cây màu nâu cũng mất đi độ bóng, tựa như toàn bộ sinh cơ bên trong đều sắp bị móc sạch.
Lúc trước Lô Ác Ác đến còn có mấy trăm rễ mới sinh cành cũng khô cạn, chỉ còn có tán cây chỗ cao nhất rải rác mười mấy nhánh vẫn còn ở đó. Thân cây quỷ nằm trên mặt đất, lộ ra đất bên ngoài rễ cây còn có chút co quắp, đổ rào rào chấn động rớt xuống không ít bùn đất.
Run lẩy bẩy mà đứng vững vàng, thân cây quỷ liền cong lên mấy nhánh cây thô to nhất, răng rắc một tiếng, đem một cành non trên tán cây bẻ gãy, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt Lô Ác Ác, thấy cậu bất động, còn dùng một nhánh cây đẩy bên cạnh chân cậu. Tiếp theo tiếng răng rắc một tiếng theo một tiếng vang lên, chẳng bao lâu, mười mấy nhánh cây non đều được chồng chất trước móng Lô Ác Ác.
"Cành non... Đều cho ngươi... Cho ngươi..."
Nhìn cây quỷ ddauw nhánh cây qua, Lô Ác Ác liền mở ra hai cánh bảo hộ Sở Tịch sau lưng, lui về sau vài mét, ngay tiếp theo cũng đẩy Dove bên cạnh lùi về phía sau mình, cậu da dày thịt béo không sợ kịch độc cây quỷ, những người khác lại không được, dính một chút toàn thân sẽ cứng ngắc không thể động đậy.
Chẳng qua hành động kì quái tiếp theo của cây quỷ làm cho động tác của Lô Ác Ác dừng lại, hoang mang không thôi nhìn thấy một đống cành non bị đẩy tới, cái cây ngốc này hôm nay bị gì vậy? Trước kia mình trộm một nhánh cây chơi có thể bị nó giương nanh múa vuốt đuổi theo thật xa, hôm nay làm sao hào phóng như vậy hả?
"Nó nói, những cành non này đều cho anh." Dove nhô đầu từ sau lưng Lô Ác Ác ra, nhìn một chút vào đại thụ thẳng tắp đang ngượng ngùng xoay a xoay, ánh mắt rơi vào thân cành khô cạn cùng vết nứt trên vỏ cây trải rộng, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Bản thân cậu là một người dị thực tinh, trên người có đặc tính của thực vật, so với người khác rõ ràng hơn, một cái cây biến thành cái dạng hiện tại có bao nhiêu đau đớn.
Phiên dịch cho hai người Lô Ác Ác cùng Sở Tịch xong, Dove hút hút cái mũi, điều động dị năng trong cơ thể, đem lời nói của mình phối hợp với sóng ý thức đặc thù truyền lại cho thân cây quỷ trước mắt: "Ngươi muốn làm gì? Có phải có chỗ nào cần hỗ trợ không?"
"Ừm... Ủa... Hả?" (tama: Thực ra chỉ là một dàn từ ân ân ân, không ngờ ra tiếng việt mình lại phong phú như vậy :))
Sóng ý thức dạo quanh một vòng, cây quỷ chậm chạm mới phản ứng được, sinh vật kì quái trước mắt này lại nói chuyện với mình! Từ tán cây đến rễ cây của nó rung lên một cái thật mạnh, lập tức cứng ngắc dùng cành cây to vừa mới đẩy cành non bên chân Lô Ác Ác chỉ chỉ thân cây mình, chậm rì rì truyền lại một luồng sóng ý thức: "Ngươi... Đang... Hỏi ta... sao?"
Một câu vô cùng đơn giản, nó trọn vẹn năm phút đồng hồ mới biểu đạt ra. Lô Ác Ác tính tình nóng nảy, nghe người phiên dịch Dove một hồi lâu mới phun ra một chữ, gấp đến độ dùng móng vuốt đào, không ngừng thúc giục: "Cậu nói nhanh lên đi! Đừng ấp a ấp úng nữa!"
Dove bất đắc dĩ vuốt vuốt tay, cái cây này nói chuyện chậm như vậy, cậu cũng không có cách nào mà!
Mãi chờ đến lúc cây quỷ hỏi xong một câu, Dove vội vàng trả lời: "Đúng, là ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi cần chúng ta hỗ trợ sao?"
"Ừm." Lại chậm rì rì truyền tới một luồng sóng ý thức, thân cây quỷ xoay xoay thân cây, đưa qua một đầu rễ cây, từng cái chậm rãi từ từ hướng Lô Ác Ác: "Gà xấu... Ngươi giúp ta... bắt... Côn trùng... đi... Ta..."
Vẫn chưa nói xong, liền bị Lô Ác Ác một vuốt giẫm lên rễ cây kia, vừa nghe đến lời Dove phiên dịch gọi mình là "gà xấu", Lô Ác Ác lập tức liền ưỡn ngực, nghĩa chính ngôn từ mà uốn nắn nó: "Cây ngốc, cái gì gọi là gà xấu! Gọi Lô Đại vương!"
Rễ cây quỷ lắc một cái, một đống đất trên rễ cũng đổ rào rào xuống theo, bùn đất bao trùm rễ chính cũng lộ ra một khối, bên trên một khối rễ cây không lớn, vậy mà rậm rạp chằng chịt một đống u nhọt sần sùi mọc kí sinh trên đó.
Nhìn thấy trên rễ chính cây quỷ xuất hiện thứ kia, Dove sắc mặt vù một chút liền thay đổi, kinh hô một tiếng, bỗng nhiên nhảy ra phía sau xa đến mấy mét, sắc mặt trắng bệch, giọng phát run ngay cả âm điệu cũng biến đổi: "Trùng, là tổ trùng! Là tổ trùng!!"
Lô Ác Ác bị phản ứng dữ dội đột nhiên xuất hiện của Dove làm cho giật nảy mình, đầu ngón chân vô thức dùng sức, bẻ gãy rễ cây giẫm dưới vuốt.
Ánh mắt Sở Tịch như đông lại, thần sắc lập tức ngưng trọng, một đôi mắt tím nhìn chằm chằm rễ chính cây quỷ, cái u lộ ra ngoài đó nhìn rất quen mắt, lần trước Lô Ác Ác đã từng bắt một cái về, bên trong tất cả đều là trứng trùng chưa nở.
Lúc đó anh chỉ là có dự cảm không tốt trong lòng, cũng không nhận ra bên trong túi mềm màu vàng sẫm tràn đầy trứng trùng dịch nhờn là cái gì, lần trước mang về nghiên cứu một trận không ra kết quả, hỏi qua Thương Lẫm, trong kho tài liệu bên trong Thương Lẫm tài liệu về chuyện khác ngoài phương diện chiến đấu lại ít đến thảm thương, cũng không nói ra tin tức gì có giá trị. Bởi vì khi đó vội vàng xuất phát đi cứu đội cận vệ cùng những người khác, anh liền đem nó đi thiêu hủy vùi lấp.
Không nghĩ tới cái naỳ lại chính là ổ trùng Dove vừa nhắc tới liền phát run.
"Lô... Đại... vương..."
Bên kia ý thức cây quỷ rốt cục chạy một vòng, lên tiếng khụ khụ kêu một tiếng, động tác vừa nãy hơi bị lớn, tựa hồ là rễ cây chính bị ổ trùng kí sinh đầy rất đau, cả cây đều run rẩy, nửa đầu rễ bị Lô Ác Ác một vuốt bẻ gãy còn dư lại cũng co rúm ró.
Nhìn hình dáng nó đáng thương, Lô Ác Ác rút cái vuốt kia về , có chút ngượng ngùng quay đầu nói: "Cái kia, ngươi chớ run, không phải chỉ là chút côn trùng thôi sao, ta giúp ngươi bắt!"
HẾT CHƯƠNG