Chương
Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Lô Ác Ác nhiệt tình mười phần, không bao lâu liền dọn dẹp sạch sẽ u nhọt trên rễ chính cây quỷ. Cậu là tên ngốc gan lớn, người khác nhìn thấy túi trùng màu vàng sẫm rậm rạp chi chít kia phủ kín rễ cây lồi lên chuyển động, khó tránh khỏi tê cả da đầu, nhưng trong mắt Lô Đại vương, những thứ này chẳng qua là một đống túi mềm vung vuốt liền có thể cắt đi mà thôi, một chút khiêu chiến cũng không có.
Túi trùng cuối cùng từ rễ cây bị tróc ra, lăn xuống mặt đất, cây quỷ toàn thân một trận loạn chiến, từ tán cây đến thân cây đều múa may quay cuồng, uốn éo một hồi lâu, dường như là còn không thể tin mình đã khỏi, nó đem rễ chính nằm trên mặt đất, run lẩy bẩy, cẩn thận từng li từng tí nhón rễ đi vài bước.
"Côn trùng... Không có... Không có..."
"Không có... Không có..."
"Không có..."
Lô Ác Ác giũ giũ lông vũ, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực lên, cái đuôi cũng tinh thần phấn chấn vểnh lên, vây quanh túi trùng lăn đầy đất bước đi thong thả một vòng, đi thong thả đi thong thả, bước chân không để ý liền ngoặt một cái, cong bước đến trước mặt Sở Tịch.
Thấy Sở Tịch một mực nhìn chăm chú túi trùng lăn đầy đất bên kia, không có nhìn về hướng trên người mình, móng vuốt Lô Ác Ác cào cào trên mặt đất, xoay người, dùng thân thể uy vũ hùng tráng chắn ánh mắt Sở Tịch.
Những túi trùng nát kia có gì đáng xem, vợ thế nào không nhìn ta đây? Thế nào còn không khen ta? Là đại vương ta tróc hết đó ó!
Sở Tịch làm sao lại không biết tiểu tâm tư kia của cậu, đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt căng cứng nhu hòa xuống, thu hồi ánh mắt đối với cậu lộ ra nụ cười ôn nhu, một bên thuần thục giúp cậu sửa sang lông vũ một bên khích lệ nói: "Làm rất tốt, quả nhiên vẫn là Ác Ác em lợi hại nhất."
Ó o, đại vương ta phải rụt rè chút, không thể được khen hai câu liền lên mặt, mở cánh ra bày ra tạo hình gà vàng giương cánh phối hợp với Sở Tịch giúp mình sửa sang lông vũ, Lô Ác Ác lại quay đầu ra, không nhìn Sở Tịch, vợ cười đến đẹp mắt như vậy, có chút xấu hổ ó!
"Tướng quân!" Dove bên kia kinh hoảng kêu to lên, nhánh cây dài trong tay chỉ hướng trên mặt đất cách đó không xa: "Những cái túi trùng kia đang di chuyển!"
Chỉ thấy trên mặt đất từng đoàn từng đoàn túi mềm màu vàng sẫm giống như có sinh mệnh, phồng lên lặng yên chuyển động, xem bộ dáng là muốn chui vào trong đất. Sở Tịch trở tay, rút cổ đao cắm một bên, tiếng xé gió vang lên, đâm vào túi trùng lợi hại nhất cách đó không xa.
Thế nhưng không nghĩ tới, một đao rót vào nội lực này của anh, vậy mà không thể đâm thủng một cái túi mềm màu vàng sẫm to bằng đầu người, giống như là đâm vào trong đầm lầy, lực đạo trên đao bị đẩy ra, đao cũng trượt rơi xuống mặt đất.
Sở Tịch nhăn lông mày lại, cổ đao của anh cùng móng vuốt Lô Ác Ác mặc dù không thể so sánh, nhưng một đao rót vào nội lực, vậy mà qua loa như thế liền bị một cái túi trùng chặn lại, cái thứ mềm oặt kia giống như nhận lấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ngược lại nhúc nhích càng thêm kịch liệt, một nửa thân đã chui vào trong đất.
Các túi trùng khác cũng rục rịch theo, hoàn toàn không tính chui vào trong đất, mà là ngọ nguậy, đem mục tiêu đặt trên người những sinh vật sống khác, ngoại trừ khu vực Lô Ác Ác cùng Sở Tịch hai người đứng không có túi trùng dám đến gần, chung quanh đại thụ kể cả Dove bên trong có khí tức sinh mệnh, đều trở thành mục tiêu bọn chúng muốn kí sinh, còn có không ít túi lại hướng thân cây quỷ đang hưng phấn vặn vẹo đi qua vây quanh.
Đáng thương cây quỷ nếm nhiều đau đầu trên cái thứ này, sớm đã bị dọa cho sợ rồi, cũng không đoái hoài tới mà cao hứng, cả cây đều đổ rào rào đến run rẩy, hoảng hốt muốn lui về sau. Nhưng thân cây nó phản ứng nhanh, tư duy lại chậm chạp, kết quả là vừa sốt ruột liền lộn xộn, từng nhánh rễ cây thủng trăm ngàn lỗ thô to trượt chân lẫn nhau, còn chưa chạy mấy bước, liền tự đem rễ chính của nó và nhánh cây muốn giúp đỡ đan thành một nùi.
"Vô dụng!" Mặt Dove trong nháy mắt lại xám ngoét, mắt vừa mới thấy một màn Lô Đại vương một vuốt xé xuống một cái túi trùng, tạo thành cho cậu chấn động quá lớn, để cậu suýt nữa quên một đặc tính khác của túi trùng. Cậu cuống quít lùi về phía sau, một phát bắt được rễ câu quỷ che kín vết sẹo, ý định đem nó kéo ra sau, ngoài miệng kêu lên: "Tướng quân, mau tránh ra! Những túi trùng này căn bản không tiêu diệt được! Phía ngoài túi da bọn chúng không có khả năng bị phá hư, mọi lúc đều có thể kí sinh đến trên người những sinh vật khác!"
Tiếng nói còn chưa dứt, chỉ thấy Lô Ác Ác vừa mới còn rụt rè giương cánh tùy ý Sở Tịch sửa sang lông vũ gáy vang một tiếng, khí thế hung hăng nhào về phía chỗ túi trùng kia.
Còn dám không thành thật! "Xì xì!"
Còn muốn hại cây ngốc! "Xì xì!"
Vậy mà để vợ của đại vương ta thật mất mặt trước tiểu đệ! "Xì xì!" "Xì xì!" "Xì xì!"
Chỉ nghe thấy âm thanh vỡ ra liên tiếp không ngừng vang lên liên miên, người nghe được không hiểu có loại cảm giác rất thoải mái. Dove lại một lần nữa nhìn trợn mắt há mồm, miệng mở lớn, hơn nửa ngày chưa tỉnh hồn lại, cây quỷ bên cạnh đang chậm rì rì đem rễ mình đan thành cuộn tháo ra, thấy cảnh này, động tác cũng cứng lại, hai nhánh rễ thật vất vả rút ra cùng hai nhánh cây cong lại ở giữa không trung cứng lại thành hai cái vòng tròn lớn, y hệt Dove trợn tròn to hai mắt ên cạnh.
"Lô... Lô... Đại... Vương... Thật... Thật... Lợi... Hại..."bg-ssp-{height:px}
Một tầng túi da mềm bao quanh bên ngoài những cái túi trùng kia có bao nhiêu khó trị, không có người nào so với cây quỷ rõ ràng hơn. Thời điểm vừa mới bắt đầu phát hiện rễ chính của mình bị thứ này kí sinh, cây quỷ không phải không thử qua, thế nhưng nó bất kể như thế nào đều đâm không thủng tầng túi da mềm oặt kia, cũng không có cách nào đem nó từ trên rễ mình giật xuống, thứ này tựa như giòi trong xương, một khi kí sinh lên thig không lấy được, trừ khi tất cả lực sinh mệnh đều bị hút khô.
Thế nhưng những túi trùng nó bó rễ bó nhánh đều không có biện pháp chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết trước mắt này, ở dưới chân gà trống hoa mơ sặc sỡ, liền giống như giấy, một vuốt xé một cái, trong chớp mắt, trên mặt đất chảy đầy trứng trùng.
Trong nháy mắt này, thân thể Lô Đại vương chỉ cao hơn ba mét trong ý thức cây quỷ trở nên cao lớn uy vũ vô hạn. Cái cây tư duy chậm chạp này vặn vẹo uốn éo thân cây, mấy nhánh rễ cây chồng chất vết thương đâm trên mặt đất, trên nhánh cây khô héo lá cây rầm rầm run lên, ngay đó đại thụ chung quanh cũng đều đem tán cây hướng về vị trí Lô Ác Ác, cành lá rầm rầm run lên.
Đối với những túi trùng trứng chưa hoàn toàn nở này mà nói, Lô Ác Ác quả thực là khắc tinh của bọn nó, một đôi vuốt sắc khiến tầng bao bọc bên ngoài túi da chúng nó dựa vào làm loạn không có chút nào sức chống cự nào. Không hấp thu đầy đủ năng lượng cùng lực sinh mệnh trứng trùng không nở ra trùng thú, mà lúc trứng trùng không nở cũng là thời kì bọn chúng yếu nhất, một khi mất đi túi da bảo hộ, ngay cả một một ngọn lửa bình bình thường thường đều có thể tiêu hủy những trứng trùng này.
Còn vài túi trùng giãy dụa muốn chui xuống lòng đất trốn, nhưng ở loại trạng thái bọn chúng dựa vào kí sinh này, tốc độ nhúc nhích cũng không nhanh bằng tốc độ Lô Đại vương, không đến một chốc, đều bị một vuốt xé rách.
Thẳng đến khi giải quyết cái túi trùng cuối cùng, Lô Ác Ác mới dừng lại, nhảy sang một bên, đem móng vuốt bẩn thỉu trên mặt đất từ từ, quay đầu ngắm trộm Sở Tịch bên cạnh. Sở Tịch vừa mới kiểm tra bổ sung để tránh còn sót, dùng đao lựa ra một cục túi trùng gian xảo ngụy trang thành khối bùn, đưa đến bên cạnh vuốt Lô Ác Ác để cậu xé rách xử lí sạch, bây giờ đang ra lệnh cơ giáp bên kia đưa chút nước dự phòng đến cho Lô Ác Ác rửa móng vuốt.
Một nhánh cây hình mũi nhọn còn khô héo thăm dò qua, xấu hổ lộc cộc trước mặt Lô Ác Ác vặn vẹo hai lần, cố gắng vẽ ra một hình dạng xinh đẹp, phía trên run rẩy hai mảnh lá cây hình bầu dục giống như hai cái tay nhỏ vẫy vẫy với Lô Ác Ác.
Dove ôm đầu, buông lỏng tay vẫn một mực siết chặt nhánh rễ cây quỷ, mình nhất định là hôm nay nhận nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ lắm, không phải thế sao cảm giác giống như đầu lưỡi có chút run lên, thân thể cũng rất cứng ngắt đến độ không động đậy được?
"Ầm!"
Một bên kì quái đánh giá cử chỉ quỷ dị của nhánh cây cản trước mắt, Lô Ác Ác một bên buông vuốt phải xuống, nâng móng trái lên đưa cho Sở Tịch, còn chưa cọ rửa sạch sẽ, liền nghe thấy âm thanh vật thể ngã xuống bên kia truyền đến.
Hai người quay đầu nhìn lại, cậu nhóc bên kia toàn thân cứng ngắt, giống như khúc gỗ, thẳng tắp té lăn trên đất, hai cánh tay còn duy trì lấy tư thế quỷ dị nửa nâng bất lực. Sở Tịch sắc mặt biến hóa, buông móng vuốt Lô Ác Ác ra, phóng qua, chạy tới bên cạnh Dove, một bên kiểm tra trên người cậu chỗ nào bị thương, một bên trầm giọng hỏi: "Thế nào?"
Dove há miệng, nhưng bởi vì bắp thịt cả người đều cứng ngắt mà nói không ra lời, chỉ có mắt còn có thể chuyển động, gấp đến độ một đôi tròng mắt xanh nhạt dùng sức chuyển động không ngừng —— cậu cũng không biết mình làm sao đột nhiên liền không thể động đậy !
"Dove!" "Dove thế nào!" "Mau đi xem một chút!"
Bên trong Thương Lam dừng trên khoảng không trên thung lũng, thấy cảnh này, sắc mặt tất cả mọi người đại biến, Uông Tái một đấm nện vào màn ảnh trước mặt, Gigi lạnh đi, chất giọng trầm hơn so với nữ giới thông thường nghe có vẻ lạnh lùng trách mắng: "Gấp cái gì!" Nhưng mà thời điểm nói chuyện,mu bàn tay cầm đao của cô đã nhô lên đường gân xanh.
"Có tướng quân ở phía dưới, sẽ không để Dove xảy ra chuyện." Ferrero trầm giọng nói, ánh mắt đảo qua thân thể căng thẳng chân trái đã bước ra của đội trưởng Al. Al thần sắc lạnh lùng trên mặt cứng đờ, đem chân trầm mặc thu hồi lại.
Bên trong đội cận vệ bọn họ những người có dị năng cao cấp, Dove có sức chiến đấu yếu nhất, thân thể người bình thường yếu đuối cũng bởi vì sinh hoạt lưu lạc trước kia cùng không sở hữu dị năng, luôn luôn phụ trách làm việc hậu cần, chỉ có lúc cần dùng đến dị năng có thể cùng bất kì sinh vật khác nói chuyện của cậu, mới có thể đem cậu mang ra làm nhiệm vụ.
Mà trong sơn cốc, Lô Ác Ác vẫy vẫy nước trên móng vuốt, nhanh nhanh nhẹn nhẹn bước đi thong thả tới, dùng cánh vỗ vỗ vai Sở Tịch. Sở Tịch quay đầu, xem xét bộ dáng của cậu liền nhẹ nhàng thở ra, hỏi một câu: "Ác Ác?"
Từ trên mặt Lô Ác Ác lông vũ đang che kín, Sở Tịch rõ ràng nhìn ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, bên trong cặp mắt đen bóng quay tròn chuyển động cũng lóe ra ánh mắt xấu xa không có ý tốt.
"Cậu ta dính độc cây quỷ, cho nên toàn thân mới cứng ngắc, không có việc gì, cho cậu ta ăn một chút nấm quỷ là xong ngay đây." Nói xong, Lô Ác Ác còn lùa kéo Dove nằm trên mặt đất cứng thành khúc gỗ một chút, xì xào xì xào một trận cười: "Cậu vừa mới đụng phải cây ngốc đúng hông, nó cũng không thể đụng bậy."
Lúc Lô Ác Ác nói chuyện, cây quỷ bên cạnh cảm thấy không đúng, đem nhánh rễ cây chậm rì rì co về, là đầu rễ vừa mới bị Dove túm lấy.
"Cây... đúng..." Một luồng sóng ý thức từ bên trong tán cây nghiêng vây xem Dove không thể động đậy truyền tới: "Không... Nấm..."
HẾT CHƯƠNG
Mỡ: he he chap liên tiếp, hem có tốt lành gì đâu, chuẩn bị lặn tiếp đó, đăng trừ hao đó mà =)))