Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Mỡ Mỡ

Chương :

Lại nói về Lô Ác Ác, từ nhỏ đã là chú gà trống tự lập lại có tâm tính lạc quan, lúc trước khi các tiểu yêu khác liều mạng tu luyện trên đỉnh núi thì cậu cần cù chăm chỉ trông coi vườn thuốc, rồi khi tu thành hình người không cẩn thận dẫn đến vẻ ngoài không vừa ý, tuy có chút buồn nhưng vẫn thanh thản làm một chú gà và nếm trải đời sống nhân sinh cơ bản vốn có của một chú gà, có thể nói trong nhóm yêu tu thì cậu được xem là gương mặt tiêu biểu.

Cho nên ngay khi trông thấy cái ổ cỏ của mình đẹp rực rỡ trên đường tha mồi về, Lô đại vương vốn có thói quen lôi thôi bỗng sững sờ.

Cái này là cái ổ của mình đó hở? Đứng ở cửa hốc cây, Lô Ác Ác giơ một chân đứng hoa tay múa chân cả buổi, ngốc nghếch không dám vác cái chân gà dơ hầy của mình đi vào.

Sở Tịch đi tới, tay trái bắt được móng vuốt đang giơ ra giữa chừng của Lô Ác Ác, còn tay phải thì cầm một miếng da thú mà lau sạch sẽ vết bùn đất dính trên đó. Sau khi lau xong, anh vỗ vỗ cái đùi gà chắc nịch còn lại, dùng động tác ra hiệu cho Lô Ác Ác đổi bên và nói: "Thả xuống, đổi bên."

Mệnh lệnh của anh mang theo một ngữ khí rất tự nhiên, còn Lô Ác Ác thì ngu ngơ đứng trên một chân, đưa cái chân còn chưa được lau vươn ra. Khi Sở Tịch lau sạch sẽ xong, Lô Ác Ác mới thấy có cái gì sai sai, sao tự nhiên mình nghe lời dữ vậy ta? Ê khoan từ từ, sao miếng da thú này hơi bị quen mắt dợ?

Chẳng phải cái này là miếng da báo gấm mình thích nhất sao! Lô đại vương trợn trừng mà nhìn chằm chằm tay Sở Tịch, nhìn xuyên qua vết máu dính trên đó còn thấy rõ những đốm hoa gấm như lửa đỏ trên da báo, bẩn đến thế này thì vợ yêu mặc như thế nào đây trời!

Sở Tịch cúi đầu nhìn tay mình, ánh mắt này...không lẽ thích tấm da này sao, hèn chi trong cái đống da lông thì nhìn miếng này sờn cũ nhất, trên mặt còn bị vài vết móc do vuốt móc thủng lỗ chỗ, nhìn là biết thường xuyên bị chà đạp.

Trong lòng nghĩ như thế, anh vòng qua cửa hốc cây chặn lối Lô Ác Ác rồi ném tấm da thú đã bẩn về một góc, xoay người đi vào trong ổ mà cầm lấy thanh đao của mình, sau đó đi thẳng đến chỗ con mồi. Lô Ác Ác xoay xoay cái mông đi theo anh tới tới lui lui, khi thấy anh đã bắt đầu chuyên tâm xử lý con hươu nào đó, móng vuốt mới vươn đến chỗ bụi cỏ lôi tấm da thú kia ra, một bên nhét tấm da giấu dưới cánh, một bên thì len lén quay đầu ngắm trộm về phía Sở Tịch, một bộ dạng lấm la lấm lét.

Sở Tịch vẫn trơ mặt giả điên như không biết gì, giơ tay chém xuống một nhát, sau một hồi liền xả một con hươu dài tới năm mét thành nhiều khúc. Xử lý tấm da hươu xong xuôi rồi ném sang một bên, còn thịt thì thái thành từng khối từng khối đều tăm tắp, bởi vì không rõ thực đơn của Lô Ác Ác thế nào nên anh giữ luôn phần nội tạng.

Người đàn ông cởi trần, bắp thịt săn chắc màu mật ong ánh lên sự lộng lẫy, lồng ngực rộng lớn rắn chắc, giữa bụng chính là tám múi cơ cùng đường nhân ngư khiến người khác muốn xịt máu, những thớ cơ sau lưng và trên cánh tay căng chặt theo động tác vung đao mà lộ ra đường nét hoàn hảo lưu sướng. Thanh cổ đao đời Đường cao nửa người trong tay anh tựa như khiến cho cánh tay được nối dài thêm, cho dù hiện đang dùng nó để lột da xẻ thịt cũng không suy giảm một chút sắc bén nào.

Đường nhân ngư: hai đường tạo thành hình tam giác kéo từ hông xuống bộ phận sinh dục nam giới.

(Mỡ: những chương trước tui đã dịch thành "con dao", xin đính chính lại là thanh cổ đao đời Đường, mong mọi người thứ lỗi, mình sẽ chỉnh sửa sau.)

Còn Lô Ác Ác thì cọ cọ móng vuốt ngồi xổm một bên, mắt không chớp một cái mà dán chặt vào nhất cử nhất động của người đàn ông trước mắt này, lông đuôi phát run mà dựng thẳng. Nhìn nhìn một hồi, cậu nhịn không nổi mà đứng lên, bắt đầu giơ cánh nhảy từng bước nhỏ vây quanh Sở Tịch, vừa đảo quanh vừa lúc lắc một thân lông vũ hoa mỹ rực rỡ.

Sở Tịch không hiểu về loài gà cho lắm, chỉ là đã nhìn thấy trong bách khoa đồ giám của Liên minh có ghi chép lại. Người địa cầu đã phát triển đến thời đại tinh tế ngót nghét hơn ngàn năm, phát triển đến nay thì Liên minh bao gồm mười hệ hành tinh, người địa cầu thuần chủng đã sớm mất tăm, thay vào đó chính là những thế hệ được lai giữa người thuần chủng và các giống loài ngoài hành tinh có trí tuệ cực cao, và đa phần các loài động vật Trái Đất đã thành lịch sử, gà trống hoa mơ là một trong số đó.

Bởi vậy mới nói, Sở Tịch cũng không biết cái hành động tạc mao xoay quanh bản thân mình của Lô Ác Ác thật ra chính là hành động theo đuổi bạn tình của gà.

Nhìn Lô Ác Ác vừa nhảy nhót vừa dùng một đôi mắt tràn đầy cơ khát ngóng trông nhìn mình, đáy lòng anh lại chợt dâng lên một tia mềm mại, mặt than mà kéo cái cánh Lô Ác Ác rồi thuận tay xõa tung bộ lông vũ sặc sỡ, anh trấn an: "Đói hả? Đừng có gấp, mi ăn thịt chín được chứ?"

"Ác..." bị kéo cánh nên Lô đại vương cả người sượng trâng, trong mớ cảm xúc phấn khởi định cất giọng ca oanh vàng xướng một khúc nhưng trong lòng cảm thấy hơi hơi xấu hổ, vì vậy nên cuối cùng chỉ thấp giọng kêu một tiếng, chỉ trong nháy mắt một con gà tạc mao nhảy nhót hoan thoát liền hóa thành một mỹ kê im lặng dè dặt.

Vợ yêu túm cánh của mình, lại còn sờ soạng lông vũ của mình nữa, như vậy là vừa lòng mình sao chớ, ai nha há há ó ó, Lô đại vương oai phong hùng tráng như vậy đó ó ó!

Phản ứng như vậy nghĩa là thích ăn thịt chín đúng không? Sở Tịch rút tay lại, xoay người nhóm lửa ---- [Chiến lược bước đầu nuôi nấng Ác Ác] [Phần thực đơn] điểm thứ hai: Ác Ác ăn được thịt chín. Ghi chú: đồ gia vị đang bị thiếu, thử nghiệm bổ sung sau.bg-ssp-{height:px}

Mang số củi mình đã chuẩn bị lúc trước xếp thành đống, Sở Tịch bắt đầu nhóm lửa. Anh vốn không phải một sĩ quan xuất thân từ thế gia mà lăn lộn từ tiểu binh tầng dưới chót, kĩ năng sinh tồn tương đối tốt, giả như có ném anh đến hành tinh bỏ hoang cằn cỗi đi chăng nữa thì anh vẫn sống tốt, nói chi nơi này có tài nguyên còn phong phú hơn một hành tinh bỏ hoang bình thường khác.

Trong khi Sở Tịch mượn lưỡi đao sáng như tuyết châm lửa, Lô Ác Ác lại một phen bị sững sờ. Bản thân cậu cái gì cũng lờ mờ mơ hồ, trước khi đến đây bất quá đã kịp học hóa hình, một thân tu vi chung quy chỉ là nhờ bảo châu dung hợp nên tổng cộng chỉ biết có hai chiêu, một là biến thành người, hai là hóa thành gà, còn lại chỉ là võ công học được từ người nuôi mình.

Thực tế thì ngay cả tiếng người cậu cũng không nói được lưu loát, cho nên đừng bàn đến chuyện phun lửa phun nước hay pháp thuật linh tinh nào đó. Không nói đến phép thuật, người không soi mói như Lô Ác Ác cũng không quan tâm chín hay sống, đây là lần đầu tiên cậu thấy lửa khi đến nơi này.

Lô Ác Ác rướn cổ đến nhìn đống lửa càng ngày càng gần, vươn ra cái móng gà muốn khều khều một khúc củi đang cháy. Ánh mắt Sở Tịch vẫn đang nướng thịt bỗng trầm xuống, lật cổ tay gõ chuôi đao trên móng vuốt cậu, mặt không cảm xúc, thanh âm lãnh đạm thấp hơn so với bình thường lạnh hơn một chút: "Không cho đụng vô!"

"Ác..." đại vương ta một thân mình đồng da sắt, há một tí lửa ấy có thể làm gì ta, đụng một tí thì có sao!

Rút móng về, tiếng kêu của Lô Ác Ác trái lại rất kiên cường, tiếc thay lá gan không đủ, nhìn sâu vào đôi con ngươi xanh sẫm sâu không lường được, cậu liền hoảng sợ không dám ho he vươn vuốt chọc vào đống lửa.

Hừ, Lô đại vương ta đây chỉ là nhường vợ thôi, hổng phải sợ vợ đâu!

Thịt bắt đầu chín từ từ, hương vị cũng theo đó mà tỏa ra. Thịt thú khổng lồ nơi này vượt xa thịt thú bình thường, thịt hươu được nướng chín vàng óng ánh tươm mỡ, cho dù không có chút gia vị nào cũng khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi.

Lô Ác Ác đứng ngồi không yên, chân gà giơ lên như muốn đâm tới, cào tới cào lui trên đất, ánh mắt dính chặt vào miếng thịt nướng mà nuốt nuốt nước miếng, trong cổ họng phát ra chuỗi âm thanh ực ực.

"Đừng có quậy, chưa chín đâu." Sở Tịch quét mắt nhìn về phía chú gà còn muốn cao hơn mình nửa mét, mặt than trơ ra mà nói một câu cứng rắn như truyền đạt quân lệnh.

Nhưng vừa mới nói xong, anh đã xé một miếng thịt đã chín phần lớp ngoài xuống, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Lô Ác Ác. Lô Ác Ác há mỏ mổ miếng thịt chín, vui vui vẻ vẻ mà ngậm trong miệng không muốn nuốt. Nhìn một tí về phía Sở Tịch vẫn đang chăm chú nướng thịt, Lô đại vương thấy cái mào gà trên đầu mình nong nóng, cả "kê" đều cảm thấy không đúng.

(Mỡ: thay vì "cả người", tui dùng "cả kê")

Rất nhanh sau đó, miếng thịt được nướng chín hoàn hảo, Sở Tịch lôi ra một chiếc lá lớn đã chuẩn bị trước đó, lấy miếng thịt nướng đặt lên rồi đẩy đến bên chân Lô Ác Ác, vừa nướng tiếp miếng thứ hai vừa dặn dò: "Thổi thổi rồi ăn, coi chừng nóng."

Miếng thịt bự chảng như vậy, thơm ghê! Lô Ác Ác nuốt ực miếng thịt ngậm trong miệng cả buổi xuống, duỗi vuốt đẩy phiến lá về phía Sở Tịch ý bảo nhường cho anh ăn trước --- Lô đại vương ta chính là người đàn ông thương vợ, có đồ ngon nhường vợ trước, sẽ không để vợ đói bụng!

Liếc nhìn cái chân gà sắc bén từng chút từng chút đẩy phiến lá về phía mình, còn chủ nhân của móng vuốt thì ưỡn cái ức mười phần thần khí, đầu xoay nhìn về phía khác cố gắng tỏ ra kiêu ngạo, Sở Tịch ngẩn người, ánh mắt liền nhu hòa xuống, theo thói quen lạnh lùng mím môi nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch, anh không nói không rằng mà vươn tay nhận lấy miếng thịt.

Sau đó, anh tiếp tục chuyên chú nhìm chằm chằm vào đống lửa, chỉ là lần này anh dùng đao cắt vài nhát để lửa táp vào dễ hơn, tốc độ chín cũng nhanh hơn.

HẾT CHƯƠNG

Mỡ: anh cưng ẻm quá trời quá đất, mà sao tui edit bộ này, nhất là chương này thèm gà nướng ghê =))

Sô ri mọi người, tui edit từ hôm thứ mà quên post : Sau này cách mấy ngày hoặc tuần rồi post vài chương lượt nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio