Chương
Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Miệng bị nắm chặt không nói ra lời, Lô Ác Ác đành phải dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Sở Tịch, ý đồ dùng ánh mắt để chứng minh quyết tâm của mình, về sau lúc lại làm những chuyện ngu xuẩn như thế tuyệt đối không để vợ thấy được!
Sở Tịch cũng không thật sự muốn dạy dỗ cậu, lỏng ngón tay ra, thuận tay đánh một cái trên ót cậu.
"Úi da! Đau quá đau quá!" Lô Ác Ác liên tục không ngừng che cái ót, bên trong miệng ui da ui da kêu đau, tròng mắt quay tròn xoay chuyển, ngắm trộm biểu tình Sở Tịch.
Kỳ thật Sở Tịch đánh lần này căn bản không dùng lực, cái ót Lô Đại vương lại cứng đến nỗi cầm đi mở núi phá đá đều được, cái kêu đau này nghe xong liền cực kì giả tạo, rõ ràng là thừa cơ làm nũng.
Đương nhiên, Lô Ác Ác không cảm thấy mình đang làm nũng, người nuôi gà đã dạy qua, phạm sai lầm khiến vợ nổi giận phải ngay lập tức giả bộ yếu thế đáng thương, dỗ vợ vui vẻ, người đàn ông chân chính đều như vậy, đại vương ta đây là dỗ vợ vui vẻ đấy!
Kĩ năng diễn xuất vụng về như thế, nhưng Sở Tịch vẫn đau lòng, ngón tay vừa mới thu hồi lại đưa qua, trên cái ót Lô Ác Ác ngay cả đỏ đều không đỏ một chút mà xoa xoa, một tay khác cũng buông cái cằm của Lô Ác Ác, ngược lại bưng lên bát canh cá lớn còn thừa phân nửa, đưa đến bên miệng Lô Ác Ác, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta xoa xoa cho em liền hết đau, lại húp miếng canh một chút."
Lô Ác Ác liền uống một ngụm canh trên tay của anh, liếm liếm miệng, thấy uống như vậy chưa đủ ghiền, bản thân liền nâng lên hai cánh tay cầm cổ tay Sở Tịch, cầm chén đổ canh vào miệng mình. Sở Tịch thấy cậu xác thực không sao, liền thuận lực đạo của cậy nghiêng tay, phối hợp cậu rót canh vào miệng đồng thời khéo léo khống chế, tránh để canh rớt ra làm ướt cái cằm cùng vạt áo của cậu.
Đây là cẩn thận quan tâm nhiệt tình, nếu không phải thật sự đem người đặt trên đầu trái tim cưng chiều, cho dù là ai cũng không làm được. Sở Tịch vì Lô Đại vương nhà anh cũng thật sự là dụng tâm hết sức.
Lúc này Lô Ác Ác cũng không kêu đau nữa, ào ào uống xong, trong miệng lại cắn cá viên, đắc ý mà nhai, chỉ chớp mắt, nhìn thấy mấy viên cá viên rơi trên bàn, trong miệng vội vàng nuốt, đưa tay đi nhặt.
Đây đều là vợ vất vả cực khổ làm cho mình ăn, vả lại cá viên mềm mịn mùi hương nhàn nhạt ăn siêu ngon, Lô Ác Ác không nỡ lãng phí, dù sao cũng chỉ là rớt trên mặt bàn mà thôi, thời điểm sinh hoạt trước kia mình một con gà cho dù là con mồi lăn trên mặt đất dính một lớp đất cậu cũng ăn như thường.
Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ nhất, Lô Đại vương thế mà lại là một con gà cần kiệm tốt.
Thấy Lô Ác Ác muốn nhặt cá viên rơi trên bàn ăn, Sở Tịch nhíu mày, ngăn lại tay của cậu, trầm giọng nói: "Đừng nhặt, không cần ăn đồ dơ, trong nồi vẫn còn."
"Đừng mà..." Hai cánh tay đều bị Sở Tịch chặn đứng, dùng một bàn tay lớn liền nắm cổ tay ấn xuống, Lô Ác Ác động đậy không được, lại không dám dùng sức tránh thoát, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm cá viên trắng nõn đáng thương trên mặt bàn, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn kêu là không bỏ được, ánh mắt gọi là đau lòng.
Không chỉ dùng ánh mắt lên án, Lô Ác Ác còn nói lẩm bẩm trong miệng, chỉ kém không có than thở khóc lóc khẩn cầu Sở Tịch cho mấy hột cá viên này một cơ hội có thể đi vào bụng Lô Đại vương: "Không thể lãng phí đồ ăn, lãng phí đồ ăn là không đúng, bọn chúng rõ ràng đều không bẩn mà..."
Sức chống cự đối với ánh mắt lên án này của cậu thật sự có hạn, Sở Tịch hít sâu một hơi, buông hai cánh tay Lô Ác Ác ra, nhét bát canh lớn của cậu vào tay cậu, mình thì dùng một cái tay khác động tác nhanh chóng, ngón tay lướt qua trên bàn, nhặt mấy viên cá viên lên, ném vào bên trong miệng mình, mặt than nghiêm mặt nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó hướng Lô Ác Ác nói: "Đúng lúc ta cũng có chút đói bụng, mấy cái này ta ăn, em mau ăn trong chén của mình đi."
Không nỡ để Lô Ác Ác lộ ra biểu tình thất vọng thương tiếc, lại không muốn để cậu nhặt đồ ăn rơi trên bàn ăn, Sở Tịch dứt khoát tự mình nhặt lên ăn.
Nhìn Sở Tịch ăn, một cỗ cảm giác hài lòng so với chính mình ăn khiến Lô Ác Ác vui vẻ đến mặt mày cong cong, một đôi mắt to đen bóng cong thành hai đường trăng khuyết, cười híp mắt lại dùng đũa từ trong chén chọc một viên cá viên đưa lên, đưa tới bên miệng Sở Tịch, thúc giục anh há miệng: "Vậy anh nhanh ăn nhiều một chút! Cái này ăn rất ngon đấy!"
Lô Đại vương cười thành dáng vẻ như vậy thật sự quá mê hoặc, Sở Tịch thất thần một trận, vô thức hé miệng, cắn viên cá viên đang cắm trên đũa, theo bản năng nhai nhai, lại hoàn toàn không biết bên trong miệng là mùi vị gì, tràn đầy trong mắt trong đầu cùng trong lòng đều chỉ có cái người cầm đũa trước mắt này.
Vợ quả nhiên là đói bụng lắm rồi, lại lộ ra loại ánh mắt gấp gáp đói bụng này, thật giống như đám sói lớn hàng xóm địa bàn phụ cận chỗ mình ở trước kia, đoạn thời gian thời điểm kì phát tình kia hai mắt tỏa lục quang cũng như thế này, cả ngày gào khan không ra ngoài đi săn, từng tên đều đói thành da bọc xương. Trong lòng Lô Ác Ác nghĩ vậy, lại đau lòng vừa xấu hổ áy náy, cuống quýt thò người ra đem nồi canh lớn mò sang, đem bát đũa của Sở Tịch hay dùng kéo đến trước mặt mình, mãnh liệt mò cá viên bỏ vào trong chén, động tác nhanh đến mức sắp tạo ra tàn ảnh.
"Cho anh!" Cầm cái chén được chất đầy chất đống, khe hở không lọt được thứ gì, Lô Ác Ác mới cầm chén hướng trước mặt Sở Tịch để xuống, lại rất khí phách nắm cánh tay Sở Tịch kéo anh ngồi lên ghế, nhét đũa vào tay anh, đầy đủ ân cần, vội vàng thúc anh: "Mau ăn mau ăn! Đừng đói chết nhe!"
Sao có thể để vợ đói thành như vậy chứ, Lô Đại vương quả nhiên vẫn có chút không xứng chức, tiếp tục như vầy, vợ sẽ ghét bỏ!bg-ssp-{height:px}
Khóe môi Sở Tịch nhếch lên, đường cong nụ cười càng lúc càng lớn, đôi đũa trong tay ở giữa ngón tay xoay một vòng, tâm tình vui vẻ tới cực điểm, thanh âm của anh đều nồng đậm ý cười tràn đầy từ tính say lòng người: "Được, chúng ta cùng ăn."
Lúc này đổi thành Lô Ác Ác sững sờ nhìn Sở Tịch hé ra khuôn mặt anh tuấn ý cười sáng ngời ngẩn người, hồi lâu chưa hoàn hồn lại, đến lúc nhìn kỹ Sở Tịch mỉm cười mới hoàn hồn, lập tức đỏ mặt, cúi đầu vào cái tô lớn của mình lùa ào ào mãnh liệt, trái tim nhỏ thình thịch nhảy dồn dập, từ bên tai đến cổ đều nóng rát như bị bỏng.
Trong bầu không khí ngọt ngán này, hai người càn quét cá viên bên trong mấy cái nồi lớn đến trống không, coi như ít cũng ăn hết mười con cá trắng lớn. Đây là đặc tính ăn đồ ăn trước sau như một của Lô Ác Ác, bao giờ cũng yêu thích ăn một loại đồ ăn đến hết, nhất định phải đem tất cả loại đồ ăn này đều ăn xong mới chịu tiếp tục ăn loại tiếp theo, Sở Tịch uốn mấy lần không uốn lại được, dứt khoát tùy theo Lô Ác Ác, mà dần dần bản thân cũng phối hợp với thói quen của Lô Ác Ác, trong lúc bất tri bất giác thói quen ăn uống đều biến thành Lô Ác Ác ăn gì anh cũng ăn cái đó.
Sở Tịch đối với những thứ ăn ở này của bản thân đều thấy thờ ơ, đối với đồ ăn ngon cũng không có nhiệt tình, vẫn luôn có thể nhét đầy bao tử là được. Trước kia hứng thú duy nhất của anh là tăng thực lực leo lên cao, một ngày kia có thể tìm Sở gia báo mối thù gϊếŧ mẹ, mà bây giờ, lạc thú lớn nhất của anh đã biến thành cho con gà nhà mình ăn no, có lẽ không thể dùng lạc thú để hình dung, mà là một loại du͙ƈ vọиɠ, trước đó trong cuộc đời Sở Tịch cho tới bây giờ đều chưa từng sinh ra một cỗ khát vọng anh khó mà tự kiềm chế như thế.
Sở Tịch đã ăn no rồi, cái thùng cơm Lô Ác Ác này lại chưa có ăn no, đưa ánh mắt chuyển đến đồ ăn khác trên bàn, lập tức liền đem ánh mắt trông mong khát vọng hướng Sở Tịch khởi xướng một cuộc công kích mang tên cầu đút bạn Lô ăn. (Chỗ này Mỡ dịch thoát nghĩa, gốc là发起了芦氏求投喂攻击波)
Lực sát thương của đợt công kích cầu cho ăn này quá mạnh, nhất là đối với Sở thiếu tướng vốn là tên ái thê cuồng ma trên dưới % , hiệu quả lập tức được phóng đại lên gấp bao nhiêu lần. Ánh mắt Sở Tịch nhanh chóng lướt qua một vòng trên bàn, có mấy món cá ăn nhân lúc nóng ví dụ như các loại món cá chua cay đặt trên bàn bây giờ đã nguội, mang lại phòng bếp hâm nóng mà nói, trước mắt Lô Ác Ác ngao ngao đợi cho ăn khẳng định chờ không nổi, anh liền đem mấy món cá này đều loại bỏ bên ngoài, ngược lại bưng một khúc cá rán tới, động tác cực nhanh loại hết xương cá, bỏ vào trong chén Lô Ác Ác.
May mắn khi Sở Tịch xuống bếp trước sau như một đều chiếu theo sức ăn Lô Ác Ác mà làm đồ ăn, mỗi một phần đồ ăn phân lượng đều rất lớn, đủ cho Lô Ác Ác ăn.
Lô Ác Ác ăn đến cái bụng mượt mà căng tròn (Tama: tui chém), một tay sờ cái bụng mình tròn trịa, một tay cầm khối bánh thịt cá mài răng, đắc ý nhìn Sở Tịch dọn dẹp cái bàn xong. Nhìn những món cá ăn để thừa kia lại bị cất vào khoang giữ tươi, cậu lại đầy mắt lưu luyến không rời, rõ ràng bụng đã chống đỡ chịu không nổi, vẫn cứ không nhịn được bài tiết nước bọt, co co lại cái bụng hướng Sở Tịch nói: "Ta cảm thấy ta còn có thể lại ăn một bàn thịt cá, ừm, kì thật lại đến hai bàn ta cũng nuốt xuống được, thật đó!"
Cái sức liều này, Lô Đại vương đây mới gọi là thật sự có thể vì ăn ngay cả mạng cũng không thèm đếm xỉa, tinh thần đáng khen!
Sở Tịch đương nhiên không thể nuông chiều cậu, không chút lưu tình đem khay khay chén chén đều lấy đi ném vào máy rửa chén trong phòng bếp, mình thì đi tới, cúi người vuốt vuốt bụng cho cậu, bàn tay ấm áp dày rộng chụp lên, lòng bàn tay hơi có vẻ thô ráp, động tác lại nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu cực kì.
Bị Sở Tịch xoa cái bụng như thế, Lô Ác Ác ăn uống no đủ ngáp một cái, trên mặt lộ ra cơn buồn ngủ nồng đậm.
"Mệt rồi hả?" Sở Tịch nhìn đồng hồ, thời gian một giờ cũng không còn kém bao nhiêu, bữa cơm này, ăn đến anh suýt nữa quên thời gian trôi qua. Anh dừng tay lại che bên trên bụng nhỏ Lô Ác Ác, một tay khác sờ lên đầu Lô Ác Ác, mặt mày cứng rắn cùng âm thanh trầm thấp đều không che giấu chút nào ôn nhu: "Ta mang em về phòng ngủ của chúng ta, trong khoảng thời gian này em cũng mệt muốn chết rồi, có chuyện gì chờ tỉnh ngủ lại nói."
Bị Sở Tịch dỗ dành ôn nhu như vậy, cơn buồn ngủ Lô Ác Ác càng thêm dâng trào, đầu từng chút từng chút vào giấc ngủ, giống như gà con mổ thóc, cố gắng chống đỡ mí mắt, níu cánh tay Sở Tịch sờ đầu mình, lên tiếng: "Ừm!"
Nói xong, không đợi động tác của Sở Tịch, cậu liền quen cửa quen nẻo quay người, cọ cọ hai lần leo lên lưng Sở Tịch, đem đầu khoác lên vai dày rộng của Sở Tịch, dùng gương mặt cọ cọ cái cổ của anh, mơ mơ màng màng nói: "Đi thôi."
Sở Tịch – thật ra muốn cho Lô Ác Ác cái ôm công chúa cánh tay hơi cứng một lát, bất đắc dĩ lắc đầu giật giật khóe môi, trầm thấp cười nói: "Em nha!"
Đem Lô Ác Ác trên lưng về gian phòng của hai người bọn họ, Sở Tịch đặt cậu trên giường lớn màn che màu sắc cổ xưa, nhét gối đầu đắp kín chăn cho cậu. Lô Ác Ác tùy ý anh làm như thế nào đều không mở mắt, hơi dính đến giường đệm mềm mại liền ngủ say đến thơm ngọt.
Thiếu niên ngủ yên tĩnh như bây giờ nhìn qua nhu nhuận yên hình, thật đúng là nhìn không ra một chút dáng vẻ làm ầm ĩ khi tỉnh dậy, rất khó đem cậu cùng một con gà trống hoa mơ cao đến ba mét uy vũ hùng tráng liên hệ cùng một chỗ. Chẳng qua Sở Tịch rất rõ ràng, Ác Ác nhỏ bé nhà mình cũng không phải tiểu nhu nhuận, mà là con gà khí phách một thân sức lực không sợ trời không sợ đất, hận khong thể đâm thủng một cái lỗ trên bầu trời.
Sở Tịch cúi người dõi theo mặt cậu vùi trong vải vóc màu vàng, trắng nõn trơn mềm, gương mặt đỏ bừng, lông mi thật dài dày rậm uốn cong lên, môi hồng hào phơn phớt có chút chu lên, không khỏi lại có chút thất thần.
Loại bĩu môi này thật đúng là nhìn qua cũng làm người ta rất muốn cắn một ngụm.
HẾT CHƯƠNG .
Ờ thôi tui rảnh nên copy luôn lên đây nà